Dù mãi về sau, lâu đến mức vật đổi sao dời và quên hết mọi chuyện thì Phương Phỉ vẫn có thể nhớ rõ như in những chuyện đã xảy ra vào ngày hôm đó, cảm giác đau nhói trong tim nàng như bị dao đâm vào. Thế nên dù đã qua một thời gian dài thì nàng vẫn không muốn chạm vào nó.
Ngọc Cẩn im lặng nằm trên giường, như thể cô đang ngủ. Khuôn mặt cô trắng như tuyết, trắng đến trong suốt nhưng vẫn xinh đẹp quyến rũ như ngày thường. Vầng trán láng mịn, làn da tinh tế không tì vết cũng vô cùng mịn màng, lông mày cong cong, giống như lá liễu thanh tú lại mỹ lệ, đôi mắt đẹp nhắm nghiền chỉ lộ ra hàng mi dài cong vút như lông vũ. Sống mũi tinh xảo, cao thẳng mà nhỏ nhắn, đôi môi hình thon mềm mại mê người.
Phương Phỉ nhẹ nhàng ngồi xuống đầu giường, nín thở, như sợ chỉ cần thở mạnh thì mỹ nhân đang say giấc của nàng sẽ biến mất. Nàng chăm chú nhìn Ngọc Cẩn không hề chớp mắt, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô áp lên má mình, như thể làm thế thì có thể truyền nhiệt độ cho cô. Phương Phỉ lộ ra nụ cười ngọt ngào, nhưng nước mắt lại hoàn toàn không thể kiềm chế: "A Cẩn, em đến rồi đây, cô mở mắt ra nhìn em đi, có phải cô giận em rồi không?"
Đáp lại nàng là sự im lặng của căn phòng, chỉ có tiếng khóc nức nở làm người xót thương
Đới Vũ đứng bên cửa nhìn thấy cảnh này, chóp mũi chua xót không thôi, không thể thốt ra được những lời an ủi, khuôn mặt cô ấy lúc này vô cùng tái nhợt. Huống chi ngay cả bản thân cô ấy cũng không tin tưởng, người cường đại như chủ nhân cũng sẽ bị gục ngã.
" không phải A Cẩn là vĩnh sinh bất tử sao? Vì sao cô ấy lại thành như vậy?"
"Tuy rằng dân tộc Hasha có sinh mệnh vô tận, nhưng cũng không phải là vĩnh sinh không dứt. Đi cùng với sự bất tử chính là sự cô độc, có một số người không chịu nổi nổi sự tra tấn này đã sa vào sự kích thích phấn khích, thậm chí lựa chọn tử vong. Hơn nữa ở một số khía cạnh sinh lý thì dân tộc chúng tôi cũng có phần tương đồng với nhân loại, sẽ tử vong nếu gặp phải những vết thương không thể cứu chữa. Lễ thành niên là ân điển mà trời cao ban cho Hazard, đồng thời cũng là một loại gông cùm xiềng xích. Sau khi bị bắt tiến vào kỳ động dục thì nhu cầu sinh lý sẽ trở nên cực kỳ mãnh liệt, cần phải thường xuyên giao hợp với bạn đời, tiếp nhận lễ rửa tội tình dục, hưởng thụ cực hạn sung sướng, nếu chống lại dục vọng thì sẽ bị phản phệ. Cho nên tộc nhân chúng tôi đặc biệt coi trọng ngày lễ này, còn đặt biệt tạo bộ luật cho việc này, đối với những người sắp bước vào thời kỳ động dục thì đa phần thông thường sẽ chuẩn bị đầy đủ. Nhưng cũng không phải không có tình huống đặc thù, chỉ là tỷ lệ rất nhỏ. Theo internet thì những người bước vào kỳ động dục mà không có bạn đời ở bên cạnh, kết quả tất cả đều là là... ."
"Sẽ không! A Cẩn cường đại đến vậy, nhất định cô ấy không có việc gì!" Phương Phỉ kích động ôm chặt cơ thể Ngọc Cẩn, chặt đến mức gần như muốn khảm cô ấy vào trong cơ thể mình, Phương Phỉ tuyệt vọng phát hiện nhiệt độ trên người Ngọc Cẩn vẫn lạnh lẽo như vậy, như muốn hấp thụ nhiệt độ của mình.
"A Cẩn đã ở trong tình trạng này bao lâu rồi? Vì sao cô không đến tìm tôi sớm hơn!" Nhìn người yêu nằm ở trên giường, hơi thở như không, sợ hãi tràn ngập toàn thân, như muốn tràn ra ngoài, Phương Phỉ ngẩng đầu, lạnh giọng chất vấn Đới Vũ. Nếu cô ấy đi tìm mình sớm hơn thì đã không xảy ra chuyện này, điều này khiến nàng không khỏi oán hận.
"Là chủ nhân không cho tôi đi tìm cô. Kỳ động dục yêu cầu thường xuyên giao hợp, mà cơ thể của nhân loại lại không theo kịp cường độ đó, cần phải chuyển hóa, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Đây cũng là lý do vì sao khoảng thời gian trước chủ nhân lại đề cập đến chuyện chuyển hóa với cô . Nhưng cô từ chối thảo luận nên ngài ấy cũng không nhắc lại nữa."
Nhớ lại sự khó chịu giữa hai người khi nhắc đến chuyện chuyển hóa trước đây, Phương Phỉ hối hận không thôi. Vì sao nàng lại không nhận thấy sự khác thường trong cảm xúc của A Cẩn, vì sao nàng lại bỏ qua dấu hiệu ham muốn tình dục tăng mạnh của A Cẩn, vì sao... . Tiếc thay, dù cho hối hận đến đâu cũng không thể thay đổi được sự thật. Phương Phỉ đau khổ chôn mặt nơi cổ Ngọc Cẩn, lẩm bẩm nói:"Thật xin lỗi, thật xin lỗi..."
Hối hận thì có ích gì? Giờ phút này, sự tự trách của Phương Phỉ làm Đới Vũ cảm thấy ngứa mắt, khi chủ nhân đau đớn nhất, cần nàng nhất thì nàng đang ở nơi nào? Dù là nàng tự nguyện hay bị ép buộc thì chuyện cũng đã xảy ra. Nhớ tới tái nhợt sắc mặt của chủ nhân, cả người run rẩy căng chặt, nhưng vẫn dùng chút sức cuối cùng nói những lời mà chủ nhân chưa bao giờ nói với cô ấy, ra lệnh cho cô ấy không được đi tìm Phương Phỉ, khiến một quân nhân mạnh mẽ như Đới Vũ cũng phải rơi lệ. Chủ nhân ẩn nhẫn, yêu đến tận xương tủy, chủ nhân không cho cô ấy nói, không cho cô ấy làm phiền cuộc sống của Phương Phỉ, nhưng cô ấy cho rằng Phương Phỉ cần phải biết, vậy nên bèn nói: "Khi chủ nhân bị dục vọng tra tấn, tôi đã từng đưa ra đề nghị tìm cô, nhưng lại bị chủ nhân cực lực ngăn cản. Cô có biết vì sao không?"
Phương Phỉ ngẩng đầu máy móc, trong mắt không có tiêu điểm, nước mắt giàn giụa
"Bởi vì giao hợp cường độ cao cần cô phải chuyển hóa thành đồng loại, nhưng ngài ấy biết cô không muốn từ bỏ thân phận người Địa Cầu của mình, huống chi lúc ấy hai người đã chia tay, không còn có lập trường để yêu cầu. Tôi nghĩ đây là điều khiến chủ nhân đau khổ nhất, dẫn đến tử vong. Trong lúc tuyệt vọng ngài ấy đã phải chịu nỗi đau khủng khiếp một mình, chỉ vì ngài ấy không muốn cô phải miễn cưỡng chuyển hóa, ngài ấy hi vọng cô sống thật vui vẻ mà không có gánh nặng tâm lý, trở lại những ngày tháng cô chưa gặp ngài ấy."
Không có hối tiếc, không kịp gào khóc khóc lớn, không có cuồng loạn kể lại tình yêu, có chăng chỉ là dịu dàng điềm đạm bình tĩnh, nước mắt đã khô, tim ai đã chết. Phương Phỉ nhẹ nhàng nằm lên người Ngọc Cẩn, ôm lấy eo cô, tựa như vô số lần được người yêu ôm lấy như trước đây, khát cầu sự thân mật khăng khít giữa những người yêu với nhau. Nhắm mắt lại, lắng nghe nhịp tim không còn tồn tại, nàng nghĩ không biết khoảnh khắc khi trái tim này ngừng đập đã nghĩ gì? Khi cô chờ đợi tử vong trong cô độc có mong nàng xuất hiện không? Hay là đã nản lòng thoát chí? Đáng tiếc, đã không còn ai có thể nói đáp án cho nàng biết.
"Đưa thánh xử cho tôi." Phương Phỉ nhẹ nhàng đặt Ngọc Cẩn xuống, nhìn cô đầy lưu luyến, không chịu rời mắt dù chỉ một lát, hỏi xin thánh xử từ Đới Vũ, vô cùng bình tĩnh chắc chắn.
*Thánh xử này giống Kim Cang xử của Phật giáo Mật tông Tây Tạng, mọi người nhìn hình dưới để rõ hơn nha.
"Hiện tại chủ nhân đã đến bước này, nếusử dụng chỉ e là không còn hiệu lực, không nên bỏ mạng vô ích."
"Đi lấy đi." Phương Phỉ không muốn nói nhiều, nàng cởi giày, nằm xuống bên cạnh Ngọc Cẩn, hai tay nhẹ nhàng vòng qua eo cô, nhắm mắt lại, nghe mùi thơm thanh mát từ cơ thể cô, lòng nàng yên bình hơn bao giờ hết.
Đới Vũ lấy thánh xử đến xong thì lặng lẽ rời đi, để lại hai người im lặng nằm cạnh nhau trên giường.
Từng mảnh vỡ quá khứ chợt lóe lên trong mắt nàng, từ lần đầu tiên gặp nhau, như một ánh sáng trong thế giới đơn điệu này, lại dùng quan hệ cô trò để tiếp cận từng bước một, lại đến tình yêu không thể tách rời. Tuy rằng trong quá trình có không ít chông gai, những những xích mích đó càng khiến tình yêu này sâu sắc hơn, gắn bó với nhau hơn, ăn sâu vào xương tủy, không thể vứt bỏ, không thể quên được.
Nghĩ đến điều ước của Ngọc Cẩn trước khi chết, Phương Phỉ lộ ra một nụ cười nhạt, cúi người đặt một nụ hôn thương yêu lên môi Ngọc Cẩn, dịu dàng vuốt ve má cô: "Đồ ngốc này, không có cô thì em sao lại hạnh phúc được, cô muốn em phải trải qua tương lai mà không có cô như nào? Một người chắc hẳn cô đơn lắm, đợi em, em đến ngay đây."
Phương Phỉ duỗi tay cầm thánh xử trên tủ, không cần nghĩ nhiều, nàng đã sớm thuộc hết quá trình. Thánh xử từ từ đâm xuyên qua tim hai người, máu tươi ồ ạt chảy dọc theo thánh xử rồi chảy vào lồng ngực Ngọc Cẩn, hoàn thành khế ước cổ xưa.
Trai tim đau nhói, liên tục mất một lượng máu lớn nhưng chưa bao giờ thay đổi được nụ cười điềm đạm yếu ớt trên khóe môi Phương Phỉ, nàng như một kẻtử đạo, bình thản đối mặt với sinh tử, không sợ gì cả, mà tín ngưỡng và lòng dũng cảm của nàng chính là Ngọc Cẩn.
Vào giây phút cuối cuối, Phương Phỉ nhắm mắt lại, thở dài bên tai cô, nàng nói:"A Cẩn, A Cẩn, em yêu cô..."