Gần đây Phương Phỉ và Ngọc Cẩn lại cãi nhau không thoải mái, cứu này lý do thì cũng lông gà vỏ tỏi thôi. Không biết vì sao gần đây Ngọc Cẩn lại bắt đầu nói về chuyện biến đổi với Phương Phỉ. Như thường lệ, Phương Phỉ vẫn theo bản năng lảng tránh đề tài này, nếu không đánh trống lảng thì cũng là trả lời qua loa lấp lửng, nếu là lúc trước thì Ngọc Cẩn thường sẽ quan tâm dừng đề tài, nhưng lần này lại khác, có vẻ cô ấy quyết tâm muốn nàng có một thái độ rõ ràng.
"Cô không hiểu, chuyển hóa rồi thì sẽ giống như cô, có được năm tháng vô tận, đạt được sinh lực cường đại, có cái gì mà không tốt." Ngọc Cẩn không thể hiểu nổi, thân phận nhân loại vừa yếu ớt lại nhỏ bé, có gì tốt mà lại khiến Phương Phỉ lưu luyến, do dự mãi.
"Em thấy trạng thái hiện tại khá ổn mà, chuyển hóa thật sự là một chuyện không thể vội vàng được, chờ đến thời điện, qua một thời gian rồi hẵng nói tiếp." Phương Phỉ nghĩ đến sau khi chuyển hóa thì dung nhan mình sẽ vĩnh viễn dừng lại trong khoảnh khắc này, bất lão bất tử. Nghe thì rất hấp dẫn, nhưng trẻ mãi không già cũng là một sự nguyền rủa, vì thế nhân không chấp nhận được dị loại, lòng người khó dò, nếu ở lâu một chỗ thì sẽ sinh ra rắc rối, như thế lại buộc phải rời xa gia đình và bạn bè, môi trường quen thuộc, không ngừng thay đổi nơi cư trú, phiêu bạc khắp nơi. Tuy nói là có A Cẩn ở bên cạnh, nhưng quyết định này vẫn khiến Phương Phỉ, người yêu gia đình người thân, nhiệt tình yêu thương hô bạn gọi bè có chút do dự.
"Em luôn trả lời như thế, nhưng khi nào mới là thời điểm thích hợp? Là mười năm hai mươi năm nữa sao? Có phải em không muốn chuyển hóa không?" Phương Phỉ lại tránh né làm Ngọc Cẩn không khỏi buồn bực, âm điệu cũng cao lên. Cô vẫn luôn nghĩ là bản thân sẽ cảm thông cho sự lảng tránh của Phương Phỉ, nhưng bây giờ mới phát hiện hóa ra mình lại để ý đến vậy.
"Em không có, em chỉ là... , haizz, cô không hiểu đâu." Phải nói sao với A Cẩn đây? Bởi vì người trên hành tinh cô ấy có sinh mệnh dài lâu, cô ấy chưa bao giờ trải qua cảnh sinh ly tử biệt, tất nhiên sẽ không hiểu được cảm giác không nỡ bỏ của nàng.
"Có gì mà không hiểu chứ! Em nói cho cô biết đi, có phải trước giờ em vẫn không muốn trở thành người Hazard, không nghĩ tới tương lai của chúng ta không? Cô cứ nghĩ rằng chúng ta là hai bên đều có ý với nhau, từng hòa hợp cả về thể xác và tâm hôn, nhưng hiện giờ em lại không chấp nhận thân phận tộc nhân Hazard! Bây giờ em hối hận rồi sao!" Ngọc Cẩn đã nói không lựa lời, nội tâm đầy đau đớn trước thái độ ngập ngừng của Phương Phỉ, chỉ cần nghĩ đến khả năng nàng hội hận thì cô lập tức đau thấu tim gan. Cứ nghĩ rằng bản thân có thể coi nhẹ mọi thứ trên đời này, không buồn không vui, nhưng người trước mắt này lại có thể dễ dàng khiến lòng cô dậy sóng.
"Cô lại nghi ngờ em sao?" Phương Phỉ nhìn Ngọc Cẩn đầy khó tin, phẫn nộ nói, "Đó là cách cô nhìn nhận tình cảm của em sao? Vừa nói thích cô, một bên deo bám cô, một bên từ chối tìm đường lui cho mình ư? Sao cô có thể nghĩ như thế!" Phương Phỉ bực mình đánh vào người Ngọc Cẩn ngực, ngữ khí của câu cuối cùng còn có chút nghẹn ngào. Nếu không phải vì quá coi trọng mối quan hệ này thì nàng đã không cần vướng bận như vậy rồi. Đối với chuyện tình cảm, trước nay Phương Phỉ đều rất nghiêm túc, từ sau khi biết thân phận thật của Ngọc Cẩn, nàng đã nghiêm túc cẩn thận suy nghĩ về vấn đề bất tử, nghĩ tới các khía cạnh của nó, cũng do vậy mà vướng vào tình thế khó xử giữa chuyển hóa và tình cảm gia đình. Vậy mà Ngọc Cẩn lại cảm thấy nàng hối hận, đây là không tin tưởng nàng, thật sự làm nàng rất đau lòng, nàng cố kiềm nước mắt để bản thân mình không khóc.
"Phỉ nhi, cô không có ý đó, là do cô lỡ miệng thôi." Ngọc Cẩn hoàn toàn bối rối khi thấy mắt ngập nước của Phương Phỉ, tim đau thắt lại, luống cuống muốn giữ chặt tay nàng, ôm nàng vào lòng để mà nâng niu. Thật đáng chết, sao cô có thể nói như vậy, tình yêu khiến người ta lo được lo mất, hiện tại còn nào còn nửa phần bình tĩnh của lúc trước chứ.
Phương Phỉ vỗ nhẹ lên bàn tay đang duỗi ra của Ngọc Cẩn, lui về phía sau một bước nói: "Cô đừng tới đây, em muốn được lặng, trong khoảng thời gian này chúng ta không cần gặp mặt, để cho nhau không gian tự nghĩ lại đi." Sau đó Phương Phỉ đơn phương chấm dứt cuộc trò chuyện, cũng bắt đơn phương chiến tranh lạnh.
Muốn chiến tranh lạnh? Sao có thể, chờ Phương Phỉ bình tĩnh xong thì Ngọc Cẩn cảm thấy mình cũng chết cóng rồi. Thế là thường xuyên thấy bóng dáng của chủ tịch xuất hiện trong văn phòng nhân viên, nhân viên cấp dưới co rút lại như chim cút, sợ là bất ngờ kiểm tra, moi ra được sai sót gì, cả đám run run lên dây cót, động tác trên tay cũng bay nhanh. Cũng may chủ tịch cũng chỉ nhẹ nhàng lướt qua, như thể chỉ vii tufnh lướt qua rồi đi luôn, mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà bị kinh hách như vậy mấy lần liền thì có hơi quá sức.
Lạ thật, sao lần nào cũng đúng dịp không "tình cờ" gặp Phỉ nhỉ hết vậy? Nằm vùng ở căn hộ nàng thuê, nếu không phải đóng cửa không ra thì là vắng nhà, kết quả là người nào đó đã vận dụng quyền lực trong tay mình, rốt cuộc cũng được gặp mặt như mong muốn.
Trong văn phòng, Phương Phỉ vô cảm đứng trước phòng làm việc báo cáo máy móc hoạt động trong tháng này của nàng, Ngọc Cẩn ngồi trước bàn căn bản lại chẳng nghe lọt trai, ngơ ngác nhìn chằm chằm người mà cô nhớ thương bấy lâu này, nghĩ kế tiếp nên nói cái gì. Phương Phỉ báo cáo xong thì thấy Ngọc Cẩn vẫn ngồi sau bàn làm việc bất động nhìn nàng, Phương Phỉ nhướng mày, đôi mắt lấp lánh như có thứ gì đó đang bùng cháy, hàm răng trắng tinh đều tăm tắp đầy rung động, như thể sẽ cắn người bất cứ lúc nào: "Chủ tịch, ngài còn gì cần dặn dò không ạ?"
Ngọc Cẩn không khỏi rùng mình, cô thật sự không ngờ khi tức giận thì cô gái có làn da trắng mịn như kem, khi cười rộ lên hệt như ánh mặt trời lại có thể đáng sợ đến như vậy! Vội lắc đầu như trống bỏi, sau đó trơ mắt nhìn Phương Phỉ không thèm quay đầu mà đi thẳng, kết thúc một cách thất bại
Sau đó Phương Phỉ vì tránh né sự dây dưa của Ngọc Cẩn nên dứt khoát xin nghỉ mấy ngày, đi ra ngoài giải sầu. Ngọc Cẩn thấy thế thì muốn ngăn cản, nhưng phỏng chừng Phương Phỉ sẽ càng thêm tức giận, chỉ đành không ngăn cản. Đồng thời cô cũng muốn tận dùng khoảng thời gian này nghiêm túc "Nhìn lại" bản thân, bổ sung kiến thức tình ái theo như lời nhân loại nói.
Nhưng mà tìm tài liệu ở đâu? Đối với người không có thói quen độc vãng giao tiếp với người khác như Ngọc Cẩn thì có chút khó khăn, cô cũng không hiểu nhiều kiến thức trên mạng, thế là cô tìm đến thuộc hạ kiêm quân sư của mình, Đới Vũ.
Ngọc Cẩn hỏi thờ ơ: "Đới Vũ, cô có biết cách nào dỗ dành con gái vui vẻ không?"
"Dạ?" Đới Vũ lúc ấy liền sững sờ ngay tại chỗ, cất giọng dò hỏi có chút khó hiểu, bởi vì biểu cảm của chủ nhân lạnh nhạt, cứ như là đang hỏi thời tiết như thế nào, nhưng cô ấy phản ứng lại rất nhanh, nhanh chóng lướt lướt điện thoại, sau đó cung kính dâng lên.
Ngọc Cẩn thản nhiên lấy điện thoại, bình tĩnh xem nội dung bên trong.
Đây là trang web Tieba, một người tự xưng là Khôn Thiếu Lâu Chủ đã đăng vài kế hoạch ở trên đó.
*Baidu Tieba (tên tiếng Trung: 百度贴吧, pinyin: bǎidù Tieba) là một mạng xã hội trực tuyến được thiết kế dưới nền tảng của ứng dụng tìm kiếm thông tin Baidu do công ty Bách Độ của Trung Quốc sáng tạo nên vào năm 2003.
1. Trực tiếp chuyển khoản
Bạn gái tức giận, việc đầu tiên mà rất nhiều người làm là phát bao lì xì, nhưng hiện nay gửi lì xì trên Wechat nhiều nhất chỉ được 200 tệ, muốn dùng hai trăm đồng đễ dỗ bạn gái, thì có hơi chiếu lệ. Đừng phát lì xì cho cô ấy nữa, đổi thành trực tiếp chuyển khoản đi, chuyển một cái không được, thì chuyển thêm mấy cái, bạn gái mà thấy thì chắc chắn sẽ rất vui vẻ, lúc này lại quyết đoán nhận sai, bạn gái nhất định sẽ tha thứ cho bạn.
Ngọc Cẩn nghĩ nghĩ, có vẻ Phương Phỉ không có quá nhiều ham muốn về tiền bạc, như vậy thì có khả thi không? Ngọc Cẩn nhíu mày, miễn cưỡng co phương pháp này phương án dự phòng đi, xem tiếp nào.
2. Tạo các cuộc gặp mặt ngẫu nhiên
Một người khi tan sở thì sẽ hạnh phúc nhất, bởi vì cả ngày làm việc khiến người ta cảm thấy kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần, chỉ có khi tan tầm thì mới thoải mái thả lỏng, giảm bớt áp lực trong một ngày. Hãy tạo nên nhiều lần gặp mặt tình cờ, đối phương chạm mặt nhiều lần thì sẽ nghĩ là ý chỉ của trời cao.
Không ngờ bản thân đã vô tình nắm bắt được khái niệm tạo ra những cuộc gặp gỡ tình cờ, tiếc là lần nào cũng không được gặp người ta, xem ra còn phải cố gắng hơn nữa. Chỉ là này ngữ cảnh của đoạn này có hơi lạ, hình như là đang theo đuổi người ta, nhưng mà tình huống hiện tại của cô cũng không khác là bao, kệ, lướt xuống tiếp.
3. Thu phục bạn thân của cô ấy rất là quan trọng
Bạn thân của cô ấy chính là một đợt trợ thủ đắc lực, kết bạn với bọn họ, nhận được sự hảo cảm của bọn họ, có thể cung cấp thông tin về cô ấy cho bạn, có thể nói lời hay ý đẹp giúp bạn. Nếu tình yêu của bạn là một bộ phim truyền hình, thì bạn thân của cô ấy chính là điệp viên hai mang, thu phục bạn thân của cô ấy, thì sớm hay muộn gì cô ấy cũng sẽ phải lòng bạn.
Chà, thu phục khuê mật đúng là rất quan trọng, nhưng trước đó thì em ấy đã sớm bị tôi mê hoặc rồi, điều này Ngọc Cẩn tin chắc 100%. Chủ đề của bài viết này là gì vậy, sao cứ thấy nó chệch khỏi những gì mình đang tìm kiệm vậy? Thế là Ngọc Cẩn lướt lên trên, quay lên đầu trang Tiaba, liếc mắt một cái thì phát hiện hàng chữ in đậm bắt mắt —— Khôn thiếu dạy cho bạn vài chiêu để thoát FA, để bạn thoát hẳn kiếp cẩu độc thân!
Sau đó nội dung ở dưới là là:
Bạn vẫn ăn thức ăn cho chó và lễ tình nhân? Bạn vẫn làm bạn với tay phải mình mọi lúc mọi nơi? Cuối cùng có phải bạn vẫn đang niệm câu "Đầu giường ánh trắng rọi, cúi đầu thấy đơn côi" ? Đừng lo, tiếp theo Khôn thiếu sẽ dạy bạn vài chiếu, bảo đảm bạn sẽ vĩnh biệt sự độc thân từ trong bụng mẹ, đừng không tin, dựa theo những phương pháp mà tôi hướng dẫn, xác suất thoát FA lên đến 90%, thu hoạch được sự yêu thích của con gái không còn là mơ nữa.
"Khôn thiếu dạy bàn mấy chiêu..." Ngọc Cẩn thật sự vô cùng khiếp sợ, vô thức đọc thành tiếng.
Đới Vũ vừa nghe thì lập tức ý thức được gì đó, vẻ mặt cấm dục ít nói ít cười lập tức nứt toạc, mặt đỏ bừng, vội vàng hoảng loạn nói: "Chủ nhân, tôi đưa tư liệu sai rồi, không phải cái này." Nói xong cũng không rảnh để ý tới quan hệ chủ tới, duỗi tay muốn đoạt điện thoại trên tay Ngọc Cẩn.
Lông mày Ngọc Cẩn nhướng lên, giơ điện thoại lên để tránh cú giật của Đới Vũ. Đối với động tác cướp đoạt của Đới Vũ cũng không có bất mãn, ngược lại cô còn vui mừng từ tận đáy lòng thay cô ấy. Cô vẫn luôn xem Đới Vũ là mộ cộng sự giúp đỡ lẫn nhau, chỉ là Đới Vũ vô cùng cố chấp về thân phận tôi tới, mọi chuyện đều khắc chế cẩn thủ, tuyệt đối không vượt qua, khó tránh khỏi thiếu chút sức sống. Bây giờ lại thay đổi như vậy, còn có suy nghĩ thoát FA, cô rất hài lòng về việc này, cô nghĩ là do gần đèn thì rạng đó.
"Chủ nhân, để tôi đổi tư liệu giùm ngài." Đới Vũ dán mắt vào điện thoại trên tay Ngọc Cẩn, tựa hồ như muốn dùng tâm trí xuyên qua ống kính đốt nó thành tro.
"Không cần, cô nói cách sử dụng cho tôi, sau này tôi tự tìm là được." Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Đới Vũ, Ngọc Cẩn cảm thấy mình cũng bị hồ đồ mất rồi, thế mà lại hỏi người có kinh nghiệm tình ái bằng không còn đang muốn tìm bạn gái như Đới Vũ, thật sự là thất sách rồi.
Đới Vũ nhận điện thoại, ngón tay lướt nhanh, chỉ mất 0.5 giây thì điện thoại đã chuyển sang một trang web khác, lịch sử tìm kiếm trước đây đã biến mất không còn tung tích, nghẹn một lúc lâu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, "Chủ nhân, như thế này, tôi đăng ký một tài khoản giúp mày, sau đó ngài tự mình tìm."
Ngọc Cẩn ngẩng đầu liếc nhìn cô ấy một cái, nói: "Ừ."
Lúc chọn ảnh đại diện Đới Vũ tính chọn một bức tranh sơn thủy, nhưng mà cô ấy cảm thấy bây giờ cô ấy không hiểu được suy nghĩ của chủ nhân, bèn hỏi, "Chủ nhân, ngài có thích tấm nào không? Chọn một tấm đi ạ."
Ngọc Cẩn nhìn sơ qua, cuối cùng dừng lại trước một bức ảnh, thản nhiên chỉ vào: "Tấm này."
"..." Đới Vũ cảm thấy may mắn vì mình không tự chủ trương, chủ nhân và cô ấy chính là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Đó là một bức tranh hoạt họa hình một cô gái lộ ra tai mèo, giận đến mức lộ ra răng nanh, dáng vẻ giương nanh múa vuốt, khiến trái tim Ngọc Cẩn thấy rất đáng yêu, iuwfm, có năm sáu phần xinh xắn giống Phỉ nhi.
Đới Vũ lui lại, Ngọc Cẩn lướt điện thoại, tìm được một topic có nhiều bình luận, nhấp vào.
Mở bài viết, "Chữ [Dỗ] được viết như thế nào, gồm bộ Khẩu và bộ Cộng, cũng chính là môi phải ở chung với nhau, hãy dùng môi của bạn tìm chỗ chung đi."
*Chữ dỗ trong tiếng Trung là đây 哄, gồm bộ Khẩu (Miệng) 口 và bộ Cộng (Cộng đồng, ở chung) 共.
Dùng miệng bạn đi tìm chỗ chung, ý là cưỡng hôn sao? Nếu thế sẽ bị đánh đó, Ngọc Cẩn sờ sờ khuôn mặt trắng không tỳ vết, lại lướt xuống. Ồ, hóa ra là ý kia, cô như đã mở ra cảnh cửa của thế giới mới, cảm nhận được việc dỗ bạn gái cũng là một môn học vô cùng tinh thâm.