Vì Run Tay Nên Cộng Hết Điểm Vào Sắc Đẹp Rồi

Chương 61: C61



Edit: Lune

Lúc này, cách đám Tôn Cảnh rời đi còn chưa tới mười phút đã có người đến thu thập thông tin cư trú, thời gian quá trùng hợp.

Thông thường, khi thấy họ rời đi, mọi người sẽ vô thức nghĩ rằng trong nhà không có ai, nhưng giờ hắn gõ cửa như thể đoán chắc rằng Nha Thấu không đi cùng bọn họ vậy.

Con mèo bên cạnh xù hết cả lông lên, hai tai cũng dựng đứng, không ngừng gầm gừ về phía cửa.

Mọi điều bất thường khiến Nha Thấu nảy sinh nghi ngờ, cảm giác căng thẳng từ đáy lòng trào lên, cậu bế con mèo lên, vu,ốt ve bộ lông của nó để khiến nó bình tĩnh lại, thấy nó không sao rồi mới đứng dậy, cẩn thận đi về phía cửa.

Qua mắt mèo, cậu trông thấy một người đàn ông mặc âu phục cầm tập hồ sơ đang đứng chờ ở cửa.

Vẻ ngoài rất bình thường, thuộc kiểu nếu ném vào đám đông thì không tìm thấy được, nhưng rất lạ là, dường như trên người hắn có một ma lực nào đó, dù dùng bất cứ cách nào cũng không thể nhớ được hắn, chỉ cần quay đi là sẽ quên mất dáng vẻ của hắn.

Giống như Nha Thấu đã nhìn hắn qua mắt mèo cả buổi, nhưng vừa nhắm mắt là không tài nào miêu tả được vẻ ngoài của hắn.

Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục, người đó rất lịch sự: "Xin chào, việc đăng ký thông tin sẽ không tốn quá nhiều thời gian đâu."

【Trông hắn ta không có vẻ đe dọa gì.】001 cau mày nói:【Giống NPC thúc đẩy cốt truyện, nhưng từ từ hãy mở cửa, chờ xem sao đã.】

"Được." Nha Thấu ngoan ngoãn gật đầu.

Người kia cũng rất kiên nhẫn: "Tôi biết cậu đang ở bên trong, có thể ra ngoài đăng ký thông tin không? Nếu không đăng ký thông tin thì đêm trăng tròn sẽ nguy hiểm lắm."

Hắn cũng nhắc đến đêm trăng tròn, Nha Thấu khựng lại, nhìn chằm chằm vào máy tuyền tin mà Tôn Cảnh đưa cho mình vừa nãy.

Trên máy truyền tin hiển thị một tin nhắn được gửi đến từ một phút trước, là của Tôn Cảnh. Giờ có lẽ anh ta đang ở trên xe, đoán chừng nghĩ đến việc chưa giải thích rõ ràng trước đó nên đã gửi cho Nha Thấu tất cả những gì chưa nói dưới dạng tin nhắn.

Tin nhắn nối tiếp nhau đến, máy truyền tin rung liên tục.

Mà tin nhắn đầu tiên gửi đến vừa khéo lại là: "Lure, lát nữa có thể sẽ có nhân viên đăng ký thông tin cư trú đến tìm cậu, cậu đừng mở cửa, chỉ cần nhấn vào cái loa nhỏ ở cửa là được. Nay là đêm trăng tròn, nếu không đăng ký thông tin thì sẽ phiền phức lắm."

Đêm trăng tròn xuất hiện lặp đi lặp lại, vậy đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là tình tiết quan trọng của cốt truyện?

Trên mặt Nha Thấu thoáng hiện vẻ mờ mịt, cậu cảm giác như có một lớp màn đen phủ trên sự thật, mỗi lần đều cho cậu ảo giác có thể nhìn thấu, nhưng khi nhìn kỹ thì lại chẳng thể thấy rõ bên trong.

Còn chưa đọc xong tin nhắn trên máy truyền tin thì người bên ngoài lại lên tiếng: "Thưa ngài, tôi đăng ký xong rồi còn phải báo cáo nữa, xin đừng làm khó tôi."

Giọng hắn trầm xuống, nghe hơi đáng thương.

Nha Thấu do dự một lúc, cuối cùng quyết định muốn xem thử người này định làm gì, thế là cậu cất máy truyền tin đi, nhấn nút loa trên cửa, hạ giọng xuống, cố gắng làm cho giọng mình khác ban đầu.


"... Anh hỏi đi."

Nha Thấu không quen nên nghe giọng hơi kỳ lạ.

Vẻ mặt nhân viên đăng ký thông tin thoáng ngạc nhiên, chần chờ hỏi: "Cậu bị cảm à?"

Nha Thấu không phủ nhận, nói theo ý hắn: "Ừm."

"Có cần tôi mua thuốc đến không? Hay để tôi lấy cho cậu cốc nước nóng nhé?" Người nọ cau mày, nhìn biểu cảm của hắn thì có vẻ rất quan tâm Nha Thấu.

Nha Thấu líu lưỡi, cảm thấy anh giai này nhiệt tình hơi quá.

Hơn nữa hành vi của hắn rất kỳ lạ, tuy không nói rõ được nhưng trực giác của Nha Thấu mách bảo rằng dường như người kia muốn vào trong phòng này.

Nha Thấu hắng giọng, ép cuống họng: "Không cần đâu." Nói đoạn rồi lại tiếp tục: "Anh hỏi mau đi, tôi không muốn lãng phí thời gian."

"Được." Trên mặt nhân viên đăng ký vẫn mỉm cười như cũ, không hề tức giận vì mấy lời nói của Nha Thấu vừa rồi hay không mở cửa cho hắn.

Hắn mở tập hồ sơ, lấy ra một cây bút rồi bắt đầu hỏi những câu hỏi theo bảng bên trên.

Đều là những câu hỏi rất cơ bản, không có gì bất thường.

Nhân viên đăng ký thông tin: "Tên của người ở."

"Lure."

"Giới tính nào?"

Vì quá kinh ngạc nên giọng nói vốn cố tình hạ xuống của Nha Thấu trở nên thả lỏng hơn, khẽ "hả" một tiếng: "Nghe không ra à?"

Tại sao lại hỏi câu kỳ lạ vậy, gọi là ngài rồi thì không cần phải hỏi giới tính nữa chứ.

"Là do tôi sơ suất." Nhân viên đăng ký thông tin nói với giọng hơi áy náy, bên tai là giọng nói không bị bóp của thiếu niên, rất trong trẻo, khác hẳn với giọng trầm mà cậu cố tình giả vờ trước đó: "Cậu ở phe nào?"

Nha Thấu trả lời: "Người sói."

Nhân viên đăng ký thông tin dừng bút, ngẩng đầu lên: "... Người sói?"

Lúc hắn ngẩng đầu nhìn qua đây, Nha Thấu có ảo giác hắn nhìn chằm chằm vào mình qua mắt mèo.


Cậu rất vô dụng mà ngồi thụp xuống, nói nhỏ: "Ừm."

Sau khi ngồi xổm xuống, cậu không thấy người kia làm gì bên ngoài, chỉ thấy khoảng lặng kéo dài một lúc lâu, sau đó người kia lên tiếng, nhưng giọng nói có vẻ hơi khác thường.

"Tôi hiểu rồi, ngài Lure."

Người nọ viết gì đó xuống tờ giấy trong tập hồ sơ: "Vậy còn tuổi của cậu?"

"18."

Nhân viên đăng ký thông tin xoay cây bút trên tay, cảm thấy hơi thú vị, sau khi viết 18 vào bảng thông tin thì vẽ một vòng quanh nó: "Nhỏ thế à?"

"... Nhỏ đâu." Nha Thấu ngồi xổm trên mặt đất, vùi mặt vào cánh tay, hai má áp xuống phì thịt ra, trông mềm ơi là mềm: "Nếu trong phe nhân loại thì tôi đã trưởng thành rồi."

"Nhưng ngài là người sói, tuy tuổi thọ người sói không bằng ma cà rồng nhưng cũng phải 50 tuổi mới tính là trưởng thành, giờ ngài vẫn là một con sói con." Nhân viên đăng ký thông tin kiên nhẫn giải thích, giảng giải kiến thức về tuổi tác giữa các phe cho thiếu niên bên trong: "Nếu ở phe ma cà rồng thì còn nhỏ hơn nữa, mới chỉ là con non thôi."

Nha Thấu không muốn nói gì thêm về vấn đề tuổi tác nữa, cậu có tí tự ái.

May mà người bên ngoài không tiếp tục lằng nhằng về những vấn đề này nữa, sau đó lại hỏi cậu thêm vài câu như diện tích phòng ở, v.v. Công việc cũng đã gần xong.

Nhân viên đăng ký thông tin nói: "Ngài Lure, cuối cùng xin hãy cung cấp thông tin liên hệ."

Nha Thấu lặng lẽ báo số máy truyền tin mà Tôn Cảnh đã mua cho mình.

"Được rồi, cảm ơn ngài đã hợp tác." Nhân viên đăng ký thông tin đóng tập hồ sơ lại, mỉm cười nói với cậu: "À đúng rồi, nếu ngài muốn cư trú lâu dài ở đây thì có thể liên hệ với người này để làm thẻ căn cước cho mình. Tôi để thông tin của anh ta ở bên cạnh cửa, ngài có thể tự mình ra lấy sau."

Ngoài việc lúc đầu hơi lạ lùng ra thì mọi thứ sau đó đều diễn ra theo quy trình đăng ký thông tin bình thường, lúc đi cũng không lằng nhằng gì, nhìn bề ngoài không thấy có gì bất thường, hơn nữa 001 cũng không cảnh báo nguy hiểm.

Nha Thấu do dự một lúc: "Cảm ơn anh."

"Không có gì." Hắn chỉnh lại bộ âu phục của mình: "Vậy, chúc ngài buổi tối vui vẻ."

Nói xong thì đi xuống tầng, Nha Thấu vẫn đang ngồi xổm trên mặt đất nên không trông thấy người kia vừa quay đi đã thôi mỉm cười.

...

Tiếng bước chân dần biến mất, Nha Thấu ngồi xổm lâu quá nên lúc đứng lên còn hơi tê chân. Sau khi nhìn qua mắt mèo, xác định hắn đã đi rồi cậu mới mở hé cửa ra, vươn tay ra lấy tờ giấy mà người kia để ở cửa vào trong.


Trên tờ giấy chỉ có một dãy số rất bình thường, bên dưới là một chữ L, ngoài ra không còn gì nữa.

Nha Thấu để nó vào hộc tủ, sau đó đi tới bên cửa sổ rồi nhìn chằm chằm vào lối ra của tòa nhà.

Từ cửa sổ phòng khách có thể nhìn thấy người ra vào tòa đơn nguyên. Lượng người ra vào khá đông, Nha Thấu cẩn thận phân biệt từng người một.

Vì cậu không nhớ được mặt người kia nên chỉ có thể dựa vào trang phục để phán đoán, nhưng điều kỳ lạ là trong số những người kia lại không có ai mặc âu phục màu đen cả, ngay cả quần áo màu đen cũng không có.

Chờ thêm một hôi lâu mới thấy có một người mặc áo choàng trắng từ trong đi ra.

Kiểu dáng giống mới những người trong điện thờ mà Nha Thấu đã thấy lúc trước, có điều chúng thuần trắng không có viền vàng. Người kia đội mũ nên Nha Thấu không thấy mắt, nhưng vừa chớp mắt thì người kia đã biến mất.

Là mình chậm quá nên nhân viên đăng ký kia đi rồi à?

Nha Thấu ngạc nhiên, luôn cảm thấy mình đã để lọt cái gì.

【Không sao đâu ký chủ.】001 chỉ ra trọng điểm: 【Dù sao thì ngoài tuổi tác với giới tính ra, những thông tin khác đều là giả mà.】

Giờ Nha Thấu mới để ý, tên giả, phe giả, ngay cả số máy truyền tin cũng có thể thay đổi bất cứ lúc nào, cho nên cậu không cần lo người kia sẽ làm gì với thông tin mình cung cấp.

Trong lòng cậu mới hơi thả lỏng thì bỗng thấy dạ dày nóng rực, cậu xoay người rời khỏi cửa sổ, lấy máu mà Lucifer cho mình từ trong hậu trường ra.

Trong tộc ma cà rồng chưa từng có tiền lệ đồng loại hút máu nhau, bọn họ không thích máu của nhau, thậm chí là cực kỳ ghét, nhưng Nha Thấu lại không ghét máu của Lucifer mà còn hơi thích thích.

Không có mùi máu, ngọt ơi là ngọt, Nha Thấu không biết liệu đây có phải là do cậu đã trở thành ma cà rồng nên vị giác cũng bị đồng hóa theo hay không.

Thời gian đói của con non ma cà rồng không cố định, không thể đoán được thời điểm tiếp theo, chỉ có thể đợi đói rồi hút máu, hút xong lại đợi đến lần đói tiếp theo rồi lại tiếp túc hút máu.

Giống như lần này, qua trưa cậu mới thấy đói, thành thử cậu không tính được chỗ máu Lucifer chuẩn bị cho mình có đủ đến khi cậu tìm ra "nó" không nữa.

Nghĩ đến những gì mình làm khi rơi vào trạng thái đói lần hai, Nha Thấu bỗng thấy mất mặt ghê gớm, còn xấu hổ nữa.

Giờ cậu đang ở trong lãnh địa của thợ săn, nếu rơi vào trạng thái đói mất lý trí rồi bại lộ thân phận thì chắc chắn cậu sẽ bị nhốt lại rồi đóng cọc bằng đinh bạc, có khi trước khi chết còn bị Thẩm Thính Bạch với vị thánh tử điện thờ kia tra tấn.

Cậu bây giờ giống như con cừu đi vào bầy sói.

Nha Thấu vỗ hai má, cố gắng khiến mình tỉnh táo. Ít ra trước khi Thi Lâu đến, cậu không thể ngồi chờ chết được, tốt nhất phải mau chóng tìm được manh mối vượt ải.

Nghĩ vậy, cậu hỏi: "001, có đạo cụ thay đổi khuôn mặt không?"

【Có.】001 tạm dừng trong chốc lát, ngập ngừng nói:【Nhưng hiệu quả của đạo cụ thay đổi khuôn mặt cấp A không tốt lắm đâu, nếu gặp phải người chơi cao cấp thì dễ bị nhận ra lắm, hơn nữa thời gian cũng không dài.】

"Không sao, ngươi đổi đi."

001 lập tức lấy đạo cụ mình vừa đổi ra:【Đây.】


Chỉ khi Nha Thấu cầm một thứ giống da mặt trên tay, cậu mới hiểu tại sao vừa rồi 001 ngập ngừng.

【Đạo cụ thay đổi khuôn mặt cấp A hoàn toàn không sánh được với cấp S, hiệu quả cấp A kém lắm, năm tiếng sau ký chủ nhất định phải trở về đấy.】

Nha Thấu hết cách, đạo cụ cấp S thì cậu không đổi được nên đành phải dán đạo cụ kia lên mặt mình: "Ừ."

Cậu đi vào phòng tắm soi gương, trong gương phản chiếu một thiếu niên tạm coi là ưa nhìn, không có điểm nào đặc biệt nên sẽ không thu hút nhiều sự chú ý.

Vừa đi đến cửa thì con mèo lại tới cọ chân mình, có vẻ như muốn ra ngoài với cậu.

Nha Thấu nói nhỏ: "Tao không dẫn mày ra ngoài được, mày ở nhà chờ tao nhé, khi nào về tao mua đồ ăn cho mày được không?"

Con mèo dường như nghe hiểu lời cậu nói, nó về chỗ cũ ngồi yên, cặp mắt màu vàng dựng đứng lẳng lặng nhìn thiếu niên trước mặt.

Nha Thấu xoa đầu nó, khen ngợi: "Ngoan quá."

Cậu quan sát bên ngoài qua mắt mèo một lúc, sau khi chắc chán bên ngoài không có ai mới mở cửa đi ra.

Vừa xuống cầu thang, còn chưa xuống hẳn tầng dưới đã bắt gặp một người đàn ông trung niên mặc âu phục màu đen cầm tập hồ sơ đang nói chuyện với một bác già ở tầng dưới.

Người đàn ông trung niên trông khá nhăn nhó: "Chú cho tôi vào đi, tôi có việc quan trọng phải làm mà."

Bác già kia nổi nóng: "Cậu thì có việc quan trọng gì? Cậu không nói rõ thì tôi không cho vào đâu, tôi già chứ không đần!"

Người đàn ông nọ cũng sốt ruột, chìa tập tài liệu ra cho ông bác nhìn: "Đây chú nhìn đi! Tất cả ở đây hết! Tôi có lừa chú đâu, sao chú lại không chịu tin, dù chú lớn tuổi nhưng không thể ỷ già bắt nạt trẻ được!"

Bác già giậm gậy ba toong xuống: "Tôi không tin!"

"Phiền thế không biết!"

Người đàn ông trung niên kia bực bội vuốt tóc, chửi thầm một tiếng, ánh mắt liếc thoáng thấy Nha Thấu đứng trên cầu thang thì vội nói: "Cậu khoan đi đã, chờ điền xong thông tin thì đi."

Nha Thấu ngẩn ra: "Điền thông tin gì cơ?"

"Thông tin cư trú đó, cậu mới đến phải không? Nay là đêm trăng tròn, không điền xong thông tin thì sao tiếp tế dinh dưỡng được." Người đàn ông trung niên cao giọng nói cậu.

Lúc này, ông bác kia cũng lên tiếng: "Nhóc con đừng tin lời cậu ta, vừa nhìn đã biết là kẻ giả mạo, bụng đầy mưu mô!"

"Chiều nay tôi đã đến đâu! Tôi đã cho chú xem hết rồi, sao chú vẫn không chịu tin?"

Nghe bọn họ cãi nhau, hàng mi của Nha Thấu khẽ run, nhớ đến người đàn ông đứng ngoài cửa phòng mình ban nãy.

Cậu mím môi, cảm thấy có thứ bắt đầu nổi lên trên mặt nước: "Nhưng vừa nãy điền xong thông tin rồi mà?"

Tiếng cãi vã dừng lại, hai người kia đồng loạt quay sang nhìn cậu.