Chương 50. “Cảm thấy một năm trước em ấy chỉ có 1m2 thôi.”
Cô chưa từng thấy Phó Ý ăn nói khép nép như vậy.
Hèn mọn đến mức này.
Cái ngày ấy ở phòng học, chẳng qua anh cũng chỉ dụ dỗ cô rồi nói lời xin lỗi với cô.
Cô nghiêng mặt lại nhìn anh, người đàn ông rũ mắt, cái bóng dài rủ xuống trong tầm mắt, khóe môi kéo xuống, nhìn qua yên bình vả lại không hề có chút lực công kϊƈɦ nào.
Ngỡ như là hai người khi so sánh với người nửa giờ trước xuất hiện trước cửa nhà cô.
Khương Như Vũ vốn không phải là kiểu người tâm địa sắt đá gì, lúc này nhìn chăm chú đỉnh đầu mềm mại của anh, chỉ cảm thấy nơi mềm mại nhất trong trái tim bỗng nhiên sụp đổ.
Kéo dài liên tục đến khi khụyu xuống, cho đến tận khi ‘ầm’ một tiếng chìm tới đáy.
Phó Ý đợi cô hồi lâu, vậy mà đáp lại anh chỉ có sự trầm mặc vô tận.
Sự kỳ vọng trong tim dần dần nhạt đi, đại khái đã hiểu đáp án của cô rồi.
Khẽ cong môi, đầu ngón tay buông ra, cuộn lại từng chút từng chút.
“Anh biết rồi.” Phó Ý đứng dậy, giọng điệu rất lạnh nhạt, nhưng ánh mắt lại nhuốm vẻ thảm hại không thể che giấu được: “Không quấy rầy em nữa, anh đi trước…”
Lời còn chưa nói hết, cổ tay chợt bị người ta dùng lực nắm lấy, ngay sau đó một lực cực lớn kéo anh xuống.
Tiếp đến trêи môi chợt chạm vào thứ gì đó, vô cùng mềm mại, giống như bị đóng dấu, dùng sức ấn xuống, chưa đến một giây đã tách ra.
Bên tai là giọng nói mềm mại và tinh tế của cô gái nhỏ: “Vậy em đành miễn cưỡng thương xót anh một chút vậy.”
Thương xót một chút.
Anh.
Đầu tiên Phó Ý giật mình trong giây lát, sau đó bừng tỉnh trong nháy mắt.
ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi dưới, hình như đây là lần đầu tiên cô bé nhà anh chủ động hôn anh.
Ý cười dần dần lan ra trêи khuôn mặt xinh đẹp, góc cạnh lạnh lẽo cũng dần dịu dàng, sự ấm áp trêи khuôn mặt anh trở lại.
Anh cong môi: “Vậy sau này em phải thương xót anh nhiều nhiều một chút nhé.”
Khương Như Vũ khẽ a một tiếng, trêи mặt có hơi mờ mịt.
Sau đó cô chỉ thấy, vừa nãy Phó Ý còn ngoan ngoãn vô hại giờ cười đến hồng nhan họa thủy, trong đôi mắt đào hoa tràn ngập ánh nhìn tình cảm, đầu ngón trỏ chạm nhẹ vào môi dưới.
Khương Như Vũ: “...”
Cuối cùng Khương Như Vũ nhân lúc Phó Ý ăn không hề phòng bị chút nào cướp lại bát mì sợi, từ trong đáy lòng cảm thán…
Sức mạnh của tình yêu thật vĩ đại.
Bát mì này rốt cuộc là loại thức ăn cho heo gì.
Khi cô nói xong câu đó, khuôn mặt Phó Ý tái đi.
Anh nặng nề thở ra tiếng, nhịn hồi lâu vẫn không thể nào nhịn được, dùng tay bóp hai má cô, cười gằn: “Em đang mắng anh là heo sao?”
Mặt cô bị anh vo thành một cục, giọng nói Khương Như Vũ lầm bầm không rõ: “Không có, là anh tự thừa nhận thôi.”
Trong mắt hiện lên tia giảo hoạt, cố ý nhìn anh chớp chớp mắt tỏ ý bản thân vô tội.
Khẽ thở dài, Phó Ý chợt nghĩ đến gì đó, buông mặt cô ra, nhìn cô nở nụ cười khó hiểu, sau đó liền nhấc đũa uống một ngụm nước mì.
Nụ cười sâu xa này khiến cô nhất thời có hơi mờ mịt, không rõ nguyên do nhìn anh.
Kết quả của việc buông lỏng trong giây lát chính là cho Phó Ý cơ hội để lợi dụng, lấy sức đè cô trêи ghế salon, cùng lúc đó dán môi lên, ngăn chặn tiếng hô của cô trở lại cổ họng.
Giây kế tiếp, người đàn ông cạy hàm răng của cô, nước mì lẫn quá nhiều xì dầu, bởi động tác của anh truyền đầy vào miệng cô, vị mặn trong miệng hai người lan tỏa, lại theo khoang miệng của cô chảy xuống cổ họng.
Giống như núi lửa nóng rực phun trào.
Giống như dòng thác chảy thẳng xuống.
Sau khi đỏ rực quanh co xuống cổ họng.
Trái tim bình bịch nhảy lên chứng tỏ cảm giác tồn tại cực mạnh.
Cảm giác xấu hổ từ từ xuất hiện, chầm chậm tiến lên não.
Cái tư thế này… cái động tác này…
Nước mì này…
Nhưng anh vẫn chưa buông tha cho cô, đầu lưỡi luồn vào trong hàm răng cô cẩn thận càn quét.
Từng nơi từng nơi nhỏ, công thành đoạt đất.
Kín kẽ dán lên.
Một nụ hôn sâu kết thúc, Phó Ý lại ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi dưới, dường như chưa thỏa mãn, liên tục xuất hiện nụ cười đến không đứng đắn: “Lần này em cũng là heo rồi.”
“...”
Khương Như Vũ: “Ấu trĩ.”
Bữa ăn sáng này ăn nhanh cũng mất một tiếng, vất vả lắm mới xong, Phó Ý chủ động thu dọn đồ thừa rồi rửa bát.
Khương Như Vũ đứng bên cạnh người anh vừa chơi game vừa câu được câu không đáp lời anh.
“Bạn trai.” Thời gian đợi trò chơi, cô nhớ tới ngày đó ở quán bar mấy người đó đều gọi anh là ‘anh Ý’, cô tò mò hỏi: “Nhà anh rất có tiền hả?”
“Không giàu như nhà em.” Giọng anh lười biếng trả lời cô.
“Thật hay giả vậy? Anh đừng có mà gạt em nữa.” Cô mất hứng bĩu môi: “Không có tiền như nhà em anh còn mặc áo khoác giá đến năm con số?”
Dừng một chút, cô rất nghiêm túc nói: “Mặc dù bố mẹ em dùng đồ cũng tương đối đắt nhưng không quá nhiều tiền.”
“Ừ.” Anh thản nhiên đáp lại: “Gạt em đấy, thật sự vẫn là có chút tiền.”
Rửa bát đũa xong, Phó Ý cầm lấy giẻ trêи vòi nước lau bát, giọng điệu thản nhiên: “Không khác biệt lắm với nhà em, dù sao vẫn dư sức nuôi em.”
“Nuôi em tốn lắm, có khả năng sẽ táng gia bại sản.” Cô cười hì hì trêu ghẹo nói.
“A.” Anh làm bộ nhíu mày: “Như vậy có thể sẽ để em tủi thân theo anh đi trộm ắc quy xe điện rồi.”
Khương Như Vũ: “?”
“Bạn trai nhà người ta đều trộm ắc quy xe điện để nuôi bạn gái.” Cô không hề khách khí chọc chọc vào hông anh: “Thế sao đến lượt anh lại thành em cùng anh đi trộm đồ?”
Ván chơi mới mở ra, Khương Như Vũ không thèm ngẩng đầu lên bổ sung: “Người đàn ông cặn bã chết tiệt.”
Phó Ý: “...”
Thời gian nghỉ đông chỉ có hơn một tháng chút chút, số đặc biệt năm mới sau khi hoàn thành rồi phát ra ngoài, thành phố Lâm Giang rất nhanh nghênh đón năm mới.
Lâm Giang được coi là một thành phố di cư, mỗi lần tới tết Âm lịch, mọi người xuôi Nam làm công trở lại quê hương, ước chừng dòng người có thể ít đi một nửa.
Vào mùng một đầu năm, Khương Như Vũ cùng bố mẹ trở về nhà ông bà ở một nơi khác trong Lâm Giang.
Ông nội Khương là giáo sư, trải qua kháng chiến, và chiến tranh giải phóng, bây giờ mỗi buổi sáng đều mang đều đeo kính lão ngồi ở ban công xem báo; bà nội trước kia là nữ cảnh sát Hương Cảng, tay không bắt tội phạm, cũng bị người bên ngoài mắng ‘soa bà’*, là một bà lão vô cùng thẳng thắn có khí phách.
*Từ ngữ chỉ những nữ cảnh sát Hương Cảng hung dữ, tính cách nóng nảy.
“Tiểu Vũ về nhà rồi.” Thấy cả nhà Khương Vân Trí, ông nội Khương khẽ đẩy kính lão đang trượt xuống trêи sống mũi, cười rộ lên giống dáng vẻ Khương Vân Trí như đúc, dễ gần hiền lành.
Lúc nói chuyện ông chậm rãi ung dung, không gấp gáp chút nào: “Sáng nay lúc thức dậy ông nói chuyện với bà, bảo bà ấy ngạn vạn lần đừng quên mua món thịt ốc đồng yêu thích của Tiểu Vũ.”
Đang nói, bà Khương bước nhanh từ trong bếp ra, trêи tay cầm một con gà vừa mới cắt tiết, giọt máu chưa khô nhỏ xuống sàn nhà: “Tiểu Vũ đã về rồi sao! Lại đây để bà hôn một cái!”
Khóe mắt Khương Như Vũ giật giật, vội vã trốn sau lưng Khương Vân Trí: “Không không không, trước tiên bà xách con gà này đi đi!”
Khương Vân Trí cũng cười giúp cô giải vây: “Mẹ, mẹ xem máu của con gà này cũng chưa khô hết kìa, dọa Tiểu Vũ sợ rồi.”
“Ôi chao, sao mẹ lại chưa làm sạch sẽ chứ!” Bà Khương vỗ trán, lại hùng hổ đi vào phòng bếp.
Ông Khương nâng kính lão trở về, liếc nhìn mặt đất, hết sức tự giác cầm chổi lau nhà, lau sạch sẽ máu gà trêи sàn nhà.
Đùng là vợ chồng già bù đắp cho nhau, Khương Như Vũ thầm nghĩ.
Chưa đến mười phút đồng hồ, gia đình nhà chú ba cũng xách theo túi lớn túi nhỏ đến.
Chú ba kết hôn sinh con sớm hơn Khương Vân Trí, con trai lớn hơn Khương Như Vũ hai tuổi.
Nhìn thấy Khương Như Vũ, anh họ tiến lên sờ đầu cô: “Ai dô, Tiểu Vũ lại cao hơn rồi.”
Quay đầu đối diện với bố anh ấy cười nói: “Cảm thấy một năm trước em ấy chỉ có 1m2 thôi.”
Khương Như Vũ: “...”
Cô quyết định phản kϊƈɦ lại đồ chết dẫm này.
“Khương Như Hòe, sao anh không mang vợ về?” Cô nghiêm mặt: “Có phải anh bị bỏ rơi rồi không?”
“Khương Như Vũ em có độc hả?” Khương Như Hòe suýt chút nữa sặc nước miếng: “Em từng thấy ai dẫn bạn gái chưa cưới về nhà bạn trai ăn tết chưa?”
“Ồ, em nghe anh gọi chị ấy là vợ, nghĩ đến việc anh độc thân bao nhiêu năm cuối cùng cũng thành công rồi.” Thái độ của cô cực kỳ lạnh nhạt: “Hóa ra vẫn là một tên thất bại.”
Khương Như Hòe: “...”
Anh không thể nhịn được nữa, một cái búng rơi xuống trán cô: “Có thời gian rảnh lo lắng chuyện của anh không bằng quan tâm chuyện của mình đi, nhanh để cho hai bác tìm một người đàn ông cho em xem mắt, tránh để sau này hoa tàn ít bướm không ai thèm lấy.”
Khương Như Hòe vừa dứt lời, Lâm Xảo Nghiên đang chơi cờ với ông nội Khương tiếp tục câu nói của anh: “Tiểu Hòe đừng lo lắng, cô đã sắp xếp xong xuôi cho con bé này rồi.”
Khương Như Vũ vừa mới hứng chịu vết thương ngoài da: “???”
“Mẹ thật sự nghiêm túc ạ?” Khương Như Vũ vô cùng khϊế͙p͙ sợ: “Con mới năm nhất đại học! Năm nhất đó! Qua sinh nhật mới 19 tuổi! Mẹ muốn cho con đi xem mắt?”
“Xem mắt có gì không tốt?” Lâm Xảo Nghiên không mặn không nhạt nói: “Mẹ với bố con không phải là xem mắt sao? Cố gắng hòa hợp có thể qua.”
“Hay đó, nếu bác sắp xếp cho em mà em không thích, anh còn có anh em tốt.” Khương Như Hòe cười vô cùng hả hê trêи nỗi đau của người khác: “Gần đây anh có anh em từ nước ngoài về, hai năm trước còn dẫn em đi ăn cơm cùng cậu ta, tên là Trì Tự, có ấn tượng không?”
Khương Như Hòe mời cô ăn cơm có thể đếm trêи đầu ngón tay, nhưng nếu nói bữa cơm hai năm trước, không tự nhắc đến trước mặt cô thì thật sự không nhớ nổi.
Đang muốn lắc đầu, Khương Như Hòe lại vui vẻ nói tiếp: “Anh em này của anh dáng vẻ phải gọi là đẹp như tiên, nếu như cậu ấy cho anh mặt mũi đi xem mặt với em…” Anh kéo dài âm cuối: “Em có thể phải đi phẫu thuật...A!!!”
Ánh mắt của Lâm Xảo Nghiên lạnh giá: “Lấy mặt mũi của bác có chắp hai tay xin cũng mời về.”
Khương Như Hòe: “...”
Khương Như Vũ không để ý đến tên ngốc này, tiến đến ngồi xuống bên cạnh Lâm Xảo Nghiên, lắc lắc cánh tay của bà, nũng nịu nói: “Mẹ à, con không muốn đi xem mắt đâu, mất mặt lắm.”
Lâm Xảo Nghiên không quay đầu lại sau trò làm nũng của cô, nổi giận liếc mắt nhìn cô: “Vậy sao không thấy con dẫn bạn trai về nhà?”
“Chính, chính là không có thì mang thế nào ạ…” Khương Như Vũ cứng họng.
Cô còn chưa nghĩ ra giải thích với bố mẹ thế nào, gia sư Tiểu Phó nghèo khó hồi cấp ba, nhanh chóng biến thành Tiểu Phó phú nhị đại giàu có tương đương nhà cô.
“Vậy mẹ tìm cho con người nào để xem mắt?” Cô mất hứng hỏi.
“Trước kia từng nói với con rồi, người ông từ nước ngoài về…” Đúng lúc Khương Vân Trí bưng hoa quả đi qua, thuận miệng tiếp lấy lời vợ.
Đầu óc Khương Như Hòe sốc nặng, cực kì hoảng sợ: “Bác à? Tiểu Vũ chính là con gái của bác đó!”
Khương Vân Trí liếc mắt xem thường coi anh như tên ngốc: “... Cháu trai ông ấy.”
Khương Như Vũ: “...”
Khương Như Hòe: “...”
Tác giả có lời muốn nói: Phó Ý: Mẹ vợ muốn cho tôi xem mắt, ngẫm lại còn có chút kϊƈɦ động nhỏ.