Phó Nhiên chạm lên khuôn mặt của Vân Thư, bàn tay của anh chạm lên sống mũi cô dừng lại ở cằm, anh nhấc cằm cô lên hôn lên khóe môi của cô.
Lần này, anh còn vươn đầu lưỡi ra, càng khiến nụ hôn trở nên nóng bỏng.
Bởi vì cả hai đều không có kinh nghiệm, trải nghiệm lần đầu không được tốt lắm, sau khi hôn xong không phải là răng chạm nhau thì cũng là cắn vào lưỡi đối phương. Nhưng bây giờ cả hai đang rất phấn khích, nên họ không để tâm đến mấy điều này.
Sau khi nụ hôn kết thúc, khuôn mặt của cả hai đều đỏ bừng, kèm theo tiếng thở dốc.
Vân Thư cảm nhận có thứ gì đó chạm lên người cô, cô không còn là cô bé ngây thơ, nên khuôn mặt cô ngày càng đỏ, giống như con tôm bị luộc chín.
Cô có chút lo lắng, nhưng nhìn khuôn mặt đỏ ửng cùng nhan sắc trời ban của Phó Nhiên, trái tim cô đập ngày càng nhanh.
“Phó, Phó Nhiên…” Vân Thư giơ tay lên che kín khuôn mặt nhỏ nhắn, cô không muốn Phó Nhiên nhìn thấy vẻ mặt thèm khát của cô, “Anh chạm… chạm phải em rồi.”
Nói xong, cô còn định di chuyển cái mông nhỏ của mình
Phó Nhiên hít thở một hơi thật sâu, anh ôm chặt lấy người trong lòng, cố gắng kìm chế ngọn lửa trong lòng: “Thư Thư, ngoan, em đừng di chuyển.”
Vân Thư rất muốn phản bác, nhưng cô ngại không dám nói ra, nên đành phải ngồi im.
Đầu của anh chạm gáy của cô, hơi thở nóng rực như muốn đốt cháy phần da phía sau cổ, cơ thể mềm nhũn, trái tim của cô ngày càng mất kiểm soát.
Nhưng chờ mãi không thấy người đàn ông kia hành động, anh vẫn ôm lấy Vân Thư, tay của anh chỉ chạm vào chỗ mà anh đang ôm, anh không hề có ý định tiến lên phía trên.
Vân Thư khó hiểu, rõ ràng cô cảm nhận được anh muốn…
Vân Thư thì thầm vào tai anh, anh càng ôm cô chặt hơn.
“Thư Thư, ngoan nào.” Phó Nhiên hôn lên vành vai của Vân Thư, giọng nói anh khàn khàn, anh cố trấn an cô, “Xin lỗi vì đã làm cho em sợ. Em cố chờ một chút, em cố chờ anh một chút.”
Vân Thư nhấp nháy khóe môi, nói: “Không, em không hề sợ.”
Vân Thư nghĩ thầm, cô đã nói rõ như vậy rồi, chắc là anh cũng hiểu được ý của cô.
Và đúng như vậy, Phó Nhiên hiểu được ý của Vân Thư, anh đặt cô xuống giường, kéo chăn lên, ôm cô vào lòng, dỗ dành: “Đã muộn rồi, em mau đi ngủ đi.”
Vân Thư:… Meo meo meo???
—— Đúng vậy, Phó Nhiên tự làm theo ý của anh, chứ không phải làm theo ý của Vân Thư.
Vân Thư phồng má lên, cô rất tức giận.
Chỉ còn một chút nữa thôi!“Đại Vĩ, anh sắp xếp công việc cho em?”
Trương Đại Vĩ đã giải quyết xong chuyện hợp đồng của Kim Viện. và anh ấy đã hiểu hơn về hoàn cảnh của cô gái này. Anh ngay lập tức đưa tiền cho cô ấy, nói cầm tiền về chữa bệnh cho mẹ và trả nợ cho gia đình.
Thực ra, số tiền này là do Vân Thư nhờ anh ấy đưa cho Kim Viện, sau khi anh ấy biết chuyện, cũng cho cô ấy thêm ít tiền.
Số tiền đó là cho Kim Viện vay, còn ghi cả giấy nợ, cùng lãi suất. Cho vay trong bao lâu và hạn trả như thế nào.
Thoạt nhìn qua có vẻ như hai người bọn anh là kẻ máu lạnh không có tình người. Nhưng điều này khiến cho Kim Viện yên tâm hơn, cô ấy vui vẻ nhận số tiền đó.
Tý nữa, phải giúp cô ấy đi tìm công việc, nếu không cô ấy lấy đâu ra tiền để trả nợ?
Cho nên lúc Vân Thư gọi điện đến, Trương Đại Vĩ đang dẫn Kim Viện đi thử vai diễn.
Trương Đại Vĩ nghi ngờ nói: “Không phải em muốn nghỉ ngơi một thời gian sao?”
Vân Thư chu môi lên, nói: “Xin anh đừng có nhiều chuyện như vậy?”
Trương Đại Vĩ suy nghĩ một lúc, liền đoán ra được: “Có phải Phó tổng lại từ chối em đúng không?”
“Trương Đại Vĩ, anh lắm lời vừa thôi.” Vân Thư lạnh lùng nói, “Trong vòng một ngày anh phải đi tìm cho em một công việc, nếu không anh chết chắc!”
Trương Đại Vĩ có thể khẳng định, Vân Thư bởi vì bị Phó Nhiên từ chối, nên bây giờ đang rất tức giận.
Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ha, có phải mọi người rất muốn ăn thịt đúng không?
Maple Leaves: Nhưng rất tiếc, chuyện tình cảm hai người này diễn ra theo từng giai đoạn một. Nên mọi người cố chờ.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
← Chương 19 | Chương 21→
VÌ SƠ Ý, TÔI LỠ CƯỚP NHẦM KỊCH BẢN VAI NỮ PHỤVì sơ ý, tôi lỡ cướp mất kịch bản vai nữ phụ- Chương 19
13 Tháng Mười Một, 2022mapleleaves0903Bình luận về bài viết này
2 Votes
Chương 19: Nụ hôn đầu tiên
Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Vô Ảnh
Vân Thư ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy sắc mặt Phó Nhiên, lúc này cô mới cảm nhận được sự nguy hiểm cận kề.
Cô ngay lập tức thu tay lại, nở nụ cười đáng yêu: “Em, em đi ngủ đây…”
Nói xong, cô ngay lập tức đứng dậy bước xuống đất, định trốn vào trong ổ chăn của mình.
Phó Nhiên không hề ngăn cản cô, anh im lặng quan sát hành động của cô, một bước, hai bước, ba bước…. Anh đột nhiên đưa tay ra bắt lấy cánh tay nhỏ của Vân Thư, dùng sức, Vân Thư lại quay về chỗ cũ, vòng eo của cô bị cánh tay rắn chắn của anh giữ lại.
Vân Thư không hiểu chuyện gì đang diễn ra, cô trợn tròn mắt lên nhìn, một giây sau một khuôn mặt đẹp trai ngày càng tiến lại gần, đôi mắt của cô ngày càng trợn lớn hơn, nhìn vừa ngốc vừa đáng yêu, giống như chú mèo nhỏ đã bị kẻ địch dồn đến chân đường.
Người đàn ông giữ lấy gáy của cô, không cho phép cô chạy trốn, giọng nói của anh rất u ám: “Thư Thư, lần đầu tiên anh cảnh báo em đáng lẽ ra em nên rút lui.”
Lần thứ hai cảnh cáo, em có trốn cũng vô dụng.
Vân Thư hoảng sợ, cô cố vùng vẫy, càng khiến người đàn ông kia siết chặt tay lại giống như xiềng xích gông cùm. Cô cắn chặt môi lại, run rẩy nói: “Phó Nhiên, mau thả… Á!”
Dáng vẻ mong manh yếu đuối của Vân Thư, khiến cho anh không thể kìm chế được nữa, anh làm theo bản năng của mình, cúi đầu xuống hôn lên môi của cô.
Anh lướt nhẹ trên khóe môi của cô, hai bờ môi từ từ chạm vào nhau, sau khi hơi thở hai người dần hòa vào nhau, anh mới tiến vào bên trong, mang theo sự dịu dàng cùng ấm áp, Vân Thư từ bỏ kháng cự, cô từ từ đắm chìm vào trong nụ hôn.
Phó Nhiên vứt cái chăn ngăn cản giữa hai người ra, anh ôm chặt lấy Vân Thư, cả cơ thể cô dựa vào lồng ngực của anh, cô hoàn toàn bị anh khống chế.
Anh cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, anh muốn nhiều hơn. Anh muốn mình cùng Vân Thư cùng nhau trải qua những cảm giác ngọt ngào.
Phó Nhiên mở mắt ra, bờ môi hơi hé mở. Lúc này, Vân Thư cũng mở mắt ra nhìn, ánh mắt tràn ngập sự thắc mắc, giống như không hiểu vì sao anh lại dừng lại.
Nhìn thấy cảnh này, yết hầu của Phó Nhiên liên tục di chuyển, hơi thở nặng nề, anh đưa tay lên chạm vào khuôn mặt Vân Thư, từ cái mũi nhỏ, bờ môi đỏ thắm. Đôi mắt anh dần tối sầm lại, như đang ẩn giấu một cơn lốc xoáy.
Đột nhiên Phó Nhiên nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên anh nhìn thấy Vân Thư.
Và cũng kể từ đó, cốt truyện chính thức tan thành trăm mảnh.
Vào một ngày nọ, Phó Nhiên nổi hứng muốn đi ghé thăm một đoàn làm phim do công ty anh làm chủ đầu tư, khi đó Vân Thư cũng đang quay phim ở đó, chỉ là cô làm việc ở đoàn làm phim khác, nhưng hai đoàn làm phim lại rất gần nhau.
Ở trong cốt truyện, Phó Nhiên tình cờ đi ngang qua đoàn làm phim của Vân Thư. Anh vô tình nhìn thấy Kim Viện đang cãi nhau với người đại diện. Nhìn thấy cô gái trẻ dù bị sỉ nhục một cách thậm tệ nhưng vẫn kiên cường bất khuất. Phó Nhiên nảy sinh lòng thương hại. Anh đưa cho Kim Viện một tờ chi phiếu, từ đó làm chỗ dựa cho cô ấy, cho đến khi nữ chính xuất hiện.
Nhưng Phó Nhiên lại nhìn thấy Vân Thư trước khi gặp Kim Viện.
Đoàn làm phim đang quay một bộ phim cổ trang. Vân Thư vào vai đệ nhất mỹ nhân thiên hạ, nên tạo hình của cô rất đẹp, mà bản thân cô vốn dĩ cũng đã sở hữu ngoại hình xinh đẹp, khiến cô càng đẹp đến mức không có từ ngữ nào để miêu tả.
Không biết chuyên viên trang điểm nào đã điểm giữa trán cô hình hoa đào, nhìn cô thực sự giống tiên nữ hạ phàm.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc trước vẻ đẹp của Vân Thư, còn trong lòng Phó Nhiên thì nảy sinh ra dục niệm, anh muốn hái bông hoa đào đó xuống, nghịch từng cánh hoa, cuối cùng cho bông hoa đó vào miệng ăn. Để cơ thể cô và anh hòa trộn lẫn nhau.
Phó Nhiên bị chính suy nghĩ của mình dọa cho sợ, anh vội vã rời đi.
Khi quay trở lại, trong tay anh không biết từ lúc nào đã cầm theo tấm chi phiếu.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
← Chương 18 | Chương 20→
VÌ SƠ Ý, TÔI LỠ CƯỚP NHẦM KỊCH BẢN VAI NỮ PHỤVì sơ ý, tôi lỡ cướp mất kịch bản vai nữ phụ- Chương 18
12 Tháng Mười Một, 2022mapleleaves0903Bình luận về bài viết này
2 Votes
Chương 18: Anh có thể không mặc
Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Vô Ảnh
Phó Nhiên nhíu mày đi lục túi đồ, hiện tại anh có hai lựa chọn, một là mặc lại chiếc áo sơ mi vừa thay, hai là mặc chiếc áo sơ mi ngày mai anh định mặc… Dù anh có mặc cái nào, thì sau một đêm nó cũng sẽ trở nên nhăn nheo, chắc chắn anh không thể mặc nó đi làm được.
Vì thế Phó Nhiên lựa chọn phương án thứ ba, anh mặc chiếc áo sơ mi định mặc cho ngày mai, buổi sáng lại kêu Từ Hạo mang áo sơ mi đến đây.
Nhưng trước khi anh đưa ra quyết định. Vân Thư ngượng ngùng giúp anh có thêm lựa chọn thứ tư: “Thi thoảng khỏa thân ngủ cũng rất thoải mái.”
Nói xong, cô nhìn căn phòng một vòng, đương nhiên không dám quay sang nhìn anh.
Phó Nhiên: “!!!”
Giống như có một cánh cửa đến một thế giới mới được mở ra, khuôn mặt Phó Nhiên đỏ ửng lên, anh bình tĩnh để hai chiếc áo sơ mi sang một bên. Anh ngay lập tức chui vào trong chăn, quay lại nhìn Vân Thư: “Em mau đi đánh răng rửa mặt, chúng ta nên đi ngủ thôi.”
Đầu ngón tay của Vân Thư khẽ di chuyển: “Ừm.”
Chờ sau khi Vân Thư tắm rửa xong, Phó tổng đã ủ ấm chỗ nằm của mình, vừa nhìn cô bước ra, anh ngay lập tức giúp cô trải chăn ra. Nhưng Vân Thư không thèm để ý đến cái chăn đó. Cô lén đưa tay ra nhấc cái chăn của anh lên.
Phó Nhiên: “!!!”
Phó Nhiên không dám nhúc nhích, không dám di chuyển.
Vân Thư đưa tay sờ, thấy chỗ nằm đã được ủ ấm. Vân Thư ngẩng đầu lên bật cười nhìn Phó Nhiên: “Á chà, chỗ anh ấm quá. Cho em nằm chung được không?!”
Vốn dĩ Phó Nhiên đang ngồi trong chăn, Văn Thư muốn chui vào thì phải đẩy anh ra trước. Hiện tại một người thì đang mặc váy ngủ, một người thì không mặc áo. Hai người không chỉ cảm thấy ấm áp… Mà còn nóng đến mức bốc cháy.
Đây là lần đầu tiên hai người gần nhau như vậy. Vân Thư xấu hổ vẫn chưa kịp thích ứng, trong đầu cô liên tục xuất hiện câu nói ‘dễ bắt nạt’ của Từ Hạo, cô không nhịn được liền sờ lên khối cơ ngực mà cô thèm khát bấy lâu nay.
“Oa.” Vân Thư phấn kích nói, “Phó Nhiên, anh sở hữu dáng người rất đẹp.”
Đôi bàn tay nhỏ nhắn của Vân Thư, vừa trắng vừa mềm mại, nhìn qua đã khiến cho người ta muốn nắm chặt tay cô mãi không rời, trên thực tế đúng là như vậy, khi bàn tay cô chạm lên người của anh, Phó Nhiên mới hiểu khái niệm về mềm mại, đương nhiên đây không phải chuyện quan trọng, chuyện quan trọng là——
Anh sắp không thể nhịn được nữa rồi.
Cô gái ngồi xuống bên cạnh anh, chỉ mặc độc cái váy ngủ rất mỏng, nhờ cổ áo rộng thùng thình anh có thể nhìn thấy lớp da trắng như tuyết của cô, cùng hai điểm màu hồng nhạt. Chưa kể, tay của cô còn sờ mó khối cơ bụng của anh.
Cô đây là đang muốn quyến rũ anh!
Thử hỏi trên đời này có người đàn ông nào đứng trước sự quyến rũ của người con gái mình yêu mà không si mê? Đương nhiên, anh cũng vậy!
Khuôn mặt của Phó Nhiên đỏ như máu, anh thở hổn hển, nắm lấy cái tay nhỏ của Vân Thư: “Được rồi.”
Thực ra Vân Thư cũng đang rất xấu hổ, dù gì đây là lần đầu tiên cô làm ra chuyện này, với lại Phó Nhiên không chỉ có khuôn mặt đẹp trai mà dáng người của anh cũng rất đẹp, làm nhịp tim cô đập ngày càng nhanh… Khụ, mặc dù cô vẫn cảm thấy rất hổ. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ rực của Phó Nhiên, sự xấu hổ trong lòng cô dần tan biến, cô muốn bắt nạt anh.
—— Á, đôi mắt anh ngập tràn ánh nước, cô thực sự rất muốn nhìn thấy anh khóc~
Vân Thư trong đầu thầm tính toán, bàn tay còn lại của cô chạm vào lồng ngực rắn chắc của Phó Nhiên. Vân Thư nuốt nước miếng, thử quan sát nét mặt của anh, khẽ nhéo một cái, lại nhéo một cái nữa, cứ tiếp tục như vậy…. Oa, cảm giác này thực sự quá tốt, ước gì ngày nào cô cũng được sờ!
“Thư Thư.” Giọng nói của Phó Nhiên đột nhiên trầm xuống, anh cố gắng kìm chế bản thân lại, “Được rồi.”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
← Chương 17 | Chương 19 →
VÌ SƠ Ý, TÔI LỠ CƯỚP NHẦM KỊCH BẢN VAI NỮ PHỤVì sơ ý, tôi lỡ cướp mất kịch bản vai nữ phụ- Chương 17
10 Tháng Mười Một, 2022mapleleaves0903Bình luận về bài viết này
3 Votes
Chương 17: Cả cơ thể cùng tinh thần của anh đều thuần khiết
Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Vô Ảnh
Có lẽ do ảo giác của cô, hai từ cuối cùng Từ Hạo cố tình nhấn mạnh, khiến cho người ta dễ nảy sinh suy nghĩ đen tối.
Từ Hạo: Không phải ảo giác đâu, cảm ơn rất nhiều.
Khuôn mặt của Vân Thư đỏ bừng lên, cô cố giả bộ như không có chuyện gì xảy ra: “Ồ.”
Ở bên kia, Phó Nhiên cũng không khá hơn là mấy, khuôn mặt hết đỏ lại chuyển sang đen, tức giận quay sang nhìn Từ Hạo hận không thể giết chết anh ta.
Từ Hạo cầm ly nước lên uống, nở nụ cười đắc ý.
Nhân lúc hai nhân vật chính đang xấu hổ, không rảnh để ý đến mình, anh ta quay sang nhìn Vân Thư.
Từ Hạo đã từng gặp Vân Thư, nhưng chủ yếu là nhìn cô qua màn hình TV, với lại anh ta nghĩ mấy ngôi sao nổi tiếng thường xuyên trang điểm, thì khi gặp ở ngoài đời sẽ khác. Từ Hào phải thừa nhận rằng Vân Thư quá đẹp, cô luôn được bình chọn là ngôi sao nữ sở hữu ngoại hình xinh đẹp nhất. Nhưng anh nghi ngờ rằng cô chỉ đẹp khi trang điểm. Vẫn không thể hiểu lý do vì sao Phó Nhiên- cây vạn tuế già lại nhất kiến chung tình với cô.
Đến bây giờ khi gặp được Vân Thư, anh ta mới hiểu được và thông cảm cho Phó Nhiên.
Anh ta vừa ngắm Vân Thư vừa cầm nước lên uống, cảm thấy cốc nước này trở nên ngọt ngào hơn. Anh ta càng hiểu được lý do vì sao Phó Nhiên- cây vạn tuế già lại nhất kiến chung tình với cô.
Bất giác nổi hứng quan tâm đến Phó Nhiên, Từ Hạo quyết định không ngồi ở đây làm phiền hai người họ nữa, nhưng trước khi rời đi, anh ta cố tình muốn khiêu khích Phó Nhiên, nên tiến lại gần nói nhỏ vào tai Vân Thư.
“Đến tận bây giờ, Phó Nhiên vẫn chưa hẹn hò với ai cả. Ngoại trừ mẹ của cậu ấy ra, cậu ấy chưa từng ở chung với người khác phái. Cho nên nếu cậu ấy làm điều gì khiến em không vừa ý, em cứ góp ý thẳng thắn với cậu ấy. Em đừng để vẻ ngoài lạnh lùng của cậu ta lừa gạt, thực ra cậu ấy rất dễ xấu hổ, em cứ thoải mái bắt nạt cậu ấy.”
Vân Thư: “!!!”
Anh ta cố tình nhấn mạnh hai từ “bắt nạt”, rất dễ khiến người khác hiểu nhầm. Tuy nhiên, bây giờ Vân Thư không để ý đến mất điều đó, cô để tâm đến vế phía trước hơn.
—— Đến tận bây giờ, Phó Nhiên vẫn chưa hẹn hò với ai cả. Ngoại trừ mẹ của cậu ấy ra, cậu ấy chưa từng ở chung với người khác phái.
Vân Thư: Anh ấy thực sự chưa từng hẹn hò với ai sao?!!
Trong truyện không hề nhắc đến điều này. Chỉ nói ở phầu đầu câu chuyện, nam chính đang bao nuôi tình nhân, cho nên truyện được đánh dấu “không sạch”. Khi đọc truyện, Vân Thư không hề quan tâm chuyện “sạch” hay “không sạch”, cô nghĩ chắc hẳn nam chính rất có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm.
Trên thực tế, trong nguyên tác từng nhắc đến, nói nữ chính là người phụ nữ duy nhất mà Phó Nhiên yêu.
Thế nên, Vân Thư liền đoán có thể Phó Nhiên từng quen với rất người cô gái, nhưng nữ chính là con duy nhất khiến anh động tâm.
Ai ngờ rằng, từ đầu truyện cho đến kết truyện. Nam chính chỉ từng hẹn hò với hai cô gái?
Không hiểu vì sao tâm trạng Vân Thư lại trở nên vui vẻ, tuy cô biết sau này chắc chắn nam chính sẽ yêu nữ chính, nhưng hiện tại cả cơ thể lẫn tinh thần của anh đều thuần khiết. Tuy rằng, Vân Thư không để ý đến mấy điều này, nhưng cô nghĩ mình quả thực quá hời.
—— Đương nhiên, đây là lần duy nhất cô có suy nghĩ như vậy…
Cô vẫy tay chào tạm biệt Từ Hạo, Vân Thư định chạy đi tìm Phó Nhiên, cô muốn thử bắt nạt Phó Nhiên xem thử anh có giống như những gì Từ Hạo kể không.
Sau đó, cô nhìn thấy Phó Nhiên chỉ mặc quần ngủ, phía trên không mặc áo.
“!!!”
Vân Thư bị cảnh đẹp trước mặt làm cho mê muội, cô vội đưa tay lên che mũi lại, ngăn cản nó trước khi máu rơi xuống, nhưng cô không thể rời mắt khỏi cảnh đẹp trước mặt.
Trong lúc cô bối rối, cô nghe thấy tiếng gầm của Phó Nhiên: “Từ Hạo, tại sao cậu không mang áo ngủ cho tôi hả.”
Anh bị Từ Hạo chọc tức, phải chạy vào nhà tắm để bình tĩnh. Một lúc sau, anh mới phát hiện ra…. Từ Hạo, cậu hãy chờ đấy!
Vân Thư: Từ Hạo, GOOD JOB!
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
← Chương 16 | Chương 18 →
VÌ SƠ Ý, TÔI LỠ CƯỚP NHẦM KỊCH BẢN VAI NỮ PHỤVì sơ ý, tôi lỡ cướp mất kịch bản vai nữ phụ- Chương 16
8 Tháng Mười Một, 2022mapleleaves09031 bình luận
3 Votes
Chương 16: Từ Hạo đến nhà
Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Trâm
Sau khi chào tạm biệt Trương Đại Vĩ và Kim Viện, quét dọn nhà cửa xong, một lúc sau tiếng chuông cửa vang lên.
Vân Thư đang ngồi trên ghế sofa vẫn chưa kịp phản ứng. Cô nghe thấy tiếng Phó Nhiên vang lên:
“Để anh ra mở cửa.”
Vân Thư ngẩng đầu lên nhìn, cô thấy Phó Nhiên mặc bộ quần áo vừa nãy, cơ thể cao lớn như cây tùng, vẫn là khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng, nhìn qua có vẻ hơi hung dữ. Nhưng nhìn… chiếc tạp dề màu vàng anh đang mặc đã phá hủy hình tượng của anh. Cô còn chưa nhắc đến hình con mèo gào khóc được in trên tạp dề. Sự đối nghịch quá lớn, khiến cho anh trở nên hài hước và rất đáng yêu.
Vân Thư nghĩ phải nhắc Phó Nhiên cởi tạp dề trước khi ra mở cửa, nhưng cô chưa kịp lên tiếng ——
“Phụt.” Người đứng trước cửa là Từ Hạo, anh ấy cố gắng nhịn, nhưng không thể nhịn được nữa, “Ha ha ha ha…”
Vân Thư nhìn sắc mặt đen xì của Phó Nhiên, trong lòng cô rất áy náy, đáng lẽ cô nên nhắc anh trước… Ha ha ha, cô không hề cười Phó Nhiên, mà là do tiếng cười của người kia quá buồn cười.
Ngoại trừ Phó Nhiên, cả hai người kia đều đang cười, chẳng qua là một kẻ thì cười như được mùa, một người thì sợ Phó Nhiên buồn nên chỉ cười thầm trong lòng.
Sắc mặt của Phó Nhiên tối sầm lại.
Anh cướp lấy túi đồ trong tay Từ Hạo, không thèm giữ phép lịch sự: “Làm phiền cậu nhiều rồi, cảm ơn.”
Vừa dứt lời, anh ngay lập tức đóng cửa lại.
Từ Hạo phản ứng nhanh như chớp vội chen vào nhà, nói: “Tôi khát nước, có thể cho tôi xin cốc nước được không?”
Phó Nhiên rất muốn từ chối, nhưng anh nhớ ra đây không phải là nhà của mình, nên anh đành quay đầu lại hỏi ý kiến Vân Thư: “Em cảm thấy thế nào?”
Vân Thư khẽ chớp mắt, trong lòng có hơi ngạc nhiên, ngay sau đó cô nhíu mày lại, bật cười: “Mời anh vào nhà.”
Phó Nhiên dùng sức nắm chặt tay nắm cửa, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên khiến bàn tay trở nên trắng bệch.
—— Anh! Rất! Muốn! Đuổi! Anh! Ta! Đi!
Từ Hạo quay sang nhìn Phó Nhiên, nở nụ cười đắc ý, tinh nghịch chớp mắt nhìn Vân Thư: “Xin lỗi đã làm phiền cô~”
Tuy nhiên Từ Hạo vẫn cẩn thận quan sát tình hình, anh ấy nhìn thấy sàn nhà sạch bóng, quay sang thấy Phó Nhiên đang đi dép trong nhà. Anh ấy không ngay lập tức đi vào nhà, tay anh ấy khẽ chạm lên cánh cửa, ý bảo Phó Nhiên tránh ra.
Phó Nhiên không thèm để ý đến anh ta, anh ngay lập tức tránh đi chỗ khác, anh ước gì tên này vô tình phạm phải sai lầm, để anh lấy cớ đuổi anh ta đi.
Đương nhiên Từ Hạo sớm đoán ra được, anh ta bình tĩnh, quyết định cởi giày ra, cùng với đôi tất màu đen bước vào nhà.
Phó Nhiên: “…”
—— Liệu tên này có bị bệnh hôi chân không nhỉ?!
Vân Thư không thể đứng nhìn được nữa: “Anh cứ đi giày vào đi, không sao đâu.”
Phó Nhiên nói: “Em đừng để ý đến cậu ta, mặc xác cậu ta. Tý nữa chúng ta đỡ mất công dọn dẹp.”
Từ Hạo càng cười lớn hơn, bởi vì anh ta đã đoán được từ trước.
—— Chậc, còn chưa vào trận mà chân anh ta đã mềm nhũn, tý nữa nhớ phải cẩn thận không được để tên kia phát hiện ra sơ hở.
Cuối cùng cũng chẳng giải quyết được gì. Từ Hạo chân vẫn đi tất, anh ta bước vào trong nhà, ngồi xuống ghế sofa, không khách khí nói: “Cho tôi một ly nước lọc, cảm ơn.”
Phó Nhiên đương nhiên không muốn đi rót nước cho anh ta, nhưng nếu anh không đi thì Vân Thư sẽ phải đi. Nên cuối cùng anh vẫn phải chạy vào bếp rót cốc nước rồi mang đến phòng khách.
Ở bên này, Từ Hạo đang giới thiệu và làm quen với Vân Thư. Thấy Phó Nhiên vừa đi khuất, anh ta đã giả bộ cảm động, lau nước mắt nói: “Ôi, không ngờ trước khi chết tôi lại được uống cốc nước do đích thân Phó tổng đi rót, tôi chết cũng không hối tiếc.”
Phó Nhiên cố nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng cũng không nhịn được, đá anh ta một cú.
Vân Thư cũng biết mối quan hệ hai người này rất thân thiết, cô hỏi: “Thư ký Từ muộn như vậy rồi, sao ngài lại đi đến đây?”
“À, anh đến đây để đưa đồ cho cậu ấy. Một bộ áo ngủ cùng quần lót.”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
← Chương 15 | Chương 17 →
VÌ SƠ Ý, TÔI LỠ CƯỚP NHẦM KỊCH BẢN VAI NỮ PHỤVì sơ ý, tôi lỡ cướp mất kịch bản vai nữ phụ- Chương 15
6 Tháng Mười Một, 2022mapleleaves0903Bình luận về bài viết này
3 Votes
Chương 15: Từ nay em đã được giải thoát
Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Trâm
Kim Viện lo lắng, bồn chồn.
Cô ấy không ngờ mình lại có được một ngày may mắn như vậy. Vị tiền bối mà cô ấy ngưỡng mộ ngày hôm nay tự tay xuống bếp nấu cơm chiêu đãi cô ấy. Sau khi ăn xong, người đại diện của tiền bối cùng với… ừ, chắc là bạn trai, cùng nhau đi rửa chén. Còn cô ấy không phải làm gì cả.
Kim Viện vội vàng đưa tay ra tiếp nhận chén trà: “… Vâng.”
—— Còn chưa nhắc đến việc tiền bối đích thân pha trà cho cô ấy.
Vân Thư nhấp thử một ngụm trà, mùi hương hoa nhài lan tỏa khắp khoang miệng, khuôn mặt cô ấy dần được thả lỏng, cô hỏi: “Anh Đại Vĩ đã nói chuyện qua với em chưa?”
Kim Viện khẽ gật đầu, lên tiếng: “Anh ấy đã nói qua rồi ạ. Anh ấy bảo chị muốn anh ấy làm người đại diện của em.” Cô ấy do dự khẽ chớp mắt, rốt cuộc vẫn lên tiếng hỏi: “Em có thể hỏi chị một câu được không, tại sao chị lại làm như vậy?”
Vân Thư quay sang nhìn Kim Viện: “Có vẻ như em vẫn đang do dự.”
Khuôn mặt Kim Viễn trở nên lo lắng và căng thẳng, cô ấy im lặng.
Vân Thư không hề tức giận, trái lại cô rất mừng vì Kim Viện không phải là cô gái ngây thơ ai nói gì cũng tin. Cô nói: “Em nghi ngờ chúng tôi cũng là điều hiển nhiên. Tôi đã từng nghe qua một vài chuyện xảy ra với em, em cảnh giác như vậy không hề sai. Đừng có quá tin tưởng người khác, ví dụ như tôi——”
Nhịp tim Kim Viện ngừng đập, cô im lặng lắng nghe.
Vân Thư đột nhiên thay đổi nét mặt: “Đáng lẽ ra ngày hôm nay em không nên đồng ý đi cùng Trương Đại Vĩ đến nhà của tôi. Nhỡ đâu bọn tôi là người xấu thì sao?”
Kim Viện trợn tròn hai mắt lên nhìn.
Vân Thư không nhịn được cười, cô dịu dàng xoa đầu cô nhóc.
Kim Viện tức giận hét lên: “Tiền bối!”
Vân Thư nở nụ cười rạng rỡ: “Được rồi được rồi, tôi chỉ trêu em tí thôi.”
Kim Viện càng trở nên tức giận: “Tiền bối!!!”
Vân Thư nói: “Thực ra bởi vì tôi đã trải qua những chuyện giống với em, nên tôi muốn giúp đỡ em.”
Kim Viện có vẻ khá bất ngờ, cô quay sang nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, nhất là khi nhìn vào cặp mắt long lanh thuần khiết của Vân Thư. Không ngờ cô cũng đã trải qua những điều tương tự như vậy, tiền bối còn xinh đẹp hơn cô ấy rất nhiều, càng khó hơn… Kim Viện nhấp nhép khóe môi, cô ấy không thể từ chối được ý tốt của Vân Thư: “Cảm… cảm ơn chị.”
Vân Thư khẽ gật đầu: “Thực ra, đây không phải là lý do tôi muốn giúp em. Tôi biết em rất có tài năng, tôi không muốn em bị vùi lấp.”
Kim Viện ngơ ngác, cô ấy hỏi: “Em… thực sự có tài năng?”
Vân Thư giọng điệu rất chắc chắn, cô khẽ gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Phản ứng đầu tiên của Kim Viện chính là bất ngờ, ánh mắt dần đỏ lên, cô ấy muốn khóc, nhưng không thể khóc ra được. Cô ấy nói lời cảm ơn với Vân Thư.
Vân Thư khẽ gật đầu, im lặng, vỗ ai an ủi cô ấy.
Cô có thể hiểu được tâm trạng Kim Viện.
Cái người đại diện “vô tích sự” của Kim Viện, vì muốn khống chế Kim Viện, bà ta không ngừng đả kích tinh thần của cô ấy, nói cô ấy là kẻ kém cỏi, ngoại trừ cách bán thân ra thì không còn cách nào để cô ấy trở nên nổi tiếng. Nhưng cô gái này vẫn kiên quyết giữ vững lập trường quan điểm, nếu không thì cô bé đã sớm bị tha hóa.
Cho dù cô ấy kiên trì bảo vệ quan điểm của bản thân như thế nào, nhưng thời gian lâu dài Kim Viện khó tránh khỏi bị ảnh hưởng bởi lời nói của người đại diện kia, trái tim cô ấy dần bị lung lay, và không còn tự tin như lúc đầu.
Vân Thư nói: “Ngày mai anh Đại Vĩ đưa em đến công ty để hủy hợp đồng. Từ nay em đã được giải thoát.”
Kim Viện ngạc nhiên, cô ấy gật đầu nói: “Vâng!”
“Em nên nghỉ công việc làm thêm tại siêu thị. Bởi vì sau khi ký hợp đồng, chắc chắn lịch trình công việc của em sẽ rất bận rộn. Em sẽ không có thời gian đi làm thêm đâu.”
Kim Viện quay sang nhìn Vân Thư, cô ấy cảm thấy trong lòng rất ấm áp.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
← Chương 14 | Chương 16 →
VÌ SƠ Ý, TÔI LỠ CƯỚP NHẦM KỊCH BẢN VAI NỮ PHỤVì sơ ý, tôi lỡ cướp mất kịch bản vai nữ phụ- Chương 14
5 Tháng Mười Một, 2022mapleleaves0903Bình luận về bài viết này
4 Votes
Chương 14: Là người một nhà, mọi người đừng khách sáo.
Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Rabbit
Phó Nhiên cất thức ăn vào trong tủ lạnh, anh hỏi cô tối nay ăn gì.
Vân Thư nói ra một vài món ăn, tối này còn có cả đồ ngọt nữa.
Khuôn mặt Phó Nhiên dần đỏ ửng lên, anh hỏi: “Chỉ có hai chúng ta mà thôi, em không cần phải làm nhiều món như vậy?”
—— Quá trang trọng!
Vân Thư nói: “Ngoài hai người chúng ta ra, còn có cả Đại Vĩ và Kim Viện.”
Phó Nhiên: “…”
Phó Nhiên ngay lập tức thay đổi nét mặt, hỏi: “Kim Viện là ai vậy?”
—— Trương Đại Vĩ cũng định hỏi, tối này Kim Viện đến đây ăn tối à?
Vân Thư dừng công việc trong tay lại, giọng điệu Phó Nhiên có gì đó rất kỳ lạ. Có vẻ như anh ấy không thích Kim Viện, rõ ràng cả hai còn chưa từng nhìn nhau, với lại ——
Vân Thư nhìn Phó Nhiên bằng ánh mắt ẩn ý, trong truyện Kim Viện chính là tình nhân của anh.
Cô lên tiếng: “Ngày hôm nay em mới làm quen một cô gái, có thể về sau cô ấy chính là sư muội của em.”
Phó Nhiên hoàn toàn không biết Vân Thư đang nghĩ, cũng may là anh không biết gì cả, anh hỏi: “Em muốn Trương Đại Vĩ mang theo cô ấy?”
“Vâng.”
Phó Nhiên cảm thấy Vân Thư có hơi nhiều chuyện, nhưng anh ủng hộ quyết định của cô. Nếu Trương Đại Vĩ dẫn theo người mới, anh ta chắc chắn rất bận và không đến quấy rầy… Phó Nhiên nói: “Anh thấy khá ổn.”
Vân Thư nở nụ cười rạng rỡ: “Thật à?”
“…Ừ.” Trong đôi mắt của Phó Nhiên chỉ có nụ cười của cô.
…
Khoảng tầm 5 rưỡi, Kim Viện mới tan làm, siêu thị cách nhà Vân Thư khá gần, nên Vân Thư quyết định chuyển giờ cơm tối lên 6h.
Ăn tối vào giờ đó có vẻ hơi sớm, nhưng bởi vì Vân Thư và Kim Viện là diễn viên, bình thường họ nhịn ăn tối để duy trì vóc dáng, chỉ khi có chuyện quan trọng, nhưng họ không dám ăn quá nhiều. Ăn xong còn phải đi tập luyện thể theo, vì ăn quá nhiều buổi tối rất dễ tăng cân.
Gần 6h tối, Trương Đại Vĩ và Kim Viện vừa bước nhà, Vân Thư vừa mới làm xong món ăn cuối cùng.
“Vừa kịp lúc, mọi người cùng nhau ra ăn cơm~”
Vân Thư để đồ ăn lên bàn, Phó Nhiên đứng phía sau giúp cô cởi tạp dề ra.
Trải qua gần một ngày bị đút cơm chó, Trương Đại Vĩ cũng đã dần quen hơn. Vẫn giữ được nét mặt bình thản.
Trái ngược hoàn toàn với Trương Đại Vĩ, Kim Viện khi nhìn thấy Phó Nhiên cô ấy có vẻ hơi sợ, vẻ mặt lạnh lùng cùng khí chất mạnh mẽ của anh, chỉ khi quay sang nhìn Vân Thư, ánh mắt của anh mới trở nên dịu dàng. Cho nên trong suốt bữa ăn, Kim Viện cứ cúi gằm mặt xuống ——
Thực sự khiến cho người khác phải ngưỡng mộ!
“Đã lâu rồi không xuống bếp, không biết hương vị có ổn không.” Vân Thư ngẩng đầu lên, nhìn mọi người hỏi.
Phó Nhiên lập tức lên tiếng: “Ăn rất ngon, món nào cũng ngon hết.”
Thi thoảng lại quay sang nhìn hai người kia.
Trương Đại Vĩ: “…”
Kim Viện: “…”
—— Tuy mấy món ăn này khá là ngon, nhưng không đến mức như vậy…
Mặc kệ như thế nào, khi Phó Nhiên đã nói như vậy, thì hai người bọn họ đâu còn cách nào khác? Họ ngay lập tức ca ngợi các món ăn hết lợi. Dù gì thì Kim Viện da mặt mỏng, làm sao có thể mặt dày như Đại Vĩ được. Nên cô ấy chỉ biết diễn tả lại bằng hành động.
Một lúc sau, Văn Thư trợn tròn mắt lên nhìn, mặc dù Kim Viện nhìn gầy hơn cả cô, sức ăn nhiều gấp đôi cô.
Vân Thư: “!!!”
—— Cô biết hiện giờ cô ấy làm thêm tại siêu thị, nhưng dù gì đó cũng không phải là công việc chính thức, với lại cô ấy đang làm diễn viên. Cô ấy nên học cách kiểm soát lượng thức ăn á á á!
Vân Thư nghĩ đợi sau khi ăn xong, cô lén nhắc nhở Trương Đại Vĩ. Nhưng cô nhất quyết không chịu thừa nhận, là mình ghen tị với cô ấy. Tại sao cô ấy nhiều như vậy mà vẫn không béo!
Sau khi mọi người ăn xong, Phó Nhiên theo thường lệ lại lấy lý do cô đã vất vả nấu ăn rồi, cứ để bát cho anh rửa. Sau đó anh quay sang nhìn Trương Đại Vĩ.
Còn Kim Viện ——
Hôm nay cô đến đây chơi, nên không phải đi rửa bát.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
← Chương 13 | Chương 15 →
VÌ SƠ Ý, TÔI LỠ CƯỚP NHẦM KỊCH BẢN VAI NỮ PHỤVì sơ ý, tôi lỡ cướp mất kịch bản vai nữ phụ- Chương 13
3 Tháng Mười Một, 2022mapleleaves09031 bình luận
4 Votes
Chương 13: Tại sao anh lại ở đây
Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Rabbit
Sau khi về đến nhà, vì chuyện của Kim Viện mà Vân Thư và Trương Đại Vĩ cãi nhau một trận. Trương Đại Vĩ không muốn dẫn thêm một nghệ sĩ mới.
Vân Thư không thể kìm chế được cơn tức giận, cô không biết người này lấy đâu ra sự tự tin, suốt ngày chê cô lười biếng, trong khi anh ta có khác gì cô. Hơn nữa, trong tay anh ta vừa có tài nguyên vừa có năng lực, tại sao anh ta vẫn bằng lòng chỉ dẫn dắt mình cô suốt mấy năm này, hơn nữa khi thấy cô cứ mãi dậm chân tại chỗ, anh ta chưa bao giờ thúc giục hay động viên cô.
Trương Đại Vĩ làm nũng: “Thôi nào, muốn anh giúp cũng được thôi. Nhưng anh muốn trao đổi lợi ích với em.”
Vân Thư trợn tròn mắt lên nhìn: “Được, em nhất định sẽ phần cho anh. Nên anh cứ yên tâm!”
Trương Đại Vĩ nở nụ cười hài lòng: “Vẫn là Thư nhi hiểu anh nhất… Ủa! Phó… Phó tổng?!!” Đang nói dở, Trương Đại Vĩ hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Phó Nhiên đang đi đến gần.
Vân Thư nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên nhìn, ngạc nhiên: “Phó Nhiên?”
“Em về rồi à?” Phó Nhiên nhìn về phía bọn họ, anh khẽ gật đầu. Anh cứ tự nhiên như thể đây là nhà của mình. Khi nhìn thấy mấy túi đồ trong tay Vân Thư, anh vội đưa tay cầm túi đồ hộ cô.
Trương Đại Vĩ để ý đến đôi dép nam mà Phó Nhiên đang đi.
Là một kẻ độc thân nhiều năm, trong nhà Vân Thư chắc chắn không có món đồ này. Thậm chí lúc nãy đi siêu thị, cô còn nhớ ra cơ. Nên chắc chắn đôi dép mà Phó Nhiên đang đi… Trương Đại Vĩ trong lòng thầm cười trộm, Vân Thư cứ tưởng anh ta dễ lừa lắm sao. Nhìn như vậy còn dám nói “không có gì”.
Chuyện xảy ra tiếp theo, càng khiến cho Trương Đại Vĩ tin những gì mình đoán là đúng.
Phó Nhiên cầm lấy túi đồ trong tay Vân Thư, ngay lập tức đứng xen giữa cô và Trương Đại Vĩ. Còn hỏi cô tối nay cô định nấu món gì.
Vân Thư không để ý tới điều này, cô vui vẻ nói anh nghe kế hoạch của mình.
Khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc của Phó Nhiên, dù nhìn qua không thấy điểm gì khác, nhưng khi nhìn sang Vân Thư, trong ánh mắt anh lóe lên sự dịu dàng.
Phó Nhiên nói: “Để anh giúp em nấu ăn.”
Vân Thư do dự nói: “Như vậy có ổn không?”
Phó Nhiên nghiêm túc nói: “Có gì không ổn hả? Anh ngồi im một chỗ chờ hưởng thụ được”
Trương Đại Vĩ:… Dừng lại đi. Tôi ăn no rồi.
Với lại, Phó tổng ngài có ngồi im một chỗ chờ chúng tôi phục vụ?
Phó Nhiên quay sang nhìn Trương Đại Vĩ, chắc bây giờ mới nhớ đến anh ta còn ở đây. Anh nói: “Anh đưa đồ đây cho tôi cầm cho. Ai lại để khách phải vất vả như vậy. Anh cứ ra sofa ngồi đi, anh muốn uống gì để tôi mang lên cho.”
Trương Đại Vĩ:…
Khách? Anh ta đến đây không biết bao nhiêu lần? Anh ta cũng có thể xem như chủ nhân thứ hai của ngôi nhà này, vậy mà bây giờ chỉ được xem là khách?
Trương Đại Vĩ được thụ sủng nhược kinh mà hoảng sợ không nói lên lời.
Vân Thư đang sắp xếp đồ ăn để vào trong tủ lạnh, nghe thấy Phó Nhiên nói vậy, cô liền lên tiếng: “Phó Nhiên, anh cứ kệ anh ấy. Anh ấy rất quen thuộc nơi này. Này, Đại Vĩ, anh mau đem đồ vào đây, đừng nghĩ đến chuyện đến đây ăn ké mà còn ngồi chơi.”
Trương Đại Vĩ: “… Ặc.”
Đấy, còn cùng phối hợp với Phó Nhiên bắt nạt anh ta đây nè.
Với lại, Phó tổng xin ngài đừng nhìn tôi như vậy~QAQ
Cuối cùng Trương Đại Vĩ chẳng phải làm gì cả, bởi vì anh ta cứ mới chạm tay vào đã bị Phó Nhiên cướp mất. Trương Đại Vĩ biết ý đành ra ngoài phòng khách xem TV.
Anh ta không hề cảm thấy “thụ sủng nhược kinh”, bây giờ anh ta đang rất lo lắng thấp thỏm.
Ở trong phòng bếp, Vân Thư và Phó Nhiên đang vui vẻ nói chuyện.
“Tại sao anh lại ở đây? Hay là từ sáng đến giờ anh vẫn chưa đi ra ngoài?”
“Anh không được phép ở đây à?” Phó Nhiên buồn bã nói.
Vân Thư bàn tay khẽ di chuyển: “Ý của em không phải như vậy, chỉ là… em đã quen sống một mình.”
Phó Nhiên giận dỗi nói: “Anh nghĩ em nên làm quen dần đi.”
Khuôn mặt Vân Thư đỏ như máu: “Ác.”
Lúc này Phó Nhiên mới nhận ra, anh vội quay mặt nhìn sang chỗ khác, lỗ tai dần đỏ ửng lên.