"Ui, lưng em bị cửa cấn đau quá." Phương Phỉ mệt mỏi dựa vào vai Ngọc Cẩn, nói đầy yếu ớt.
"Được, được, bảo bối của cô không thoải mái thì cô đây lập tức sửa." Ngọc Cẩn bế mông Phương Phỉ đi về phía cất đệm trong phòng chứa đồ, côn thịt nghịch ngợm trong thủy động theo từng bước đi của cô, một ít chất lỏng đục ngầu nhân cơ hội chảy ra từ khe hở. Phương Phỉ bị chọc đến mức rên rỉ, một dòng chất lỏng trong cơ thể không nhịn được mà tràn lên chỗ mã nhãn.
Ngọc Cẩn nheo đôi mắt đẹp hưởng thụ dư vị này, biểu cảm như là mèo Ba Tư ăn uống no nê nằm phơi nắng sau buổi trưa. Phương Phỉ nhìn thấy biểu cảm kia thì không khỏi muốn giễu cợt, nàng bỏ một tay ra leo lên đồi núi cao ngất đầy đặn kia, ái chà, khá là đàn hồi đấy, không biết ăn vào thì sao nhỉ?
Phương Phỉ nói là làm liền, nhanh chóng đẩy áo Ngọc Cẩn lên, gặm cái màn thầu lớn kia mấy phát, khiến nó ngoài những vết đỏ chi chit thì còn có cả nước bọt ngọt ngào của nàng, hì hì, đây là của tôi, tôi đã đánh dấu rồi đấy.
"Ngực cô ăn ngon không?" Ngọc Cẩn thổi khí như lan bên tai Phương Phỉ.
"Ngon." Nàng nở một nụ cười xán lạn.
"Cô sẽ cho em ăn món ngon hơn." Dứt lời, cô đặt Phương Phỉ lên chiếc đệm màu xanh quân đội, bỏ hai chân nàng đang quấn quanh eo mình, kéo rộng ra, đặt hai chân nàng vào khuỷu tay mình, làm vậy thì càng dễ đi vào hơn. Lại nâng mông nàng lên, cô sợ nàng thấy mệt nên đặt hai chân mình dưới mông nàng. Sau khi đã chuẩn bị xong xuôi tất cả, cô rút phân thân ra, dùng toàn bộ mã lực, lấy tốc độ khiến người ta hoa cả mắt liên tục đâm vào trong mật huyệt, nhiều lần tiến thẳng vào đáy động.
"Ứ á... Quá... Quá nhanh, ứ..." Da thịt mềm mại trong lỗ nhỏ vẫn còn chưa kịp nhấm nháp, thì nhãi con kia đã vội vàng chạy đi, thịt mềm dán sát vào nó bị kéo ra ngoài động, như là một thiếu nữ si tình đang cố gắng đuổi theo kẻ phụ tình.
Do không thích ứng hoàn cảnh bên ngoài, thiếu nữ muốn từ bỏ thì lại bị kẻ tồi tệ kia đẩy mạnh vào trong động, đẩy thẳng tới vách tường, bất lực để mặc kẻ tồi đó trêu chọc mình. Ngay lúc lúc tim thiếu nữ đập thình thịch đang muốn hôn môi, thì ai ngờ tên khốn vô tình này lại rời khỏi, bản thân lại không có tiền đồ bị kéo ra khỏi động, liên tục lặp lại như một vòng tuần hoàn.
Hừ, chết tiệt, bà đây cũng biết tức đó! Tôi muốn treo cổ anh ở đây, để anh vĩnh viễn phải ở lại chỗ này, không có được trái tim thì cũng phải có được thân thể anh. Ông trời ơi, xin hãy ban cho con sức mạnh, để con giữ kẻ phụ bạc đó ở lại nơi này, vĩnh viễn ở bên con!
Thần linh như thể bị cảm động trước tấm lòng thành của thiếu nữ thịt mềm, trong động bắt đầu rung chuyển, thế giới này dường như sắp sụp xuống, không gian càng ngày càng nhỏ, dồn nén mọi thứ vào bên trong. Đáy động cũng không chịu nổi áp lực như vậy, một cái lỗ nhỏ bị nứt ra, từ trong chỗ sâu thẳm phun ra một dòng nước siết, muốn nhấn chìm toàn bộ mật động. Vách thịt mềm dùng hết sức bình sinh cố gắng giữ chặt kẻ bội tình đang điên cuồng giãy giụa, lệ rơi đầy mặt nhìn khuôn mặt đỏ bừng của côn thịt, gân xanh bại lộ, dần dần mất đi khí lực, cuối cùng phun ra một dòng khí đục rồi yếu ớt gục ngã. Thịt mềm ôm chặt thứ chỉ còn hơi tàn không ngừng gào thét.
"Chỉ muốn anh ở lại, vì sao anh cố tình muốn đi, nếu anh đã đi rồi thì tại sao còn quay về đùa cợt em nữa, là anh ép em hết lần này tới lần khác! Bây giờ thì tốt rồi, bây giờ kẻ hư hỏng là anh cũng ngoan ngoãn nằm trong lòng em rồi. Nhưng anh đừng sợ, có em ở bên cạnh anh đây, dù có chuyện gì thì em cũng không đi đâu hết."
Vách thịt tuyệt vọng si tình ôm lấy cơ thể mềm nhũn kia, nó ngồi dưới đáy động đang ngập tràn nước, giống như tất cả ở trong mắt nó đều không quan trọng, nhắm mắt lại.
"Kiếp sau chúng ta hãy nối lại tiền duyên đi, hy vọng đến lúc đó anh sẽ không vô tình vội vàng như vậy nữa."
. . . .
"Ứ, bụng căng quá đi, cô ra ngoài một chút đi." Phương Phỉ giãy giụa muốn đẩy tiểu Ngọc Cẩn ra ngoài, nhưng làm gì cũng không đẩy được. Bụng căng cứng, cái đệm dưới người lại ẩm ướt, vô cùng khó chịu.
"Đừng, để cô nằm bên trong một lát đi, một lát thôi." Ngọc Cẩn thoải mái không muốn cử động.
Đột nhiên có tiếng động vang lên bên tai Ngọc Cẩn.
"Có người tới."
"A!" Phương Phỉ nhanh chóng che miệng mình lại, hạ thấp âm lượng: "Cô có gạt em không đấy!" Cái người này rất xấu xa, luôn thích chọc mình, nhưng mà Phương Phỉ vẫn tin tưởng che miệng lại.
Khóe miệng Ngọc Cẩn nở một nụ cười: "Lần này là thật."
"Làm sao bây giờ, mau, cô mau ra ngoài đi, để em mặc quần vào." Thương thay cho nàng, nửa người trên thì lộn tùng phèo, áo còn đang vắt trên cánh tay, nửa người dưới trơn bóng, cái quần tội nghiệp còn đang nằm ngay chỗ cửa kia kìa. Lúc này có tiếng vặn khóa cửa, Phương Phỉ sợ hãi trợn tròn đôi mắt, tim đập bịch bịch, như là chăm chú nhìn tử thần đến gần.
"Không kịp nữa rồi." Ngọc Cẩn ôm Phương Phỉ dịch chuyển đến cạnh cửa, nhặt quần xong rồi lại đi về phía góc tường, bàn tay mềm mại vung lên trong không trung, tạo thành một kết giới vô hình, toàn bộ quá trình chỉ tốn vài giây ngắn ngủn.
Phương Phỉ bị di chuyển chớp nhoáng nên đầu hơi choáng, nàng lắc lắc đầu, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Ngay sau đó một tiếng "Cạch", cửa mở ra, ngoài cửa xuất hiện hai bóng người cao lớn, nhìn kỹ thì là giảng viên thể dục và lớp phó thể dục. Phương Phỉ cảm thấy tim mình đã ngừng đập rồi, đờ đẫn nhìn hai người kia.
"Ủa, mùi gì đây ta, thơm thơm, còn có hơi tanh." Cửa vừa mở ra thì mùi hương trong phòng đã xộc thẳng vào mũi. Chà, thơm ghê, còn thơm hơn mùi của bạn gái mình, lớp phó thể dục âm thầm suy nghĩ.
"Mẹ kiếp, nơi này đã xảy ra chuyện gì vậy?" Lớp phó thể dục kích động hỏi. Chỉ thấy có một vũng nước khả nghi ở ngay cạnh cửa, thêm vài bước nữa là mấy vũng nước loang lổ, tiếp đó chính là tấm đệm màu xanh lục đã bị ướt thành màu xanh đậm, trên đệm có chất đục chưa khô. Đôi mắt không nhịn được càn quét khắp nơi, cuối cùng dừng ở phía góc tường.
Phương Phỉ nhìn thẳng vào hắn, cũng không có tiếng la hét như trong tưởng tượng, phát hiện trong mắt hắn chỉ có chút nghi hoặc. Trong lòng kỳ quái, sao lại như vậy?
"Cậu ta không thấy được chúng ta đâu, cô đã lập một kết giới ở bên ngoài chúng ta, bên ngoài không nhìn thấy gì ở bên trong, cũng không nghe được chúng ta nói gì." Ngọc Cẩn đúng lúc giải đáp nghi hoặc cho nàng, Phương Phỉ thoáng yên tâm.
"Bên kia hình như có nước đang nhỏ xuống, chẳng lẽ nước ngầm chảy ra, hay là trần nhà bị rỉ nước rồi?" Lớp phó thể dục tinh mắt phát hiện phía bên kia hình như có một dòng nước hơi đục đang chậm rãi di động, đang muốn tới gần hơn để thấy rõ.
Đột nhiên hạ thể Ngọc Cẩn đâm mạnh một cái, côn thịt cắm thẳng vào trong, quy đầu hồng nhạt tiến vào một sào huyệt ấm áp khác, thích thú hưởng thụ sự mát xa từ cổ tử cung.
"Ứ ứ... , cô, cô làm gì vậy???" Hạ thân Phương Phỉ vì thấy lớp phó thể dục đi đến gần mà sợ hãi đến mức thít chặt côn thịt, hô hấp cũng bắt đầu gấp gáp, ngẩng đầu lên trừng mắt với cô. Lúc nào rồi mà tên này vẫn còn có tâm trạng quá vậy!
"Ưm... , em nhìn chỗ kia đi." Ngọc Cẩn bị kẹp chặt phát ra tiếng rên rỉ gợi cảm, nhướng mày ý bảo Phương Phỉ nhìn bên kia.
Phương Phỉ nhìn theo tầm mắt Ngọc Cẩn, che mặt, không có mặt mũi gặp người khác.
"Em xem đi, cô kịp thời xoá sạch dấu vết hết rồi." Ngọc Cẩn hài hước.
"Ủa, sao lại đứng im rồi?" Nước này thật là thần kỳ.
"Thôi, đừng diễn nữa." Giảng viên thể dục vẫn luôn im lặng bỗng mở miệng.
"Hả?" Không hiểu gì hết.
Nhìn ra được khung cảnh chiến đấu liệt trong phòng chứa, giảng viên thể dục vừa đùa vừa nhướng mày với lớp phó: "Trước đó trong tiết vẫn không thấy em đâu, hóa ra là em tới đây à. Không ngờ mấy người trẻ tuổi các em lại sinh khí dồi dào như vậy, tuổi trẻ thật là tốt a, a ~ ha ha" .
Lớp phó lập tức đỏ bừng mặt, cứ như là chuyện mình lén lút chơi "dã chiến" ở đây bị lộ không bằng, tự nhiên lại phải gánh tội thay, nội tâm của lớp phó thể dục sắp hỏng mất rồi, muốn ngửa mặt lên trời thét dài.
"Quét dọn nơi này cho sạch sẽ đi, không được để tôi nhìn thấy một chất lỏng đáng ngờ nào nữa đấy!" Giảng viên thể dục nở nụ cười như Tiếu diện hổ.
*Tiếu diện hổ (Hổ biết cười): Biệt danh của Chu Phú, một trong 108 anh hùng Lương Sơn Bạc trong tiểu thuyết Thủy Hử của tác giả Thi Nại Am, dùng để chỉ kẻ mưu mô nham hiểm.
Trời thấy mà còn thương đó, em chỉ mới nắm tay bạn gái đi dạo bên bờ trong tiết thể dục thôi, thi thoảng mới hôn môi ở chỗ khuất người thôi, gan em nào lớn như vậy đâu!!!
Nhưng mà chìa khóa phòng chứa đồ này chỉ có mình và thầy ấy có, mà mình không làm, thì là... OMG, hình như mình phát hiện một bí mật động trời rồi. Đáng giận, chính thầy ấy ăn vụng còn muốn vu oan lên đầu mình, cái đồ già mà không nên nết!
Lớp phó thể dục không ngừng phỉ nhổ trong lòng, thăm hỏi cả nhà thầy giáo, nhưng lại sợ hãi uy quyền của giảng viên nên không dám lộ ra, chỉ biết âm thầm mắng chửi.
Hắn miễn cưỡng trả lời: "Dạ dạ." Hắn rất muốn đi làm một tấm poster cỡ lớn, nhưng thật bất hạnh là không có chứng cứ nào.
Đương nhiên, già mà không nên nết cũng có nhiều loại. Như bây giờ, Ngọc Cẩn không chút hoang mang ôm Phương Phỉ đi sau lưng giảng viên thể dục, thong thả tự nhiên đi ra ngoài, để lại mình lớp phó thể dục đấm ngực dậm chân.