*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit by An Nhiên
Chu Húc bị hai vị hảo hữu truy hỏi đến dở khóc dở cười, nói: “Các anh đừng nghĩ lung tung, là một tiểu hài tử em quen thôi, thật sự là lò sưởi ký túc xá bị hỏng, em mới bảo cậu ấy tới nhà ở vài ngày. Hôm nay ra ngoài ăn cơm, em sợ về muộn nên mới đưa chìa khóa cho cậu ấy.”
Phùng Tùng nói: “Trước tiên trả lời tôi hai vấn đề: Một, hắn biết cậu thích nam nhân không? Hai, hắn thích nam nhân không?”
Chu Húc uống một hớp rượu lớn, trả lời: “Biết, em không biết.”
Lữ Bằng Vũ thiếu chút nữa đập bàn: “A Húc, tôi thế nào lại càng ngày càng không hiểu nổi cậu rồi. Cậu đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Cậu không phải là bị tiểu hài tử này mê hoặc, đá Trần Dịch Hoành chứ?”
Lời vừa nói ra miệng, tự Lữ Bằng Vũ cũng cảm thấy khả năng không lớn. Chu Húc là người cực kỳ trung thực, ngay cả làm đồng tính cũng là đồng tính trung thực tới cực điểm, chưa bao giờ có tình một đêm, nếu đã yêu thì nhất định là một đời yêu.
Chu Húc phiền muộn, lại nốc vài ngụm rượu, thanh âm buồn bực nói: “Không phải, chia tay Trần Dịch Hoành đã hơn mấy tháng rồi, là hắn bỏ em. Việc này em không biết nói như thế nào với các anh, vẫn để đó. Sau khi chia tay Trần Dịch Hoành em mới biết đứa trẻ này, nhưng mà em với cậu ấy thật sự không giống như các anh nghĩ. Em thấy lò sưởi chỗ ký túc cậu ấy bị hỏng, không có nơi để đi, mới bảo cậu ấy tới nhà.”
“Đầu năm mới cậu ta không về nhà mà đến nhà người khác ở? Đừng nói với tôi là các cậu cùng nhau đón năm mới nhé.” Phùng Tùng hỏi.
Chu Húc thở dài: “Các anh đừng bát quái như vậy được không? Đứa trẻ này gia đình có chút đặc biệt, ba mẹ cậu ấy đều đã không còn, cậu ấy nghỉ đông ở đây đi làm làm kiếm tiền.”
Phùng Tùng tựa hồ bị thuyết phục, đang muốn quay về đề tài Trần Dịch Hoành, Lữ Bằng Vũ đột nhiên quăng ra một vấn đề: “A Húc, cậu nói thật cho tôi biết, lần trước cậu mượn tôi mười vạn, với liên quan đến đứa trẻ này không?”
Phùng Tùng kinh ngạc: “A Húc mượn cậu mười vạn? Sao lại thế? Xe hay nhà cậu đều đã mua rồi, còn bài trí xong rồi, không có việc thì mượn mười vạn làm gì?”
Chu Húc bị hỏi khó, hắn là người thành thật, sẽ không nói dối, nhưng nếu nói mười vạn kia chính là vì giúp Tiểu Ninh trả nợ, đoán chừng cũng sẽ bị hai vị hảo hữu nhào tới lột da, đành phải bảo trì trầm mặc.
Nguyên lai tuy rằng tiền lương của Chu Húc vẫn có khả năng giúp, nhưng hắn mới mua xe, nhà lại vừa tân trang năm trước, sớm đã tiêu hết tiền gửi ngân hàng, mỗi tháng còn có tiền lãi nhà lãi xe, nhất thời không đủ mười mấy vạn cho Tiểu Ninh mượn, liền vay Lữ Bằng Vũ mười vạn. Chu Húc từ trước đến nay trung thực, Lữ Bằng Vũ hỏi thì hắn nói không có việc gì, chẳng qua là tình hình tạm thời tương đối gấp, Lữ Bằng Vũ liền cấp cho hắn, cũng không hỏi nguyên nhân rõ ràng.
Lúc này Chu Húc trầm mặc quả thực không đánh mà khai, sắc mặt Phùng Tùng và Lữ Bằng Vũ liền thay đổi.
Chu Húc thấy điệu bộ này, đành phải nói: “Em cho cậu ấy mượn, không phải là cho, cậu ấy sẽ trả em. Về phần cậu ấy vì sao nợ tiền, các anh đừng hỏi nữa, đây là chuyện cá nhân của em. Đứa trẻ này rất tốt, không phải như các anh nghĩ đâu. Trường cậu ấy học là trường danh tiếng, vẫn thường xuyên nhận học bổng.”
Phùng Tùng và Lữ Bằng Vũ không cho là đúng.
Một sinh viên vẫn còn đi học lại có thể thiếu nợ mười vạn, thật sự khiến cho người ta không thể có ấn tượng tốt.
Phùng Tùng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Cậu ta sẽ trả cậu, lúc nào trả? Vạn nhất cậu ta không trả, cậu có biện pháp gì?”
“Cậu ấy đã viết giấy vay nợ.” Chu Húc nói.
Lữ Bằng Vũ nói: “Giấy vay nợ đâu, lấy ra cho tôi xem. Đã viết kỳ hạn trả tiền chưa, nói quá hạn không trả thì xử lý như thế nào chưa? Có người công chứng không?”
Chu Húc dứt khoát ngậm miệng uống rượu.
Hai người này hận không thể bổ đầu Húc ra nhìn xem bên trong chứa cái gì.
Bây giờ Trần Dịch Hoành không đáng tin cậy, so với tiểu hài tử này, vẫn đáng tin cậy hơn.
Phùng Tùng hỏi: “Không phải cậu thích thằng bé kia rồi chứ? A Húc, vì mỹ nhân mà mất nước a, cậu nhất định phải bảo trì tỉnh táo. Cậu muốn vì thằng bé kia mà không hòa hảo với Trần Dịch Hoành, này thật sự ngốc. Sống qua ngày thì vẫn phải đi con đường thực tế tìm người thích hợp với mình. Hai người các cậu lúc trước nói muốn qua một đời, cậu ngay cả nhà cũng đã mua, như thế nào lại đột nhiên nói chia liền chia?”
Lữ Bằng Vũ xen vào nói: “Bọn tôi đây không rõ chuyện này của mấy cậu, nhưng Trần Dịch Hoành tôi thấy thái độ nhận sai của hắn rất tốt, dạo này mỗi ngày một tin nhắn cầu bọn tôi nói giúp hắn. Cho dù cậu thật sự quyết tâm chia tay với Trần Dịch Hoành thì cũng không thể cùng một chỗ với đứa trẻ này, tôi thấy không đáng tin cậy. Cậu nhất định không được cho tiền cậu ta nữa, nghe rõ chưa? Cậu lớn hơn người ta bao nhiêu tuổi rồi, sao còn có thể làm ra loại chuyện này?”
Chu Húc đem chén rượu cuối cùng trong tay một ngụm nốc hết, buồn bực nói: “Em với đứa trẻ này thật sự không có khả năng, cậu ấy mới mười tám tuổi, kém một cái liền kém mười bảy tuổi, người ta làm sao có thể xem trọng em?”
Phùng Tùng lại mở một lon bia, tức khí nói: “Ngộ nhỡ cậu ta coi trọng tiền của cậu thì sao?!”
Lữ Bằng Vũ tiếp tục đứng ngoài bồi thêm vào: “Không đáng tin cậy, nếu cậu muốn ổn định thì vẫn nên chấp nhận Trần Dịch Hoành đã hối hận kia đi.”
Chu Húc buồn bực cực kỳ, đành phải vùi đầu uống rượu, cả buổi mới nói: “Em thật sự không biết còn có thể tiếp tục với Trần Dịch Hoành không?”
Chu Húc vừa trung thực, lại cũng là đàn ông, tâm tính có chút chủ nghĩa đại nam nhân. Chuyện Trần Dịch Hoành ngoại tình, hắn cảm thấy thật quá mất mặt, cũng không muốn nói với Phùng Tùng và Lữ Bằng Vũ.
Phùng Tùng và Lữ Bằng Vũ không rõ hai người vì sao chia tay, sợ Chu Húc bị mỹ thiếu niên không biết từ đâu chạy đến lừa tiền gạt tâm, hiển nhiên hết sức thay Trần Dịch Hoành nói lời cầu xin.
Ba người vừa uống rượu vừa nói chuyện, chủ đề nói tới nói lui đều là trên người Trần Dịch Hoành và Tiểu Ninh.
Tiểu Ninh bọc chăn bông, nghe lén ở bên cửa sổ gió thổi, toàn thân lạnh ngắt.
Phòng khách với phòng đọc sách nhà Chu Húc nối liền nhau, ban công phòng khách với cửa sổ phòng đọc sách ở cùng một bên. Mấy người Chu Húc uống rượu đến toàn thân nóng ran, nhiệt độ lò sưởi lại cao, liền kéo cửa ban công đón chút gió.
Tiểu Ninh tắm rửa xong phát hiện ra đứng cạnh cửa sổ có thể nghe lén đôi câu, liền mở cửa sổ ra, bọc chăn bông nghe lén.
Cậu không nghe rõ tất cả nội dung ba người nói, chỉ nghe được một chút. Gồm có Phùng Tùng và Lữ Bằng Vũ nói xấu cậu, khiến cho Chu Húc đề phòng cậu; gồm Chu Húc lại một lần nữa cường điệu hắn và Tiểu Ninh chênh lệch mười tám tuổi, căn bản không có bất luận khả năng nào; gồm Chu Húc mượn người khác mười vạn; Phùng Tùng với Lữ Bằng Vũ lại nói giúp Trần Dịch Hoành, khiến cho Chu Húc cân nhắc quay lại với Trần Dịch Hoành.
Cái tên Trần Dịch Hoành kia đã xấu xa đểu cáng như vậy, cho dù hai người bọn họ không biết Trần Dịch Hoành ngoại tình, nhưng chia tay cũng là Trần Dịch Hoành nói chia tay trước, dựa vào cái gì gã muốn chia liền chia, muốn quay lại liền quay lại, hai người này còn liên mồm giúp hắn nói tốt? Lại còn thà rằng khiến cho Chu Húc và Trần Dịch Hoành quay lại với nhau, cũng không muốn Chu Húc với cậu ở cùng một chỗ.
Tiểu Ninh tức giận đến đầu đau nhức. Bọn hắn làm sao vậy? Cậu ngoại hình đẹp mắt, lại trẻ tuổi, đến cùng là kém chỗ nào? Cậu mượn tiền Chu Húc, nhưng mà cậu sẽ trả đấy, dựa vào cái gì mà khẳng định cậu là lừa đảo chứ?
Tiểu Ninh vừa tức giận, vừa có điểm an ủi.
An ủi chính là Chu Húc vậy mà vì cậu mà mượn tiền người khác, có phải chứng minh rằng cậu đối với Chu Húc mà nói vẫn rất quan trọng không?
Tiểu Ninh quả thực vừa mừng vừa lo.
Nghe tới Chu Húc nói: “… Có thể tiếp tục… với Trần Dịch Hoành”
Cảm giác nguy cơ mãnh liệt nổi lên trong lòng, không được, cậu nhất định phải làm gì đó. Nếu như cậu cái gì cũng không làm, vạn nhất Chu Húc bị hai người kia thuyết phục thì phải làm sao đây?