Buổi tối Phương Phỉ tắm rửa xong thì đi ra ngoài, do tối nàng thích ngủ khỏa thân nên chỉ khoác áo choàng tắm, bên trong thì trống trơn. Nàng đang ngồi trước gương chải tóc, bỗng laptop vang lên thông báo tin nhắn tới.
Có vẻ như Phương Phỉ đoán được là ai, nhanh chóng đặt khăn xuống, chỉ thấy đối phương nhắn tin: "Bảo bối, cô nhớ em quá, chúng ta call video đi." Sau đó trực tiếp gửi lời mời gọi video qua.
Phương Phỉ cắn cắn môi, ngập ngừng vài giây rồi mới chấp nhận lời mời.
Trước máy tính, người phụ nữ mặc váy dài trông rất đoan trang dịu dàng, mái tóc của cô được buộc gọn gàng tỉ mỉ ở sau đầu, có một phần xõa xuống vai, nhìn có vẻ thêm phần mềm mại, hoàn toàn nhìn không ra được khí thế bá đạo cường hãn khi ở trên giường. Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được mà, câu nói được lưu truyền từ trăm ngàn năm tới nay vẫn có đạo lý của nó, dung nhan này quả thực là để lừa gạt thế nhân mà.
"Trước đó cô có gửi một tấm hình khá dễ thương đó? Em gái có nhớ đến cô không vậy?" Người nọ thẳng lưng ngồi trước máy tính, nghiêm túc hỏi.
Nhìn đi, không phải là tên vô lại này đã lộ cái đuôi sói ra rồi sao?
"Cô là cái đồ ác ma, suýt chút nữa là mẹ em đã phát hiện rồi đó, cô chính là cái đồ siêu biến thái trong ngoài bất nhất, hứ!" Bây giờ nhớ lại cảnh đó nàng vẫn còn đỏ mặt đây, chắc mẹ nàng chưa thấy gì đâu nhỉ? Điện thoại nàng dán kính cường lực có chức năng chống nhìn trộm, hẳn là không nhìn thấy gì từ góc độ đó. Để chứng minh ý tưởng này nên nàng nghiêng đầu nhìn vào điện thoại thử từ góc bên phải.
Nhìn thấy hành động của người trong video, tuy bình thường Ngọc Cẩn rất thờ ơ thì cũng không khỏi nở một nụ cười.
Vừa ngẩng đầu liền thấy cười nọ cười, "Ồ, cô còn cười sao, cái đồ xấu xa này, không ai tệ bằng cô cả. . ." Phương Phỉ càng nói càng kích động, khoa tay múa chân trước camera, chỉ thiếu việc xuyên qua màn hình chọc vào cái mũi thanh tú của người nào đó.
Trong lúc kích động thì áo choàng tắm của nàng đả lỏng lại càng lỏng thêm, chỉ thấy một bên áo choàng lặng lẽ tuột xuống, vạt áo bị vấp lại nơi ngọn núi kia liền dừng ở đó, lộ ra phân nửa bầu ngực tròn trịa, bầu ngực thoắt ẩn thoắt hiện lộ ra sự quyến rũ vô tận dưới ánh đèn xiên của đèn ngủ. Xương quai xanh tinh xảo phập phồng lên xuống do sự kích động của chủ nhân nó, hệt như con bướm đang muốn vỗ cánh bay lên, khiến cho người ta muốn khóa chặt lại, không để cho bất cứ ai nhìn trộm.
Mà người tạo ra cảnh đẹp này vẫn không hề hay biết, mãi đến khi cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của người đối diện thì mới nhịn không nổi mà nhìn xuống phía dưới.
"Á!" Phương Phỉ đỏ mặt vội quấn chặt áo choàng lại.
"Phỉ nhi đừng che lại mà, để cô xem cái thứ dễ thương kia một chút nào." Trong video truyền ra một giọng nói đen tối, tràn ngập dụ hoặc.
"Người ta không muốn!" Lắc đầu, tiếp tục quấn chặt, ngực thít chặt lại tới mức tạo ra hình thù khác.
Hô hấp cứng lại, Ngọc Cẩn tiếp tục dụ dỗ: "Ngoan nào, mở quần áo ra cho cô xem nào, cảnh đẹp như vậy mà che lại thì thật đáng tiếc. Phỉ nhi không muốn xem dáng vẻ cô mất không chế vì em sao?" Bà ngoại sói lại dụ dỗ cô bé choàng khăn đỏ.
Ting, câu cuối cùng thật sự vô cùng cám dỗ Phương Phỉ, hình ảnh Ngọc Cẩn dục cầu bất mãn. . . , người nào đó bắt đầu suy nghĩ miên man.
Phương Phỉ cắn môi do dự, chậm rãi cởi áo choàng trên người ra, áo choàng rơi xuống đùi như cánh hoa tàn, làn da cảm nhận khí lạnh nên căng cứng nổi lên lớp sần sùi, hai đầu ti thì lại càng run rẩy cứng hơn.
Nghĩ đến xúc cảm mềm mại của chúng nó khiến cổ họng Ngọc Cẩn khô khốc muốn nuốt nước bọt, tiểu Ngọc Cẩn đang ở dưới lớp váy cũng lặng lẽ dựng lều nhỏ lên.
"Phỉ nhi ngoan, em dùng tay xoa bọn nó đi, cô muốn nhìn."
Dưới giọng nói hướng dẫn trầm thấp đầy gợi cảm của người nọ, Phương Phỉ bắt đầu màn trình diễn đầu tiên trong đời mình, nàng chậm rãi vuốt ve hai đỉnh núi của mình, do bầu vú quá lớn nên nàng không thể ôm hết bằng một tay được, chỉ có thể nhào nặn ở nơi đầy đặn phía dưới.
"Bảo bối, vú cô lớn quá, em cầm không hết được." Cả người Phương Phỉ run lên, nàng lập tức cảm thấy cặp vú này không phải của mình, mà là của A Cẩn.
"Bóp nó đi, dùng ngón tay của em kẹp đầu vú rồi vân vê nó đi."
Phương Phỉ tự giác làm theo lời cô nói, bắt chước động tác Ngọc Cẩn từng làm, xoa tròn hai bầu vú, dùng hai ngón tay kẹp lấy đầu ti hơi cứng lên, lại kéo lên rồi ấn xuống ma sát. Chỉ chốc lát sau, đầu ti màu anh đào đã cứng lên như đá.
"Ưm a. . .
Thấy ánh mắt mê ly của Ngọc Cẩn, dáng vẻ hoàn toàn đắm chìm khiến tiểu Ngọc Cẩn căng cứng đau điếng, run rẩy dữ dội dưới làn váy như muốn vượt qua chướng ngại vật này, nếu không biết thì còn nghĩ là có thú cưng nào đang ngọ nguậy ở dưới đó cơ đấy. Nhưng mà Ngọc Cẩn lại không quan tâm đến mấy thứ này, cô nhìn chăm chằm vào bộ ngực to tròn đầy trắng mịn của nàng, hai tay vô thức sờ lên màn hình, xoa nắn nó qua một lớp màn hình.
"Đầu vú của Phỉ nhi có màu hồng phấn hệt như tiểu huyệt của em vậy đó."
"Đầu vú cứng như đá rồi, có phải muốn được cô bú không?"
"Vú lắc qua lắc lại thế kia là muốn cô tới cắm vào huyệt dâm của em sao?" Ngọc Cẩn nhìn cặp vú lắc lư mà đỏ mặt, ác ma trong lòng không ngừng bị kích thích.
Bên tai không ngừng truyền đến những lời đùa giỡn dâm mỹ của A Cẩn, Phương Phỉ như bị nhiễm sự điên cuồng đó, nàng liên tục vuốt ve xoa bóp đầu vú kia, cái lỗ nhỏ đã được dạy dỗ nhiều lần bỗng thấy trống rỗng, muốn được thứ gì đó lấp đầy, không ngừng chảy nước ra, nàng đành phải kẹp chặt hai chân để ma sát huyệt đạo.
"Mở hai chân ra cho cô xem." Ngọc Cẩn hiếm khi nào lại ra lệnh, làm Phương Phỉ vô thức nghe theo khí thế đó, ngoan ngoãn mở hai chân ra, vì dịch dâm chảy quá nhiều nên khi nàng mở hai chân ra thì có một sợi chỉ bạc kéo dài ra theo.
"Cơ thể của cưng đúng là nhiệt tình mà, xoa vú thôi mà hứng phấn đến vậy rồi, chảy ra bao nhiêu là nước."
Như để đáp lại lời của cô, nước trong tiểu huyệt lại càng chảy dài lênh láng. Phương Phỉ xấu hổ đến mức dùng tay che lại gương mặt đỏ bừng của nàng.
"Nhìn cô này."
Phương Phỉ ngoan ngoãn nhìn về phía Ngọc Cẩn, đỏ mặt nhìn cô vén váy lên, nhìn thấy côn thịt cương cứng được bọc lại bởi chiếc quần lót mỏng manh, quy đầu gấp gáp không nhịn nổi đã trồi ra khỏi mép quần, hệt như một đứa trẻ nghịch ngợm không muốn ngủ nên hất chăn ra. Nó thoát khỏi chiếc quần lót chật chội, lộ ra cái đầu hồng phấn, đáng yêu vô cùng.
Phương Phỉ có cảm giác muốn sờ rồi hôn lên nó.
Ngọc Cẩn vốn định làm một cảnh slow motion, nhưng khổ nổi lại không cưỡng lại được dục vọng mãnh liệt, nên cô trực tiếp kéo quần lót xuống. Côn thịt thoát khỏi trói buộc lập tức nhảy ra ngoài, sung sướng rung đùi đắc ý, phun khí đục, lập tức chào hỏi với người quen.
Hàng thật trong tấm hình hồi sáng đập thẳng vào mắt Phương Phỉ, làm nàng liên tưởng đến cục giăm bông siêu to hồi trưa, không hiểu sao sự thèm muốn lại trỗi dậy. Đây không là thèm ăn, mà là khát vọng từ nội tâm.
"Ngồi tới gần chút nào, để tiểu Ngọc Cẩn gặp lại bạn cũ nào."
Phương Phỉ nghe theo dục vọng của mình, nhích lại gần camera. Nơi riêng tư kín đáo mê người hiện ra trước mắt Ngọc Cẩn. Hai môi âm hộ dày dặn e ấp đã bị ái dịch thấm ướt nên vô cùng bóng bẩy, nhìn qua như cái miệng nhỏ ăn vụng lúc đóng lúc mở, hồng nhuận đáng yêu đến mức cô muốn liếm sạch.
Hơi thở của Ngọc Cẩn dần trở nên gấp gáp, cô xé bỏ mặt nạ cấm dục ra, tự cầm lấy côn thịt nóng hổi của mình bắt đầu tuốt gậy.
"A. . . Phỉ Nhi. . . Giỏi quá. . ."
"Đừng cắn. . . A. . . A. . ."
Phương Phỉ ngơ ngác nhìn quy đầu của Ngọc Cẩn phun nước, hung dữ thị uy với mình. Nàng liếm liếm đôi môi hơi khô của mình, vô thức duỗi tay vào giữa hai chân.
Nhìn động tác của Ngọc Cẩn, nàng cũng học theo tự mát xa hoa tâm của mình, hai mảnh âm hộ bị nàng cọ xát càng thêm đỏ mọng, nàng tưởng tượng như Ngọc Cẩn đang xoa nắn âm hộ của mình, không thể kiềm chế được tiếng rên rỉ: "A Cẩn. . . Ứ á. . . A Cẩn. . . Cho em. . ."
"Đút ngón tay vào đi, chuyển động nhanh lên."
Phương Phỉ ngoan ngoãn vươn ngón giữa cắm vào suối nguồn đầy nước, lấp đầy lỗ nhỏ của nàng.
"Ớ ớ. . . Căng quá. . ."
Ngón giữa tiến vào mật huyệt mà Phương Phỉ chưa từng đi qua, để nàng cảm nhận được sự mềm mại, bao vây cùng đè ép của chính mình. Nàng cảm giác được khoái cảm truyền đến từ đầu ngón tay mình, lại ngắt quãng truyền đến toàn cơ thể xen lẫn cảm giác da đầu tê rần.
Hóa ra A Cẩn cảm thấy thế này sau khi côn thịt tiến vào sao, xấu hổ quá đi. Nhưng dục vọng ở tận đáy lòng thúc giục nàng cắm cả ngón tay mình vào, nhẹ nhàng va chạm vào vách thịt, ngón tay bơi trong thủy động trơn trượt như cá gặp nước. Dâm dịch chảy ùng ục ra ngoài, huyệt thịt mềm mại cũng bị đẩy một chút thịt ra ngoài. Hạt thịt nhỏ co rút run rẩy trên làn da mỏng, chứng kiến sự điên cuồng ở bên dưới.
"Ứ á. . . A Cẩn. . . Thật lợi hại. . ."
"A. . . Nhớ chăm sóc hạt đậu kia nha." Nhìn Phương Phỉ rên rỉ như trúng thuốc kích dục, tiểu Ngọc Cẩn trong tay lại nở thêm một vòng vì kích thích.
Phương Phỉ nghe lời dùng tay xoa xoa hột thịt kia, hạt đậu đó bị bóp mạnh nên sưng tấy, nó đứng thẳng lên, tỏ vẻ kháng nghị.
Hai người ngồi đối diện tự thủ dâm, khoái cảm không ngừng tích lũy kéo dẫn đến sự thiếu vắng trong cơ thể cũng tăng dần theo.
"Ứ. . . , em. . . Em muốn. . ."
"Nói mau, em muốn cái gì!" Ngọc Cẩn đỏ mắt, cô nhanh chóng sóc côn thịt của mình như điên, nơi mã nhãn không ngừng tràn ra khí đục.
"Em muốn được tinh dịch của A Cẩn lấp đầy." Có thể là do quan hệ qua mạng nên dễ dàng nghe theo sự sai khiến của dục vọng bản thân, làm chuyện mà ngày thường bản thân vô cùng xấu hổ, Phương Phỉ nhắm mắt lại, trực tiếp nói huỵch toẹt ra.
Phương Phỉ tăng tốc xoa nắn hạt thịt kia, ngón tay cắm trong tiểu huyệt cũng phối hợp tăng tốc theo, người nàng căng cứng chuẩn bị lên đỉnh, tiểu huyệt run rẩy không ngừng phun ra dịch dâm.
"Cho em cho em hết, tất cả đều là của em." Ngọc Cẩn thở gấp, nhanh chóng tuốt mấy chục cái, mã nhãn thả lỏng, bắn ra ngoài camera, gần như che lấp toàn bộ camera.
Phương Phỉ hoảng hốt nhìn chằm chằm vào màn hình, cảm giác như toàn thân đang chìm trong chất dịch màu trắng đục kia, nàng phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại, âm hộ nóng bỏng co rút tràn ra mật ngọt, vạt áo choàng dưới mông nàng ướt đẫm, tất cả đều là nước của nàng chảy ra, vừa ướt vừa dính.
Sau cơn cực khoái mãnh liệt, Phương Phỉ tuyệt vọng che mặt, trong lòng gào rú, trời đất quỷ thần ơi, người vừa nãy là mình thật sao?
Sau khi Ngọc Cẩn vui vẻ bắn hết hàng tồn trong suốt mấy ngày qua thì vô cùng hứng thú hỏi: "Cô sảng khoải lắm, honey em đâu rồi?" Bên kia không có tiếng đáp lại, bé con của cô chắc không phải xấu hổ đến mức không nói được lời nào chứ? Haha. Màn hình nhầy nhụa đã được lau sạch, nhưng trước màn hình lại không một bóng người, chỉ còn một vũng ái dịch trong suốt ướt át.
"Ha ha ha ha!"
Phương Phỉ trốn trong phòng tắm nghe được âm thanh như tiếng chuông bạc êm tai kia, mặt đỏ tai hồng che lỗ tai lại. Aaaa, tôi không nghe, tôi không nghe, tôi không biết ~ ♪ ♬ ♫