Vì sáng đó náo loạn nên tới tận 11 giờ hai người mới dùng bữa, cũng coi như là kết hợp cả bữa sáng và bữa trưa.
Trong phòng khách, Phương Phỉ đang mặc áo thun của Ngọc Cẩn, do người nàng mảnh mai nên chiếc áo có vẻ hơi rộng. Dưới chân thì lại mặc một cái quần đùi ngắn, bị vạt áo thun che lấp nên chỉ lộ ra cặp chân thon dài hoàn mỹ, bàn chân cũng mang dép của Ngọc Cẩn, tóc nàng buộc đuôi ngựa, nhìn qua trông có vẻ rất trẻ trung tươi mát. Hiện giờ đang nằm trong lòng người đẹp hưởng thụ việc được vị giảng viên xinh đẹp này đút ăn, nàng thoải mái nhắm mắt lại, chờ đồ ăn được đưa đến tận miệng mình.
"Đây, thịt bò em thích này, mở miệng ra nào."
Phương Phỉ nghe lời mở miệng ra, nàng cắn miếng thịt bò, thong thả cuốn vào trong miệng, nhai vài cái, chà, tay nghề của A Cẩn quả nhiên là lợi hại, thịt bò này tươi ngon mọng nước, mềm mịn giòn thơm, Phương Phỉ sung sướng đến nổi híp mắt lại.
Đột nhiên nàng cảm thấy có một bóng người đè lên mình, môi lưỡi bị người chiếm cứ. Ngọc Cẩn đưa đầu lưỡi vào, quấn quýt với chiếc lưỡi muốn chạy trốn của Phương Phỉ. Cô hôn cuồng nhiệt, mút chiếc lưỡi mềm mại của nàng, mạnh mẽ trao cho Phương Phỉ một nụ hôn Pháp nóng bỏng, thẳng đến khi Phương Phỉ vì nụ hôn nồng nhiệt này mà máu nóng dâng trào, phát ra tiếng thở dốc dồn dập yêu kiều, đến khi môi nàng bị hôn cho đỏ tươi thì cô mới buông ra.
Phương Phỉ kích động tới mức ngực nàng phập phồng lên xuống, tim đập dữ dội, nàng cúi đầu xuống mới phát hiện một cặp lang trảo đang trùm lên bộ ngực cao vút của mình, dù cách một lớp áo thun nhưng nàng vẫn cảm nhận được sự nóng bỏng kỳ lạ từ lòng bàn tay kia, dường như lòng bàn tay đó thấy được ánh mắt của nàng nên nhéo nhéo thứ mềm mại trong tay mình
"Ưm a. . ." Phương Phỉ bị kích thích đến mức ưỡn người về phía sau, nhưng đằng sau lại có một cây gậy nóng hổi chọc vào lưng nàng, Phương Phỉ giật mình không dám lộn xộn, người này đúng là động dục mọi lúc mọi nơi mà, một khi động tình thì sẽ biến thành dã thú.
Ngay lúc Ngọc Cẩn tính tiến thêm một bước, giải quyết ngay tại chỗ thì bị một loạt tiếng chuông đoạt mệnh quấy rầy.
Tựa như nghe được tiếng nói của trời cao, Phương Phỉ cười tủm tỉm nói: "A Cẩn, mau mau, lấy điện thoại giúp em với." Sợ ghê luôn, nếu cái lều nhỏ kia dựng lên thì lát nữa khó mà hạ xuống được
Ngọc Cẩn cưng chiều hôn lên đôi môi khẽ nhếch của nàng, đưa điện thoại ở cách đó không xa cho nàng.
Phương Phỉ lấy điện thoại tập trung nhìn vào, lập tức ngồi nghiêm chỉnh, cẩn thận bấm nút trả lời.
"Lý Phương Phỉ, con đang ở đâu? Nghỉ lâu vậy rồi mà không thấy cái bóng đâu hết là sao, con lại đi chơi đâu rồi? Mẹ không cần biết còn đang ở đâu, mẹ cho con một tiếng để đến đấy, bà con về rồi đây này, nói muốn gặp con, con lo mà về đón tiếp ngay cho mẹ!"
Phương Phỉ vừa nghe điện thoại thì lập tức phản xạ có điều kiện đưa điện thoại ra khỏi lỗ tai mình. Tiếng rống của sư tử ở đầu bên kia suýt làm thủng màng nhĩ mỏng manh của nàng, nàng còn chưa nói gì thì đối phương đã bắn tiếng liên hoàn hệt như bắn súng liên thanh. Mẫu thân đại nhân của nàng, Vương Uyển Đình, một cái tên làm người ta liên tưởng đến sự nhẹ nhàng đằm thắm yểu điệu thướt tha, nhưng tính tình của mẹ nàng thì hoàn toàn không liên quan đến cái tên dịu dàng đó chút nào! Khi nói chuyện làm việc không chút ẩn ý, không giấu không giếm, tích cách phóng khoáng của Phương Phỉ được thừa hưởng rất lớn từ mẹ nàng.
"Mẹ, trước đó con nói với mẹ rồi mà, con ra ngoài chơi với bạn, có lẽ phải mất vài ngày đó. Hơn nữa giờ con có ở trường đâu, sao về kịp trong một tiếng được."
"Đúng vậy, con có nói đi ra ngoài mấy ngày, nhưng giờ đã là mấy ngày rồi hả, hơn mười ngày rồi đó! Còn mấy ngày nữa là tới Tết rồi, con đừng có nói với mẹ là không nhé, tóm lại là hôm nay nội trong một giờ nữa mẹ phải thấy mặt con, liệu mà về đừng để người lớn phải chờ lâu." Nói xong liền trực tiếp cúp máy.
"Sao mà về được, con. . ." Bên kia đã cúp máy. Phương Phỉ giận điên người, sớm không gọi trễ không gọi, giờ lại yêu cầu người ta về trong một tiếng, ngang ngược quá vậy trời!
Phương Phỉ thoát khỏi vòng tay Ngọc Cẩn nhảy xuống sàn nhà, nhanh chóng chạy đi lấy quần áo, hỏi: "A Cẩn nè, em phải đi rồi, từ nơi này đến vùng ngoại ô phía Tây mất bao lâu vậy?"
Ngọc Cẩn từ tốn đi sau Phương Phỉ, giúp nàng mặc quần áo, sau đó cô cũng tự thay một bộ nghiêm chỉnh, nói: "Nếu đi xe mà nhanh thì mất khoảng 2 giờ đồng hồ."
"2 giờ? Mẹ em giết em mất. Không được, em phải nhanh lên."
"Việc này không vội, chúng ta có thể tới đó kịp mà."
"Sao cơ?"
Sau đó Ngọc Cẩn dẫn Phương Phỉ ra kho chứa máy bay, hiện ra ở trước mắt nàng là mười mấy chiếc trực thăng sáng bóng xếp thẳng hàng trong kho, đủ loại đủ sắc. Phương Phỉ vô cùng kinh ngạc, đủ loại máy bay đa dạng mẫu mã đều tập trung ở nơi này, thật sự là phô trương xa hoa quá mà.
Phương Phỉ nhịn không được mà sờ một chiếc, trầm trồ: "Trời ơi, a Cẩn cũng biết hưởng thụ quá đi nha."
"Cũng thường thôi, thỉnh thoảng sẽ đi ra ngoài du lịch, vậy nên mới mua mấy thứ này để giải trí. Nếu chúng ta đi tới ngoại ô thì chọn chiếc này đi."
Ngọc Cẩn đến gần một chiếc trực thăng, cabin đã được niêm phong, thân máy bay màu xanh lam, nước sơn hoàn hảo nguyên vẹn, không dính chút bụi, có lẽ là có kỹ sư tới bảo dưỡng định kỹ, các cánh quạt màu đỏ đều được cố định bằng dây thừng. Thông qua cửa sổ có thể nhìn thấy khoang máy bay ở dưới điều kiện bình thường có thể chở được hơn mười người.
Chỉ một lát sau hai người đi tới một nơi trống trải, cánh quạt trực thăng khởi động cất tiếng vù vù như là âm thanh cắt cỏ, tóc tai hai người bị thổi tung.
Ngọc Cẩn la lớn: "Phỉ nhi, để cô chở em qua đó." Nói rồi đưa tay về phía Phương Phỉ.
Dưới ánh nắng mặt trời trông Ngọc Cẩn có vẻ đặc biệt cao lớn, ở trong mắt Phương Phỉ thì A Cẩn lại càng là người không gì không làm được, vui vẻ nắm lấy bàn tay mềm mại có lực kia.
Trực thăng cất cánh rồi không ngừng bay lên cao, cảnh vật trong mắt ngày càng nhỏ, tầm nhìn ngày càng rộng, Phương Phỉ cảm thấy mình như chú chim ưng dũng mãnh giương cánh giữa trời cao, không sao kiềm chế được sự hưng phấn của mình. Nàng lén lút ngắm nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Ngọc Cẩn ở bên cạnh, ngầu quá đi à, mê gần chết, mình ngày càng lún sâu rồi.
Trực thăng rất nhanh đã đáp xuống ổn định trên một mảnh đất trống ở ngoại ô phía Tây. Sau khi hai người ra khỏi trực thăng, Phương Phỉ cân nhắc từ ngữ, nói ra băn khoăn của mình: "A Cẩn, cô về trước đi."
Tim Ngọc Cẩn hơi dừng lại: "Tại sao?"
"A Cẩn, cô nghe em nói nè. Là thế này, bố mẹ em đều biết là em thích con gái rồi, không phải là không thể tiếp thu được, mà lần này bà nội em đến nhà, bây giờ bà em vẫn chưa biết chuyện này, em sợ đến lúc đó sẽ làm bà kích động. Cho nên. . ."
Đôi mày hơi nhíu lại của Ngọc Cẩn dịu xuống, nắm lấy tay nàng, an ủi: "Cô không sao cả, em không cần lo lắng cho cô. Em có chỗ khó xử của em mà, hiện tại là tình huống đặc thù, nhưng một ngày nào đó cô sẽ làm cho bố mẹ em tin tưởng, hãy tin cô."
Phương Phỉ nghe xong thì hơi thất thần, nàng đã từng nghe những lời tương tự như thế rồi, nhưng. . .
Cảm nhận được sự u buồn của Phương Phỉ, Ngọc Cẩn hỏi: "Làm sao vậy? Em có tâm sự sao?"
"A, không có việc gì, chỉ là em nghĩ sẽ không gặp cô trong một thời gian dài thì thấy buồn thôi."
"Haha, chúng ta có thể gọi điện mà."
"Ồ, điện thoại của cô phải luôn nằm trong trạng thái chờ nha, em gọi điện mà cô không bắt máy thì coi chừng em. . ."
"Sao nào?" Người nào đó nhướng mày.
Phương Phỉ ngửa đầu cắn đôi môi kia một cái.
"Thì sẽ như này nè." Nàng thoáng thấy trong mắt Ngọc Cẩn bắt đầu nổi bão, lập tức lắc lắc điện thoại: "Sắp hết giờ rồi, em đi trước đây, nhớ là phải nhớ em bất kể đêm ngày đó. Ha ha" Lại hôn đôi môi mỏng kia, sau đó chạy vào nhà như bay.