Vì Sao Đưa Ai Tới

Chương 2: Bỏ thuốc (H)



Chương 2. Bỏ thuốc (H)

Nhưng mà thật sự chỉ là đơn phương thầm mến sao?

Không ai biết cả.

Tần Ngọc Cẩn nhớ lại ngày hôm qua vô tình thấy cảnh Lý Phương Phỉ vỗ ngực nói với mấy người bạn: "Các cậu cứ yên tâm mà đi tập đi! Giao hết cho mình, mình điểm danh giùm các cậu cho." Sau đó lại vỗ bộp bộp vào vai đối phương, nghiễm nhiên ra vẻ chị đại. Cảnh tượng đó khiến cho người bình thường ít nói ít cười như Tần Ngọc Cẩn cũng không khỏi lộ ra hai lúm đồng tiền, đúng là một cô bé đáng yêu mà.

Tối nay chuẩn bị tổ chức lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, nên đội văn nghệ cũng không tránh khỏi việc phải bận rộn. Lý Phương Phỉ nhìn thì có vẻ qua loa tùy tiện nhưng khi làm việc thì lại rất tỉ mỉ chu đáo. Lễ kỷ niệm thành lập trường cùng làm rất náo nhiệt, khiến Tần Ngọc Cẩn cũng thấy vui thay cho nàng, chờ được nhìn thấy bóng dáng của Lý Phương Phỉ.

Tần Ngọc Cẩn và Lý Phương Phỉ quen biết nhau cũng đã được nửa năm, trong khi Lý Phương Phỉ cẩn thẩn che giấu tình cảm rồi tìm đủ lý do để tiếp cận Tần Ngọc Cẩn, thì Tần Ngọc Cẩn cũng thuận tay tạo đủ mọi cơ hội để được ở riêng với Lý Phương Phỉ. Giữa hai người chỉ còn cách một lớp màng mỏng, hai bên đều mơ hồ cảm giác được tâm ý của đối phương.

Tần Ngọc Cẩn nhớ lại từng kỷ niệm đã qua, vô thức lại đi tới phòng họp, bên trong đang cử hành lễ khánh công. Bởi vì không có lãnh đạo ở đây nên tất cả mọi người rất thoải mái náo nhiệt, thậm chí còn mua rượu tới ăn mừng. Mà chị đại Lý Phương Phỉ thường ngày cũng không chịu lép vế, ai mời rượu cũng không từ chối, uống hết từng ly một.

Đột nhiên Tần Ngọc Cẩn phát hiện một người lén lút lẻn ra ngoài, cô cảm thấy khả nghi nên bèn im lặng đi theo. Lúc đến cầu thang vắng người thì người nọ nhỏ to với một gã không mặc đồ đúng quy định, tóc nhuộm đủ màu: "Làm xong rồi, hehe."

"Haha", gã kia cười đầy gian trá, "Làm tốt lắm, đây là tiền thưởng của mày. Con khốn Lý Phương Phỉ đó, để tao xem mày kiêu ngạo được bao lâu. Lần trước dám làm tao mất mặt trước người khác, lần này tao muốn mày phải dục tiên dục tử dưới thân tao, ha ha."

"Như vậy hình như không tốt lắm đâu, làm ầm ĩ cũng không nên."

"Sợ cái gì, tao là ai hả, ba tao là hiệu trưởng trường đó, mày sợ cái gì chứ!"

"Nhưng mà người trong trường đều không phải là người dễ động vào..."

"Sao nào, tao còn không dám trêu vào sao? Cút sang một bên."

"Dạ dạ dạ."

"Được rồi, lấy tửu lượng của Lý Phương Phỉ mà uống cái kia thì có đủ đô không đó?"

"Bảo đảm đủ, đại ca cứ yên tâm. Đến lúc đó thì Lý Phương Phỉ đói khát không nhịn nổi, chỉ có nước van xin anh chịch ả thôi."

Tần Ngọc Cẩn nghe đến đó thì nắm chặt tay, đôi mắt phủ đầy sương giá. Hai gã trai kia đột nhiên thấy lạnh sống lưng, nhưng chưa kịp xoay người đã bị đập vào vách tường cầu thang, trên vách tường rắn chắc xuất hiện một cái hố cạn, có thể thấy được là lực đánh rất mạnh khiến cho hai người kia trực tiếp hôn mê.

"Chết tiệt!", Ngọc Cẩn bước nhanh về phía phòng họp, bên trong vẫn còn đang rất sôi nổi, mà Phương Phỉ thì lại đỏ bừng mặt, trông rất khác thường. Ngọc Cẩn sải bước qua đó, không để ý đến sự kinh ngạc của mọi người, cô kéo Phương Phỉ qua, bình tĩnh nói:

"Tôi và Lý Phương Phỉ có chuyện quan trọng cần thương lượng, mọi người cứ tiếp tục chơi đi." Nói xong, không đợi mọi người phản ứng lại thì cô đã kéo Lý Phương Phỉ đi, bởi vì hai người quen biết đã lâu nên mọi người cũng không ngạc nhiên khi thấy cảnh này.

"Á, cô đến rồi à, haha." Phương Phỉ đỏ mặt cười nói, nàng si ngốc ngắm nhìn khuôn mặt trắng nõn như ngọc trước mặt.

"Em đó, đúng là quá bất cẩn mà, trúng chiêu mà cũng không biết." Ngọc Cẩn bất lực.

"Ưm, nóng." Phương Phỉ không tự chủ được mà chui vào lòng ngực mát mẻ của Ngọc Cẩn, "Wow, thoải mái ghê." Nàng tỏ vẻ thoải mái.

Bởi vì chuyện này mà bị lan truyền thì cũng không tốt, sợ sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của Phương Phỉ nên Ngọc Cẩn cũng không đưa nàng tới bệnh viện. Huống chi cô cũng có lòng riêng, cô không muốn Phương Phỉ bị người khác nhìn thấy trong bộ dạng này. Vậy nên cô liền đỡ nàng đi về phía ký túc xá của mình.

Không lâu sau thì Ngọc Cẩn đã đưa nàng về phòng mình trong ký túc xá, Phương Phỉ nằm trên vai Ngọc Cẩn, người được mùi vị quen thuộc, người nàng chứa đầy men rượu càng lúc càng nóng, khiến nàng không ngừng rên rỉ than nóng. Ngọc Cẩn cẩn thận đặt Phương Phỉ nằm lên giường, rồi mới rảnh tay chuẩn bị một ly nước mật ong giúp nàng giải rượu, cô để nàng dựa vào vai mình rồi tỉ mỉ đút nàng uống. Lại dùng khăn lạnh hạ nhiệt cho nàng. Nhưng không được bao lâu thì Phương Phỉ vẫn kêu nóng, có vẻ càng nóng hơn lúc trước, nàng liên tục cọ vào người Ngọc Cẩn để giảm nhiệt.

Nhưng Phương Phỉ càng cọ lại càng nóng, khó chịu mà mở cúc cổ áo, làm lộ ra làn da trắng như tuyết. Vì lúc này không thể kiểm soát được ý thức mà nàng liền làm chuyện mà bình thường nàng không dám làm là nắm tay lấy Ngọc Cẩn, phát ra âm thanh kiều mị mà chính nàng cũng chưa từng nghe qua

"Ngọc Cẩn, cô sờ thử xem, có phải là nóng lắm không." Nói xong liền nằm bàn tay lạnh lẽo quanh năm của Tần Ngọc Cẩn đặt lên khuôn ngực đầy đặn của nàng..

"Thoải mái ghê." Nàng ra vẻ hưởng thụ.

Ngọc Cẩn cảm nhận được xúc cảm mềm mại nơi lòng bàn tay liền nhịn không được mà bóp bóp vài cái, Phương Phỉ lập tức phát ra tiếng rên thoải mái, khiến cô liền đỏ bừng mặt. Cô nhìn xuống nơi tay mình, khe vú sâu hút trắng nõn làm Ngọc Cẩn cảm giác xoang mũi của mình nóng lên, dưới lớp váy dài bỗng dựng lên một chiếc lều kỳ lạ. Nhưng mà Phương Phỉ cũng không biết được điều đó, nàng chỉ thấy mình ngày càng nóng hơn, một cơn sóng tình chạy dọc cơ thể nàng, chỗ kia có dịch thể chảy ra ngoài, nàng cảm thấy rất trống rỗng, cần cái gì nhồi vào đó.

Cái nóng khó chịu khiến Phương Phỉ gục mặt vào cơ thể mát lạnh của Ngọc Cẩn, chui vào giữa hai bầu ngực của cô, thỉnh thoảng lại hôn nhẹ sờ sờ. Cảm thấy áo quần vướng víu thì nàng liền xốc áo Ngọc Cẩn lên rồi đẩy áo ngực ra, ngậm lấy núm vú béo mập, Ngọc Cẩn kích thích đến mức ôm chặt lấy cơ thể mềm mại của nàng.

Phương Phỉ ngậm quả hồng rắn chắc rồi mà vẫn thấy nóng, hạ bộ nàng như có suy nghĩ riêng của nó cứ cọ xát xung quanh. Đột nhiên nàng cảm thấy dưới bụng có một vật hình trụ cứ ngăn cản hành động của nàng, nàng liền si ngốc dùng hạ bộ chà lên vật đó, thầm than thoải mái, cái nóng trên người dường như đã giảm bớt một chút. Vậy nên nàng càng ra sức cọ sát, khiến nơi tiếp xúc với vật trụ đó thấm ướt một mảng lớn.

Người dưới thân dùng sức nắm chặt ga giường, tay lộ gân xanh, hai mắt đỏ bừng. Đột nhiên bị Phương Phỉ ra sức cọ một phát khiến Ngọc Cẩn rùng mình, đầu nổi dục hoả. Ngọc Cẩn không nhịn được nữa bèn kéo Phương Phỉ lại, nở nụ cười đầy xấu xa: "Là em chọc cô trước nha, không được hối hận đâu đó.".

Phương Phỉ lập tức lạnh toát cả người, ý thức cầu sinh mãnh liệt khiến nàng chưa kịp đứng lên đã muốn chạy, nhưng mới nhúc nhích được nửa phút đã bị kéo mạnh xuống, bên tai truyền đến thanh âm khàn khàn: "Chậm rồi cưng ơi."

Sau đó Tần Ngọc Cẩn liền hôn lên đôi môi đỏ mọng mà cô đã thèm muốn bấy lâu, dùng lưỡi múa may với nàng, đồng thời cũng tranh thủ lột sạch đồ Phương Phỉ ra, cũng nhanh chóng tự cởi đồ mình ra.

Chỉ thấy hạ thân Ngọc Cẩn có một quái vật siêu to không lồ, nơi mã nhãn chảy ra một ít chất lỏng màu trắng đục. Sau khi cởi hết quần áo thì Phương Phỉ cảm thấy mát lạnh cả người, ý thức mơ hồ cũng thanh tỉnh được một ít. Nhìn thấy Tần Ngọc Cẩn lõa lồ ở trước mặt mình thì nàng nhất thời xấu hổ mà cúi đầu xuống. Nhưng vừa cúi xuống thì lập tức mất hồn, sao cô Tần lại có bộ phận sinh dục của nam chứ?

Nàng kinh ngạc tới mức há to miệng, Ngọc Cẩn thấy nàng như thế thì cảm thấy buồn cười, cố ý chuyển động hạ thân khiến nó chạm vào âm hộ của Phương Phỉ, cơ thể Phương Phỉ như tắc kè hoa đỏ ửng cả người, ý thức quay về, lắp bắp nói: "Sao cô lại có thể có..."

Nhưng mà Tần Ngọc Cẩn không cho nàng cơ hội, vừa hôn vừa bịt kín miệng nàng lại. Mặc dù mới đầu chỉ là nụ hôn ngây ngô nhưng Tần Ngọc Cẩn là người có thiên phú cực phẩm, nên rất nhanh đã tìm được bí quyết làm Phương Phỉ mê mệt quên cả trời đất, không ngừng phát ra tiếng rên rỉ. Cảm giác thời cơ đã đến, một tay Ngọc Cẩn xoa một bên vú của Phương Phỉ, tay còn lại thì đi xuống dưới, xoa nhẹ bướm xinh của Phương Phỉ.

Sau khi chạm vào nơi ẩm ướt thì thì cô nở một nụ cười xấu xa, khi Phương Phỉ còn đang tò mò sao không hôn nữa thì Tần Ngọc Cẩn vươn ngón tay giữa thăm dò vào bên trong cơ thể của nàng. Bởi vì có dị vật khác thường xâm lấn làm cho nhục huyệt như vừa khát vọng lại vừa bài xích gắt gao hút lấy ngón tay cô, mà Phương Phỉ thì lại thoải mái vô cùng, vội vàng dùng hạ thân vuốt ve ngón tay, khiến Tần Ngọc Cẩn vội giữ mông nàng lại, sợ nàng tự làm mình bị thương.

Ơ, sao lại bất động rồi? Phương Phỉ dục cầu bất mãn.

Ngọc Cẩn nhẹ nhàng hôn lên gương mặt của Phương Phỉ, "Đúng là một đứa trẻ nôn nóng mà." Sau đó liền nắm chắc lực đạo mà đi vào, nhưng cũng không phá vỡ lớp màng đó. Phương Phỉ ê ê a a sảng khoái vô cùng, nàng rất nhanh đã đạt đến cao trào nhỏ. Tần Ngọc Cẩn nhìn vẻ mặt mất không chế của Phương Phỉ vuốt ve lưng nàng, rồi lại hôn vụn vặt lên cổ nàng, "Đồ yêu tinh quyến rũ này", cô nói.

Nhưng cái nóng lại nhanh chóng tấn công Phương Phỉ lần nữa, khiến nàng khó chịu rồi lại cọ xát lên hạ bộ Ngọc Cẩn theo kinh nghiệm trước đó của mình.

"Hừ, ừm" hai người đồng thời phát ra tiếng rên rỉ, quy đầu khổng lồ của Ngọc Cẩn đặt ngay miệng nhục huyệt, cửa động mở to ra như vô cùng nhiệt liệt hoan nghênh vị khách này, lại hút thật chặt như sợ nó rời đi mất.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa khiến da đầu Ngọc Cẩn tê dại, cố nén dục vọng điên cuồng muốn đâm mạnh vào trong, cô từ tốn đẩy mạnh côn thịt vào trong cơ thể của Phương Phỉ.

"Á! Đau quá." Chỉ thấy âm huyệt vất vả căn nuốt côn thịt, quanh thân trụ dính đầy tơ máu. Sự sung sướng ban đầu giờ đây lại trở nên đau đớn, làm cho Phương Phỉ muốn đẩy cô ra.

"Ngoan, thả lỏng nào." Ngọc Cẩn nắm tay Phương Phỉ, không ngừng an ủi vuốt ve nàng. Thật ra thì nơi nhạy cảm của Ngọc Cẩn cũng bị Phương Phỉ thít chặt, làm cô vừa đau lại vừa sướng. Nên chỉ có thể thong thả đẩy mạnh, lại thường xuyên quan sát sắc mặt của Phương Phỉ, đâm đâm rồi lại dừng dừng, khi gặp được một tầng màng thì mới dừng lại.

"Phương Phỉ bảo bối, cô là ai?"

"Hừ hừ" Phương Phỉ còn đang tập trung cảm giác dưới cơ thể mình, Ngọc Cẩn nở nụ cười đầy yêu thương, bàn tay đang đè trên hột le của Phương Phỉ thoáng dùng sức khiến nàng nức nở như bị điện giật.

"Nói, cô là ai", Ngọc Cẩn không ngừng cọ xát viên ngọc châu kia.

"Um um, cô là Ngọc Cẩn, Ngọc Cẩn, á. . . á." Gậy thịt đứng yên trong động đã lâu, làm Phương Phỉ thấy vô cùng trống rỗng, bị dục vọng tra tấn, bắt đầu không chịu nổi nữa.

"Chịu không nổi, cho em, em muốn."

"Bé ngoan, cho em liền đây." Ngọc Cẩn cảm giác hoa huyệt đã đủ ướt thì đâm mạnh vào

"Á, căng quá, đau quá, đi ra ngoài. . .", Phương Phỉ cảm thấy cơ thể mình như bị xé làm hai, khóe mắt chảy ra nước mắt sinh lý.

"Xấu lắm, đồ xấu xa, huhu"

"Được được, cô hư, là cô hư." Ngọc Cẩn cố nén dục vọng, chảy mồ hôi đầy đầu an ủi cô gái dưới thân, nhưng không chưa rút ra, mà vẫn dừng lại trong nhục huyệt của Phương Phỉ. Thực tế thì côn thịt đâm vào còn đưa được một nửa, Ngọc Cẩn nhẹ nhàng ấn vào hột thịt của Phương Phỉ để nó chảy nhiều nước hơn. Phương Phỉ dần dần không thấy đau đơn nữa, cảm giác trống rỗng lại bắt đầu tăng lên, sâu trong hoa huyệt lại cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn, muốn được thứ gì đó nện vào nó.

"Hừ hừ, em muốn,. . . Ngọc Cẩn, em muốn. . .", Phương Phỉ liên tục vặn vẹo, Ngọc Cẩn cũng cảm giác là nước nôi đã đầy đủ nên cô liền thoát khỏi trói buộc, tăng tốc đâm vào. Mỗi lần đều thề phải đi vào hết, hoàn toàn dung hợp với Phương Phỉ, nhưng mỗi lần vọt tới đáy vẫn có một phần lộ ra bên ngoài như cũ. Phương Phỉ mất hồn kêu rên:

"Á á, đầy quá. . . sâu quá, ưm, thoải mái. . . Ứ" bởi vì bị bỏ thuốc nên nàng thấy ngứa ngáy còn hơn là bị xé ra, miệng nàng liên tục phát ra tiếng rên rỉ, "A, Ngọc Cẩn thật là lợi hại. . . Ớ."

Không nghi ngờ gì cả, đây quả là một liều thuốc kích thích rất mạnh, côn thịt đang chôn trong nhục huyệt chợt nở thêm một vòng, tăng nhanh tốc độ , hệt như đang đóng cọc, rốt cuộc cũng đâm tới được cửa cổ tử cung, đạt được sự ưu ái của hoa tâm mà mút vào. "Ưm a, quá. . . Quá nhanh. . . dừng. . ."

Nhưng Ngọc Cẩn phớt lờ lời nói khẩu thị tâm phi của Phương Phỉ, nhục huyệt cố gắng giữ chặt côn thịt khiến cô ra vào cũng khó khăn vô cùng. Ngọc Cẩn cố gắng rút hết ra chỉ chừa lại phần quy đầu, rồi lại xuyên qua tầng tầng lớp lớp đâm vào hoa tâm, cô cứ lặp lại nhiều lần như thế.

"A. . . , á. . ...ớ Cẩn. . . Dừng. . . Dừng... . . Ứ. . .", Phương Phỉ cảm thấy bản thân mình sắp bị cây gậy thịt đáng ghét đó đốt chát rồi, nàng cầm lòng không đặng mà để lại trên lưng Ngọc Cẩn vô số vết xước đầy máu , nhưng Ngọc Cẩn cũng không thèm nhíu mày một cái mà cứ tiếp tục cày cấy.

Huyệt thịt càng ngày càng thít chặt vào, Ngọc Cẩn lại dùng sức thọc vào rút ra hơn trăm lần. Phương Phỉ căng cứng cả người, một dòng chất lỏng từ trên thượng nguồn chảy xuống nơi quy đầu, Ngọc Cẩn cố gắng kiềm chế dục vọng muốn bắn ra, cô rút côn thịt vẫn còn đang căng cứng ra, thở dốc rồi trấn an Phương Phỉ, "Bảo bối, thế nào, có đỡ hơn chưa?". Mãi một lúc sâu Phương Phỉ mới hết thất thần.

"Huhu, đã kêu cô dừng rồi mà cô còn muốn, đánh cô, đồ ác độc." Đôi tay trắng như phấn của Phương Phỉ đánh lên người Tần Ngọc Cẩn.

Tần Ngọc Cẩn vội vàng ôm lấy Phương Phỉ, đau lòng mà hôn lên trán, khóe mắt, hết mũi rồi lại đến miệng nàng, "Là cô hư, em cứ đánh đi, nhưng đừng để tay mình đau, cô đau lòng đó."

Phương Phỉ nghe thế thì lại xấu hổ, đấm đánh lại biến thành vuốt ve, cứ vuốt vuốt mà không biết từ khi nào đã sờ lên ngực Ngọc Cẩn

"Em, em thích cô, đã thích cô từ lâu lắm rồi." Rốt cuộc Phương Phỉ cũng lấy hết can đảm mà nói ra.

Mà Ngọc Cẩn đang nhân lúc Phương Phỉ rên rỉ thì lén lút vuốt ve rồi hôn làn da non mịn của nàng. Cô nghe thấy thế thì dừng lại, ngẩng đầu nhìn Phương Phỉ đầy thâm tình rồi nói: "Cô cũng vậy, đã thích em từ lâu." Sau đó lại nhiệt tình mà hôn Phương Phỉ một cách mãnh liệt, hôn hôn, nửa người dưới của cô càng ngày càng sưng lên, mà Phương Phỉ thì lại rơi vào cơn cuồng nhiệt lần nữa.

Cô chạm vào âm hộ nóng ướt của Phương Phỉ rồi trở mình lưu loát đến đâm vào. Bởi vì xoay người lại nên không nhìn ra phía sau, khiến Phương Phỉ có chút sợ hãi, nhục huyệt đột nhiên siết chặt khiến côn thịt đâm vào trắc trở. Ngọc Cẩn cảm giác được Phương Phỉ đang khẩn trương bèn nắm lấy tay nàng, cùng nàng đan mười ngón tay vào nhau.

"Không phải sợ, cô ở đây." Giọng nói của Ngọc Cẩn như có ma lực khiến Phương Phỉ dần dần thả lỏng.

Cảm giác được nhục huyệt đã mềm mại trở lại nên Ngọc Cẩn liền bắt đầu tăng tốc độ.

"A. . . , a, sâu quá, nhanh quá." Bởi vì đâm vào từ phía sau nên côn thịt thô dài có thể cắm thẳng vào hoa tâm của Phương Phỉ dễ như trở bàn tay, sau đó lại nghiền ép khối thịt non mềm kia. Phương Phỉ bị kích thích đến mức hét lên, bốn bề nhục động điên cuồng ép vào bên trong, muốn đẩy dị vật mê người này đi ra ngoài. Bị nhục huyệt ép chặt cực độ cộng thêm cây gậy của mình quá lớn khiến Ngọc Cẩn khó mà đi tiếp, chỉ có thể tích lũy từng chút một.

Đột nhiên hai mắt Ngọc Cẩn đỏ lên, lộ ra răng nanh, cô như phát cuồng mà va chạm mãnh liệt. Khiến Phương Phỉ như con thuyền cô độc giữa biển không nơi dựa vào, nghênh đón sóng to gió lớn, dường như có thể bị đánh nát bất cứ lúc nào. Cực hạn sung sướng làm Phương Phỉ chìm vào bóng tối, hôn mê. Mà Ngọc Cẩn sau khi chạy nước rút hơn trăm lần thì xương cụt cũng tê rân, chân thì run rẩy, cô lập tức rút côn thịt ra rồi bắn ra một đường parabol thật dài rơi xuống dưới giường, bắn ra rất nhiều khí đục, bắn ròng rã suốt mười phút, bầu không khí nồng đậm mùi vị uể oải.

"Bảo bối, sướng không, hửm~" Ngọc Cẩn thở hổn hển, có chút mệt mỏi mà ghé vào lưng Phương Phỉ rồi hỏi. Nhưng đợi một lúc lâu vẫn không có ai đáp lại, nhìn kỹ thì thấy Phương Phỉ đã hôn mê mất rồi. Ngọc Cẩn bất đắc dĩ nhìn thứ vẫn còn đang dựng đứng dưới thân, hai tay cô tuốt một lúc lâu thì mời đè nén dục vọng xuống được. Cô ôm thân thể mềm mại kia đi vào phòng tắm, lại thay ga trải giường chứa đủ loại chất lỏng bên trên, sau đó mới ôm lấy cơ thể người nọ, ngửi được mùi hoa hồng quen thuộc rồi chìm vào giấc ngủ một cách thỏa mãn.

------