Vì Quân Mà Sinh

Chương 106: 106




"An gia ở Ma Giới tư lịch thâm căn cố đế, tuy bọn họ rớt đài, nhưng vẫn như cũ có không ít thuộc hạ trung tâm.
Bọn họ rất nhanh liền từ trong sách cổ, tìm được một phương pháp có thể để người của An gia một lần nữa quay về Ma Giới."

"Mà muốn thực hiện phương pháp này, thì nhất định phải bắt được thái tử!"

Thái tử? Lại là thái tử?

Đây đã là lần thứ hai Dạ Minh nghe thấy danh hào này.
Từ trong cõi u minh, tựa như có một thứ gì đó đang dẫn dắt y, đi về phía sự thật.


"Bọn họ nội ứng ngoại hợp, tạo thành nhiễu loạn đánh lạc hướng Ma vương.
Cuối cùng nhân lúc hắn không ở Ma Giới mà ra tay đem thái tử bắt đi, trực tiếp trốn đến Nhân Giới."

"Nhưng không ngờ, nửa đường lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tử sĩ bị giết, thái tử lại ở Nhân Giới lưu lạc.
An gia phái ra rất nhiều nhân lực, nhưng mất thời gian rất lâu vẫn không tìm được tung tích cụ thể của đối phương."

"Lúc này, sau khi dẹp sạch phản loạn, tìm khắp Ma Giới vẫn không thấy thái tử, Ma vương liền lập tức đến Nhân Giới.
Chỉ là không ngờ, lúc này, đại chiến tam giới lại nổ ra, khiến hắn không thể không ngừng lại việc tìm kiếm.
Cuối cùng phong ấn cả giao giới."

Kỳ thật, nếu so về thực lực, Ma Giới cùng Tiên Giới không biết phải cường đại hơn Nhân Giới bao nhiêu vạn lần.
Thế nhưng, hết lần này đến lần khác, trong số mệnh, nhân tộc lại là thiên địa nhân vật chính, chịu thiên đạo chiếu cố.



Thậm chí, bên trên Nhân Giới còn tồn tại cả thiên địa cấm chế, khiến sinh linh từ hai giới khác tiến vào đây đều sẽ chịu phải áp chế, tu vi tuột giảm.


Không những vậy, nếu tàn sát sinh linh vô tội vạ còn sẽ dính phải nghiệp lực, bị thiên địa phái xuống thiên kiếp tru diệt.


"Được rồi, đừng nói những chuyện không liên quan nữa.
Mau trả lời cho vấn đề của ta đi!" Vẫn không nghe được trọng điểm, Dạ Minh liền không khỏi mất kiên nhẫn hối thúc.


"Ta không phải đã trả lời rồi sao?" Nhìn ra Dạ Minh vẫn chưa hiểu rõ, Lâm Hào liền hít sâu một hơi, chậm chạp nói rõ :"Bởi vì, ngươi liền chính là thái tử Ma Giới!"

Lời nói của Lâm Hào vừa dứt, đừng nói bản thân Dạ Minh, ngay cả Quân Du Ninh cùng Thiên Không cũng đều kinh ngạc đến ngớ người.


Nhất là khi Lâm Hào còn tiếp tục bồi thêm :"An gia cũng chỉ mới phát hiện ra chuyện này hơn mười năm, cho nên mới phái An Sơ Vũ đến chỗ ngươi, dự định đối với ngươi dùng mỹ nhân kế, đồng thời làm tai mắt theo dõi ngươi và Ngự Kiếm Tông."

"An Sơ Vũ còn sống sao?" Mặc dù chưa lấy lại tinh thần, nhưng Dạ Minh vẫn theo bản năng truy hỏi.


Liếc nhìn y một chút, rốt cuộc, cũng không có gì đáng giấu giếm, Lâm Hào vẫn là gật đầu đáp :"Vẫn còn."

Quả nhiên! Nữ nhân đó làm sao lại có thể chết dễ dàng như vậy được?

"Cho nên, vì muốn bẫy ta, các ngươi đã phải hao tâm tổn trí nhiều năm như vậy sao? Nhưng tại sao lại phải làm thế? Trực tiếp bắt ta chẳng phải là được rồi à?"

"Một phần vì bọn họ vẫn chưa thể ở Nhân Giới quang minh chính đại một tay che trời, một phần lại bởi vì bọn họ cũng không muốn trực tiếp giết ngươi.
Chỉ là muốn ở trên người ngươi đạt được thứ gì đó."

"Mà thứ này, nhất định phải đợi ngươi đạt tới tuổi trưởng thành."

Tuổi trưởng thành của y, liền là nửa năm sau! Dạ Minh ngay tức khắc liền nghĩ tới.


"Như vậy, vụ án diệt thành đó, các ngươi là làm sao làm được?" Đã hỏi đến đây, Dạ Minh liền triệt để đem hết thảy mọi chuyện hỏi cho rõ.


Có lẽ vì đã tiết lộ quá nhiều chuyện, nên lúc này, Lâm Hào cũng không còn quá nhiều đắn đo nữa :"Ở trong An gia, tựa như có người thông thạo súc cốt công cùng dịch dung thuật."

"Đối phương đầu tiên là đem tử sĩ An gia sắp xếp mô phỏng theo bộ dạng của ngươi.
Sau đó đem kẻ đó mang đến trong thành, cố ý tính kế Mã Duệ Thành, để hắn dùng Lưu Ảnh Thạch đem khuôn mặt của ngươi quay lại."

"Về phần bút tích thông đồng ma tộc, cũng là đối phương đề nghị.
Chỉ là, việc này không được quá nhiều người quan tâm, cho nên không đáng kể."

Những lời kế tiếp về đại bản doanh của An gia, Dạ Minh đều đã để Quân Du Ninh cùng Thiên Không lắng nghe cùng ghi nhớ.
Bởi vì bản thân y vẫn còn đang ở trong chấn kinh tột cùng.



Sống hai kiếp, ngoại trừ trả thù, Dạ Minh đối với thân thế của mình kỳ thật cũng không có quá lớn chấp nhất.


Có lẽ, lúc nhỏ, y đã từng tưởng niệm phụ mẫu.
Từng oán trách bọn họ vì sao lại bỏ rơi mình, hay vì sao lại không tìm kiếm bản thân.


Y cũng không còn nhớ rõ, mỗi khi bị những tiểu bằng hữu khác khi dễ, chê cười là thứ không có ai cần, không có cha mẹ, bản thân đã che mặt khóc thút thít bao nhiêu lần.


Sau đó, cũng dần dần dưỡng thành bản tính của tiểu bá vương, ai chọc ghẹo liền đánh kẻ đó.


Tâm không còn khổ sở, khái niệm về phụ mẫu ở trong trí óc Dạ Minh cũng trở nên ngày càng mờ nhạt.


Y đã trưởng thành, không còn khóc nhè, cho nên, cũng học được không cần phụ mẫu.
Thân nhân của y, từ đầu đến cuối cũng chỉ có Liễu Chính.


Kiếp trước lại có thêm An Sơ Vũ.


Kiếp này lại là Quân Du Ninh.


Thế nên, thời khắc biết được phụ mẫu thân sinh của mình còn sống, hơn nữa còn là chủ nhân Ma Giới, quát tháo phong vân.
Tâm tình của Dạ Minh liền nát một chút.


Thái tử Ma Giới vốn nên cao cao tại thượng, nhưng lại lưu lạc đến bước đường này như chuột chạy qua đường...từ cổ chí kim, e là chỉ có một mình y.



"Thiên Không, tiếp tục kế hoạch, trước giúp ta xử lý kẻ này, chỉ cần dùng phương thức ác liệt nhất để lão đau khổ chết đi là được."

Nhìn thấy bước chân của Dạ Minh có chút hư thoát, Quân Du Ninh ngay lập tức liền bước đến, dìu y :"A Minh..."

"Ta không sao..." Lắc đầu, nhưng Dạ Minh hiếm khi lại không từ chối việc Quân Du Ninh đỡ mình.


Cả hai rời khỏi sơn động, ngẩng đầu nhìn về bầu trời như ảo mộng, có kết giới ẩn hiện trên đỉnh đầu.
Cũng không để ý ánh mắt kinh sợ của Quân Du Ninh, Dạ Minh đã đột ngột ngã quỵ xuống đất.


Hai mắt vẫn nhìn về phía thương khung, ánh mắt y có chút mơ hồ, ẩn chứa một cỗ bi thống, lại như khóc như cười lẩm bẩm :"Thiên địa vô tình, thiên đạo bất công..."

"Thiên địa vô tình, thiên đạo bất công..."

"Thiên địa vô tình!"

"Thiên đạo...bất công..."




.