Vị Rượu Trên Môi

Chương 64





Máy bay quá cảnh tại Kuala Lumpur, thời tiết nơi đó không tốt lắm nên chuyến bay đến trễ, khi Thích Vãn hạ cánh xuống đảo bali thì trời đã không còn sớm.
Ngôn Mông gọi điện thoại cho cô nói để Trì Trầm lái xe tới đón, nghĩ tới bọn họ bên kia còn có tân khách phải chiêu đãi, hai ngày này phải bận rộn công việc hôn lễ cũng nhiều nên Thích Vãn không phiền đến Trì Trầm, cô tự mình gọi xe tới khách sạn.
Ngày mai sẽ là hôn lễ, Ngôn Mông và Trì Trầm bao cả tầng khách sạn chiêu đãi tân khách.

Buổi chiều phù dâu phù rể tụ họp ở một căn phòng dưới tầng 1 để thảo luận quá trình ngày mai, Thích Vãn tới muộn, sau khi vào cửa đã có đầy người ngồi bên trong.
Lần này phù dâu phù rể tổng cộng có bốn cặp, đều là bạn bè quen biết của Ngôn Mông và Trì Trầm.

Khiến Thích Vãn không ngờ đó là phù rể ngoài hai nghệ sĩ thuộc phòng làm việc của Trì Trầm còn có cả Đinh Toản!
Hai người ngày trong giới fan được xưng là lưu lượng đối thủ của nhau, hóa ra quan hệ bí mật tốt như vậy, điều này đến cô cũng bất ngờ.
Nghĩ tới Dụ Kiêu không thể tới tham gia, trong lòng cô không khỏi nảy sinh chút tiếc nuối, nếu không ba đại thần tề tụ, hôn lễ chắc chắn sẽ treo lên hotsearch 3 ngày 3 đêm.
Bạn bè cũ gặp nhau luôn hết sức thoải mái, trên bàn cơm trò chuyện vui vẻ, duy chỉ có Đinh Toản thỉnh thoảng cúi đầu bấm điện thoại, nhìn có vẻ không yên lòng, không có tin nhắn đến lại bực bội đặt di động xuống bàn.
Có lẽ là không kiên nhẫn được nữa, Đinh Toản nhét di động vào tay Thích Vãn: “Em mau gọi cho Nam Yên đi bảo cô ấy xuống dùng cơm, anh nhắn bao nhiêu tin cô ấy cũng không trả lời.

Em gọi cho cô ấy, cô ấy biết em đến nhất định sẽ xuống.”
Thích Vãn không định cầm điện thoại, nhíu mày hỏi anh: “Hai người ở bên nhau rồi à?”
Câu nói này đâm thẳng chỗ đau của Đinh Toản, sắc mặt anh chìm xuống, chậm chạp trả lời: “Tạm thời là không nhưng nhất định nhanh thôi, em xem cô ấy đã chịu cùng anh đến Bali, nói rõ quan hệ giữa bọn anh tiến thêm một bước rồi.

Trì Trầm đồng ý giúp anh, đợi ngày mai sẽ có kết quả.”
Thích Vãn nghi hoặc: “Anh làm trò gì, không sợ quấy quá quan hệ hai người sẽ trở lại như ban đầu à?”
“Ai nha, em đừng quản, ngày mai em sẽ biết.”
Đinh Toản bày ra tư thế cô không gọi điện thoại thì không để cô ăn cơm ngon.
“Được, em gọi là được chứ gì?” Thích Vãn bất đắc dĩ, đành phải lấy điện thoại ra bấm gọi cho Nam Yên.
“Alo…”
Điện thoại vang thật lâu mới được kết nối, có lẽ là Nam Yên đang ngủ, âm thanh nồng đậm giọng mũi.

“Alo, Nam Yên, là tớ.”
Cô vừa lên tiếng, Đinh Toản dựng thẳng lỗ tai lại gần, không ngừng ngáy mắt ra hiệu.
Thích Vãn lườm anh một cái: “Nam Yên, bây giờ tớ đang ở cạnh A Toản, anh ấy nói cậu cũng tới đảo Bali, cậu ăn cơm chưa? Có muốn xuống đầy ngồi cùng không?”
Dịch Nam Yên: “Hả, tớ không quá đói, mọi người ăn đi.

Lát nữa cậu ăn xong chúng ta gặp nhau nói chuyện, tớ ở phòng 1509.”
“Được, vậy lát gặp.”
Thích Vãn cúp máy, Đinh Toản lập tức hỏi: “Thế nào? Cô ấy xuống không?”
“Không xuống!” Cô lắc đầu gắp thức ăn: “Cô nói lát nữa gặp riêng.”
Gặp riêng có nghĩa là—-không có Đinh Toản.
Anh tức giận không biết làm cách nào, có chút đau đầu xoa thái dương: “Phụ nữ các em thật là giống loài kì quái.”
Cơm nước no nê, mấy người bạn la hét muốn làm hiệp nữa.

Bên ngoài khách sạn này chính là bờ biển, bãi cát náo nhiệt, mỹ nữ mặc bikini không ít, đối với đàn ông độc thân không khác gì là thiên đường.
Lúc đầu Đinh Toản cũng muốn chơi, nhưng lúc này không biết Dịch Nam Yên đang nháo cái gì mà không để ý tới anh, trong lòng cảm giác như đang lơ lửng nên có chơi cũng không thể tận hứng, chờ Thích Vãn ăn xong cơm liền cầm hành lý thúc cô.
“Đi tôi, cùng anh đi xem cô nãi nãi kia một chút.”
“Người ta nói không muốn gặp anh đó!”
“Nhưng anh muốn gặp được chưa, đi nhanh!”

Hành lang khách sạn lóe lên ánh đèn mờ nhạt, trống trải tĩnh mịch, bánh xe hành lý lăn trên thảm vang lên tiếng rì rì.
Thích Vãn gõ gõ cửa phòng 1509, bên trong truyền đến tiếng dép lê ma sát sàn nhà.

Cửa phòng mở ra, Nam Yên mặc váy hoa lụa trắng xuất hiện ở sau cửa, cô ấy xoa xoa con mắt, dáng vẻ có chút chưa tỉnh ngủ.
Nam Yên có vẻ ngoài thanh tú, dáng người cũng mảnh mai, lúc cười lên khóe miệng có hai lúm đồng tiền nhỏ ngọt ngào.
“Tiểu Vãn, mau vào.”

Cô kéo Thích Vãn vào phòng, trông thấy Đinh Toản khóe mắt tiu nghỉu xuống: “Anh tới làm gì?”
Đinh Toản thiếu chút bị cô ấy khóa ở ngoài cửa, nhanh chóng dùng tay chặn cửa lại, chen vào phòng: “Tới nhìn xem em có bị chết đói không, cơm trưa cơm tối đều không ăn, em muốn tu tiên chắc! Vậy mang anh với, chúng ta song tu!”
Đinh Toản nói chuyện càng ngày càng trắng trợn, Dịch Nam Yên lườm anh một cái, không muốn phản ứng lại.
“Mùi gì đó, thơm quá.”
Thích Vãn vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm, cô hít hít mũi đi theo vào phòng trong, ánh mắt sáng lên: “A… cậu đang ăn lẩu hả.”
Đinh Toản hừ lạnh: “Hừ, anh còn lo em bị đói, kết quả em trốn ở đây ăn một mình.”
Dịch Nam Yên giải thích: “Đồ ăn phòng ăn đều là hải sản bị lạnh bụng, hai ngày nay tôi không ăn được.”
“Tức là em đến…cái kia hả?” Đinh Toản giật mình, bỗng nhiên cười lên: “Em không nói sớm, anh còn tưởng mình lại đắc đội em nữa đấy! A, em có mang cái kia không?”
Dịch Nam Yên mặc kệ anh, cái này không phải việc anh lo.
Cô ấy biết Thích Vãn cũng thích ăn loại lẩu này, lấy từ trong hành lý ra một hộp: “Cậu có muốn ăn không?”
Thích Vãn đương nhiên muốn ăn, dù vừa ăn cơm xong nhưng cô luôn không có sức chống cự với lẩu.
Đinh Toản: “Vậy anh đâu? Không có anh sao?”
Dịch Nam Yên: “Tôi chỉ mang hai hộp.”
Đinh Toản rất biết phát huy tác phong không cần mặt mũi, cầm lấy đũa cô ấy đã nếm qua: “Không sao, hai chúng ta là ai chứ, anh ăn phần của em là được!”
Thích Vãn đợi chính hộp của mình, ba người ngồi đối mặt nhau trò chuyện tình hình gần đây.
Nam Yên: “Tiểu Vãn, tống nghệ cậu và Dụ Kiêu tham gia tớ đã xem hết hai tập, tớ cũng muốn đại diện quần chúng nhân dân ăn dưa hỏi một câu, hai người khi nào kết hôn? Chờ hôn lễ của cậu, tớ nhất định phải làm phù dâu!”
“Khụ khụ…”
Nghe được hai từ “kết hôn”, Thích Vãn bỗng nhiên ho khan, ngửa đẩu nuốt nước bọt: “Nào có nhanh như vậy chứ, gần đây hai người chúng tớ đều tương đối bận rộn, tạm thời còn chưa có ý định.”
“Bận bịu thì sao chứ?” Nam Yên chọc Đinh Toản: “Anh ấy bận như vậy cũng có mấy bạn gái, hai người đã xác định lẫn nhau thì kết hôn đối với các cậu cũng chỉ là nghi thức thôi.”
Đinh Toản quả thực bị tức đến giơ chân: “Cái gì mà anh quen mấy người bạn gái chứ! Đã nói là không có ai mà.

Trái tim của anh dành cho ai em không biết sao? Anh và bọn họ không hề có một chút quan hệ, bà cô nhỏ à, rốt cuộc em muốn anh giải thích mấy lần?”
Nam Yên lại không hề cảm thấy hứng thú với cuộc sống riêng tư của anh, dùng dáng vẻ “sớm biết anh là tra nam” để nhìn anh, Đinh Toản lại càng tức.

Hai người cãi nhau hai mươi mấy năm, Thích Vãn và bọn họ quen biết nhau từ nhỏ đã sớm quen cái dạng này, cùng học được tự động bỏ qua.
Cô nghiêng mặt nhìn ngoài cửa sổ, đường ven biển màu xanh đậm, dưới lầu khách sạn có thể nhìn thấy công ty hôn lễ đang bố trí hiện trường, nhìn ra được Trì Trầm tốn không ít tâm tư cho hôn lễ lần này.
Cô lơ đãng suy nghĩ, nếu như là Dụ Kiêu, anh ấy sẽ như thế nào.
Suy nghĩ lung tung một hồi, cô lắc đầu nói với bản thân thuận theo tự nhiên là được, dù sao kiếp này cô sẽ không rời khỏi Dụ Kiêu, chỉ quấn lấy anh, dính người anh.
Nam Yên và Đinh Toản đấu võ mồm, Thích Vãn cảm thấy mình có chút dư thừa, dù cô có ngu đi nữa cũng hiểu được ý trong ánh mắt của Đinh Toản đang liều mạng ra hiệu cho mình, bày tỏ cô ăn xong đi nhanh một chút.
Thích Vãn lười so đo với anh, dù gì cô có thể ở bên Dụ Kiêu thì người anh họ không xứng chức này cũng có chút công lao, cô ăn xong nồi lẩu tìm cớ dời đi.
Trở lại phòng mình, Thích Vãn gọi điện cho Dụ Kiêu, trò chuyện vài việc vụn vặn ở Bali.
Bên kia của anh đang bận nên không nói được mấy câu, Thích Vãn cúp điện thoại, tẩy trang rồi trực tiếp lên giường ngủ.
Ngồi mấy chục tiếng máy bay, ngày mai còn phải dậy sớm làm phù dâu, thật sự có chút mệt mỏi.
————
Ngày thứ hai, hôn lễ Ngôn Mông.
Nghi thức lần này được làm theo kiểu lãng mạn lại ấm áp, đón dâu vô cùng náo nhiệt.

Cả phòng đều là tiếng cười nói vui vẻ, đặc biệt là em trai Ngôn Mông – Ngôn Phạm rất biết thúc đẩy không khí cũng rất biết dỗ con gái vui vẻ, chị gái lấy chồng, cậu ấy còn lặng lẽ ra chỗ hẻo lảnh đỏ vành mắt.
Thấy cảnh này, trong đầu Thích Vãn hiện lên gương mặt Thích Vọng.
Nếu như ngày cô lấy chồng, anh ấy cũng có thể ở đó thì tốt biết bao nhiêu.
Ngày tốt lành không nên nhớ tới chuyện thương tâm, cô nở nụ cười, tiếp tục tham gia trò chơi đón dâu náo nhiệt, tạo đề khó cho đoàn phù rể.
Kết thúc đón dâu, cô dâu bị mang vào phòng trang điểm chỉnh lại.
Thích Vãn cũng tránh ở phòng nghỉ dặm lại son môi, Sở Hàm tới nói cho cô: “Tớ hình như nhìn thấy Dụ Kiêu nhà câu đấy!”
“Không thể nào, anh ấy có công việc không đến được.” Thích Vãn nghĩ rằng Sở Hàm lại muốn trêu cô, không để ý tiếp tục thoa son.
Từ Nguyện cũng phụ họa theo: “Thật thật mà, vừa rồi tớ cũng nhìn thấy.”
Thích Vãn bị hai người họ nài ép lôi kéo ra ngoài, cô xoa cổ tay đau nhìn về khu tiếp khách.
Dụ Kiêu mặc bộ âu phục phẳng phiu, cầm thiếp vàng kí tên mình lên danh sách tân khách.
Thật sự là thần kỳ, sao người đàn ông này lại lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Thích Vãn đứng im nhìn vào anh.
Đinh Toản đang giúp chú rể tiếp khách vỗ bờ vai của Dụ Kiêu, ra hiệu anh quay đầu.
Dụ Kiêu để bút xuống, quay đầu trông thấy Thích Vãn, anh khẽ giương khóe môi, giang hai cánh tay về phía cô.
Rất nhiều năm về sau, Thích Vãn vẫn luôn nhớ một màn này.
Đảo Bali gió biển dịu dàng, trời cao mây nhạt, biển lớn xanh thẳm, bối cảnh hôn lễ lãng mạn, người đàn ông đêm trước còn nói với cô “thật xin lỗi bận nhiều việc không thể đi cùng em” lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô, ánh mắt chứa đầy ý cười mang theo vầng sáng khiến người trầm mê.

Khoảnh khắc ấy cô đột nhiên hiểu được, trong bất kể hoàn cảnh nào cần anh, người đàn ông này vĩnh viên sẽ không để cô cô độc.
Thích Vãn nở nụ cười, nhấc váy lên chạy về phía Dụ Kiêu, lao vào ngực anh.
Cô ôm cổ anh, mũi có chút cay cay, giọng nghẹn ngào: “Không phải anh nói không tới sao?”
“Sau khi hoạt động kết thúc lập tức tới đây, hành trình sau đó cũng bảo Đường Gia đẩy ra sau, cuối cùng dành ra được thời gian 2 ngày.” Dụ Kiêu ôm lấy Thích Vãn, ngón tay lướt qua mái tóc dài của cô.
Thực ra ngàn vạn lý do cũng chỉ mang ý là “nhớ em, cho nên dù bận rộn hơn nữa cũng dành được thời gian ở bên em.”
Thích Vãn ôm chặt người anh, chóp mũi đều là mùi hương của anh, thật khiến người ta an tâm.
Cô nũng nịu “hừ” một tiếng: “Đáng ghét, trôi hết lớp trang điểm rồi.”

Hôn lễ diễn ra với nghi thức lãng mạn mà ấm áp, làm bạn thân chơi từ đại học tớ nay của Ngôn Mộng, lúc nghe thấy cô dâu chú rể tuyên thệ cùng nhau, nước mắt Thích Vãn không nhịn được mà rơi xuống.
Nghi thức kết thúc, mấy người phù dâu bọn họ còn khóc kích động hơn cả cô dâu.
Đến bước ném vòng hoa, dưới đàn một đám thanh niên chưa lập gia đình chạy lên.
Thích Vãn không có ý định đoạt vòng hoa, chỉ là ngại thân phân phù dâu nên chỉ nhìn theo tham gia náo nhiệt.
Đoạt vòng hoa quá nhiều người, cô bị chen tới chen lui, mang giày cao gót kém chút trật chân.

Ngược lại Đinh Toản rất tích cực, chen đến vị trí giữa hàng thứ nhất, có loại khí thế bắt buộc phải cướp được.
Thích Vãn muốn cười, một người đàn ông như anh ấy cũng muốn gả đi sao?
Cô dâu chú rể bước về phía trước mấy bước, người chủ trì đếm ngược, Ngôn Mông đưa lưng về phía đại quân cướp hoa nâng hoa ném ra ngoài.
Hoa cưới vẽ ra đường vòng cung xinh đẹp trên không trung, Đinh Toản nhìn chuẩn mục tiêu thả người nhảy lên, mắt thấy đóa hoa có thể chạm tay lại chỉ lấy được một chiếc lá.
Bó hoa bay vút qua đỉnh đầu mọi người, trời xui đất khiến rơi vào trong tay Thích Vãn.
Thích Vãn ngây ra, cô không có chút tâm tư nào lấy vòng hoa, không nghĩ tới Đinh Toản không thể chặn được vậy mà rơi vào trong tay cô.
Cô nhìn đồ vật trong tay còn không biết chuyện gì xảy ra, dưới đài đã vang lên tiếng vỗ tay.

Thích vãn giương mắt, đụng vào ánh mắt hung thần ác sát của Đinh Toản như ước gì muốn ăn luôn cô, ném bay chiếc lá trong tay ra ngoài.
Cũng không biết anh ấy bị sao, tự dưng lại cáu kỉnh.
Thích Vãn mặc kệ anh ta, cô đối diện với ánh mắt của Dụ Kiêu, hai tay anh hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt thẳng tắp nhìn cô, khóe môi nhẹ nhàng giương lên, giống như cười mà không phải cười.
Trong đám người không biết là ai dẫn đầu ồn ào, nhìn Dụ Kiêu hô: “Cầu hôn! Cầu hôn!”
Hiện trường có người huýt sáo, có người cũng vỗ tay khuyến khích theo: “Cầu hôn, cầu hôn! Cầu hôn tại chỗ!”