Vì Sao Đưa Ai Tới

Chương 5: Thư viện (H)



Chương 5. Thư viện (H)

Phương Phỉ, một sinh viên năm hai đã bắt đầu trở thành ma cũ ở trong trường, trong khi mọi người đang gấp rút chuẩn bị cho kỳ thi cuối học kỳ I thì nàng vẫn đang bận rộn vì nhưng chuyện khác. Đương nhiên, chủ yếu vẫn là bận đối phó với sự dây dưa của Ngọc Cẩn.

Tuy Phương Phỉ có đầu óc nhanh nhạy linh hoạt, nhưng đối với những kiến thức chuyên ngành tối nghĩa này thì nàng cũng mờ mịt chẳng khác gì môn Tư tưởng và Chính trị, có thể bỏ qua thì bỏ qua hoặc chỉ dành ra một chút thời gian để xem qua. Vì để tránh bị Ngọc Cẩn quấy rầy nên sau khi dùng bữa tối xong thì một mình nàng đã đến thư viện.

Lầu 1, 2, 3 rất đông người nên nàng đã lên lầu 4 rồi tìm một vị trí hẻo lánh ở cạnh cửa sổ ngồi xuống, bởi vì lầu 4 chủ yếu là các loại sách báo nên rất ít người tới đây đọc sách.

Phương Phỉ rất nhanh đã tập trung vào cuốn sách, chỉ vài tiếng sau thì cuốn sách chuyên ngành chỉ còn lại một chương nhỏ, khi nàng ngẩng đầu lên thì phát hiện bên ngoài cửa sổ trời đã tối đen, nhìn xuống đồng hồ, thời gian trôi qua thật nhanh, 8 rưỡi rồi. Duỗi người, ái chà, chỉ còn một chương nhỏ nữa thôi, tiếp tục nào.

Đột nhiên nàng ngửi được một mùi hương quen thuộc, một đôi tay trắng nõn đặt lên vai nàng. Phương Phỉ thả lỏng ngả đầu về sau, dồn trọng lượng ra phía sau, vì nàng biết người đang ở phía sau sẽ bảo vệ nàng.

"Cô đến rồi hả."

"Ừm, xem đến đâu rồi?" Ngọc Cẩn khom lưng ôm nàng từ phía sau, cô cọ mặt lên khuôn mặt mát lạnh vì mở cửa sổ của Phương Phỉ.

Phương Phỉ đỏ bừng mặt nhìn nhìn xung quanh.

"Yên tâm đi, lúc cô lên lầu 4 thì không thấy ai hết cả." Vẻ mặt Ngọc Cẩn chứa đầy ý cười, cô nhịn không được mà hôn lên hai má ửng hồng của Phương Phỉ và cả cổ nàng nữa...

"Nè nha, haizz, thôi mà, em còn chưa đọc hết sách đâu."

Ngọc Cẩn rút bàn tay đang quậy phá trong ngực của mỹ nhân ra: "Được rồi, em tiếp tục đi."

Vì để dời lực chú ý của mình nên Ngọc Cẩn đi tới kệ sách sau lưng lật sách báo ra xem. Phương Phỉ phát hiện Ngọc Cẩn đang xem báo thì liền thở ra một hơi, tiếp tục tập trung đọc sách. Chỉ một lát sau Ngọc Cẩn đã cảm thấy tờ báo kia không có gì thú vị, cô đặt nó sang một bên, chuyên tâm nhìn Phương Phỉ. Người làm việc nghiêm túc là người xinh đẹp nhất, huống chi còn là người mình yêu. Phương Phỉ vốn dĩ đã là một người có ngũ quan tinh xảo, nếu không thì cũng sẽ không trở thành bạn tốt của Trương Thiều, phải biết rằng Trương Thiều chính là một kẻ nhan khống đó.

Chỉ thấy da nàng trắng như tuyết, đôi mắt trong veo như nước, khi yên tĩnh thì lại toát lên vẻ thanh tao, thật khiến người ta si mê. Ngọc Cẩn tới gần Phương Phỉ, cô lộ ra chút dục vọng: "Em đọc sắp xong chưa?"

"Em... Em còn vài trang nữa." Lông mày Phương Phỉ khẽ run, thật ra chỉ còn trang cuối thôi nhưng nàng lại phát hiện tình huống hiện tại có chút không thích hợp.

Ngọc Cẩn cười quyến rũ: "Phải không?" Cô ghé sát vào tai nàng thở một hơi, lỗ tai trắng nõn kia dùng mắt thường cũng có thể thấy đã nhanh chóng đỏ lên, thật mẫn cảm nha, cô mở miệng nhẹ nhàng cắn cắn lỗ tai Phương Phỉ.

"Ưm, A Cẩn đừng phá mà, em còn đọc sách mà~" Phương Phỉ bắt đầu không bình tĩnh, nàng đẩy Ngọc Cẩn ra.

"Ừ, em cứ đọc sách của em, còn cô thì làm việc của cô." Ngọc Cẩn liên tục hôn lên tai rồi môi cô, cô hôn thẳng xuống xương quai xanh tinh xảo của Phương Phỉ, lại nhẹ nhàng cắn vào làn da như thạch của nàng. Cô như khơi gợi dục vọng của nàng, đầu lưỡi mút chỗ này, liếm chỗ kia. Động tác của cô ngày càng táo bạo, ngón tay thon dài thò vào trong áo leo lên ngọn núi đầy đặn kia, tay khác thì lại linh hoạt như rắn chui vào quần jean của Phương Phỉ, chui thẳng vào trong quần lót của nàng.

"Ưm. . . A, không được, sẽ có người tới đó, ưm. . ." Phương Phỉ khống chế âm lượng của mình.

"Không sao đâu, em chọn chỗ bí ẩn lắm, bây giờ người ở dưới lầu cũng đi gần hết rồi, nó rất nhớ em đó." Nói xong liền dùng hạ thân chọt chọt vào người nàng.

Đm, nói cứ như mình chọn chỗ này là để cố ý làm việc này vậy, Phương Phỉ âm thầm phỉ nhổ.

Khi Phương Phỉ đang âm thầm phỉ nhổ Ngọc Cẩn thì bàn tay chui vào quần nàng đã nhanh nhẹn kéo quần lót ra, từ một bên chạm vào huyệt động ẩm ướt, cô qua cổng nhưng không vào mà chỉ ma sát ở xung quanh, khiến nó càng ướt át hơn. Hạ thân Phương Phỉ hơi ngứa, dần dần cảm thấy trống rỗng, nàng muốn được thứ nào đó lấp đầy. Thế là Phương Phỉ quay đầu không chút xấu hổ, ôm Ngọc Cẩn rồi hôn cô say đắm: "Ưm. . . , cô vào đi."

Còn nói chưa dứt lời thì ngón tay kia đã đâm sâu vào huyệt động, qua lại thọc vào rút ra, bắt đầu làm bài tập vận động trước. Chỉ thấy đũng quần jean của Phương Phỉ có một chỗ phồng lên đang không ngừng hoạt động liên tục, phần quần dưới mông nàng bị ái dịch chảy ra sẫm hết lại. Ngọc Cẩn cảm giác được Phương Phỉ đã chuẩn bị đầy đủ thì rút ngón tay ra, kéo Phương Phỉ đứng dậy, để nàng nằm sấp ở trên bàn, một tay cô kéo cả quần jean cá tính và quần lót của nàng xuống, nhanh chóng móc tiểu Ngọc Cẩn ra đâm mạnh vào.

"Bảo bối thả lỏng ra tý nào, em kẹp chặt quá." Ngọc Cẩn bị kẹp chặt tới mức vô cùng tê dại, cô sờ nửa cây côn thịt còn ở bên ngoài, lại cúi người dán sát vào lưng Phương Phỉ liếm lỗ tai nàng, đầu lưỡi vòng quanh vành tai, lại thường xuyên bắt chước động tác giao hợp, luồn sâu vào lỗ tai nàng.

"Ừm. . . á, cô nhanh lên."

Trời ơi, chuyện này sao lại phát triển đến mức này chứ, rõ ràng nàng tới đây là để đọc sách mà!

Làm chuyện này ở nơi công cộng không biết khi nào thì sẽ có người tiến vào, làm chuyện cấm kỵ phá vỡ thuần phong mỹ tục khiến Phương Phỉ đặc biệt nhảy cảm, tim đập như trống, hạ thân lại càng liều mạng kẹp chặt tiểu Ngọc Cẩn.

Một tiếng "Bốp" giòn giã vang vọng trong thư viện.

"Phỉ nhi, em muốn kẹp chết cô sao?" Ngọc Cẩn trừng phạt Phương Phỉ bằng cách đánh vào mông nàng. Chỉ thấy cánh mông nảy lên làm cô nín thở, hạ thân dùng sức đẩy về phía trước, khó khăn lắm với chạm đến hoa tâm của Phương Phỉ. Hai bên huyệt thái dương của cô đổ một lớp mồ hôi mỏng, sau đó liền bắt đầu đong đưa qua lại ở bên trong. Một tay cô đi xuống chen vào giữa hai chân, tìm được hột le bí ẩn kia liền xoa bóp nhào nhặn, chỉ một lát mà hột le của nàng đã sưng tấy lên.

Tay còn lại của cô thì chui vào vạt áo của nàng, lại mở nút trước của nội y, khi cô nắm lấy bầu ngực không thể cầm hết được bằng một tay thì mới phát hiện đầu ti của nàng đã sớm cứng lên thành một viên đá nhỏ.

Nhục huyệt ở trong hoàn cảnh bị tấn công trực diện từ ba phía khiến nước dâm lại chảy ra đầm đìa. Ngọc Cẩn đi qua đầm nước kia, lại xuyên qua nhục huyệt, dịch dâm bị côn thịt rút ra dính sát lên cây gậy đỏ tươi, ngay sau đó lại bị côn thịt đẩy vào. Âm thanh "Nhóp nhép" vang lên đột ngột ở trong thư viện yên tĩnh này, Phương Phỉ cắn môi, nàng không muốn bật ra tiếng rên rỉ.

Ngọc Cẩn thấy thế liền chơi xấu tăng thêm lực đạo, âm thanh "Bạch bạch" vang lên liên tục ở nơi giao hoan, cô xoay đầu Phương Phỉ rồi hôn lên đôi môi bị cắn tới mức trắng bệch của nàng.

"Bé ngoan đừng cắn mà, cô đau lòng đó, hãy rên lên đi, cô muốn nghe."

"Ưm" Phương Phỉ cố gắng kiềm chế, bất lực lắc lắc đầu.

Ngọc Cẩn liếc mắt ra ngoài cửa sổ một cái, sự tà ác trỗi dậy trong lòng cô, cô bèn bế Phương Phỉ lên đi đến bên cửa sổ. Phương Phỉ nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ trước mắt, nàng sợ hãi tới mức thở không nổi. Cách đó hơn 200 mét là một dãy nhà học, có một lớp học đối diện với chỗ hai người đang đứng, tuy đưa lưng về phía các cô, tuy vị trí của các cô cũng khá hẻo lánh, nhưng Phương Phỉ vẫn thấy tim mình như vừa bị muôn ngựa chạy qua, vang lên thình thịch, nhục huyệt điên cuồng xoắn lấy thứ thô cứng ở bên trong nàng.

"Huh huh" tiểu Ngọc Cẩn bị xoắn tới mức nhảy cẫng lên, cô hít sâu một hơi, đặt hai tay Phương Phỉ lên lan can, đè eo nàng xuống, lại nâng cặp mông căng tròn kia lên. Phương Phỉ tạo một đường cong hình chữ S vô cùng quyến rũ, Ngọc Cẩn áp sát vào lưng Phương Phỉ, hai tay cô áp vào bụng nàng, sau đó cứ như là ngựa phi nước đại đong đưa mạnh mẽ. Khi phần bụng cô đặt tay phồng lên hình vật trụ thì cô lại ấn nó xuống, Phương Phỉ vội che miệng lại, lộ ra tiếng rên rỉ vừa sung sướng vừa đau đớn, nàng liên tục bị ép tới cơn cực khoái, trong người bủn rủn.

"Dừng. . . , dừng lại, ứ ứ ứ. . . , em chịu không nổi, á á á. . ." Hoan ái thật sự rất tốn thể lực, hai chân Phương Phỉ run lên, suýt nữa thì đứng không vững, ngón tay nắm lấy lan can của nàng vì dùng sức quá mạnh mà trở nên trắng bệch.

"Honey, cô biết là em chịu nổi." Ngọc Cẩn nói xong ra sức đóng cọc, hoa tâm bị đâm tới mức miệng nhỏ khẽ mở ra hút mã nhãn vào.

"A, hừ." Côn thịt bị cái miệng nhỏ kia mút sướng vô cùng ăn sâu vào xương tủy, côn thịt lại liên tục đâm sâu vào nơi bí ẩn kia.

Phương Phỉ cảm nhận được côn thịt vẫn còn đang căng cứng trong cơ thể mình, trong lòng nàng cảm thấy bất lực. Nàng đoán vật nhỏ xấu xa kia sẽ không thoát ra trong thời gian ngắn, nhưng mà mình thì sắp chết rồi đây? Sắp tan học rồi, đến lúc đó khắp nơi đều là sinh viên,. . . , không dám tưởng tượng nữa. Lại một lần va chạm mạnh liệt nữa, Phương Phỉ ngã về phía trước theo quán tính: "Ứ. . . á á á."

Đột nhiên nàng nhanh trí, vì để thử kích thích bộ phận nào đó của người thương nhanh chóng đạt khoái cảm mà Phương Phỉ run rẩy đưa tay ra phía sau xoa nắn xương cụt của Ngọc Cẩn, nàng còn dùng móng tay nhẹ nhàng cào lên cặp mông cô.

"A ha. . ." Đột nhiên bị đánh không kịp để phòng nên lỗ tiểu của Ngọc Cẩn suýt chút nữa đã buông lỏng phun đầy tinh dịch ra, cô cắn răng nói: "Đồ tiểu yêu tinh xảo quyệt này, nếu đã muốn như vậy thì cô thành toàn cho em ngay!"

Ngọc Cẩn bị cào tới mức tê dại tận tim, cảm giác tê dại lại truyền đến bờ mông căng tròn của cô. Cô nheo mắt lại, một tay bóp chặt phần eo nàng, tay còn lại thì giữ vai nàng, phát huy thể lực kinh người của bản thân, dùng côn thịt tấn công dồn dập, âm hộ Phương Phỉ bị đâm tới mức ngã trái ngã phải, côn thịt thường xuyên va chạm với hoa tâm. Vừa rồi Phương Phỉ còn đang đắc ý vì mưu kế của mình đã thành công thì giờ đã không cười nổi nữa, âm thanh rên rỉ liên tục vang lên.

Đúng lúc hoa tâm vang lên một tiếng "Phốc" rồi mở lỏng ra, lần đầu tiên côn thịt được đi tới nơi cuối cùng, tiến vào vùng đất mà nó chưa từng đặt chân lên, sâu trong tử cung. Cổ tử cung như vòng Kim Cô siết chặt thân gậy, siết chắt đến mức khiến lỗ sáo của côn thịt tê dại, dòng điện khoái cảm từ hạ thân chạy trốn khắp nơi.

"Hừ hừ" chỗ mạch máu trên huyệt thái dương của Ngọc Cẩn nổi lên rất rõ, ngay sau đó cô như mưa rền gió dữ đong đưa mấy chục cái, cắm thẳng vào tử cung, rồi bắn chất lỏng lên khắp vách thịt.

"Ứ. . . á. . . , á ớ." Bụng Phương Phỉ nhanh chóng chứa đầy khí đục, phồng lên rất rõ, côn thịt như đang được ngâm trong suối nước nóng, lại thường xuyên được cổ tử cung xoa bóp khiến nó thoải mái vô cùng.

----