Người đàn ông thực sự phù hợp với khẩu vị của cô, bây giờ lại trở thành mối bận tâm lớn nhất.
Vân Thư dùng răng cắn thật mạnh lên ngón tay, ngẫm nghĩ, hay là mình trả lại chi phiếu cho người ta, với một con cá mặn như cô thì thực sự không thể làm nữ phụ độc ác được, với lại cô càng không muốn bản thân rơi vào kết cục bi thảm.
Cuối cùng cô lấy hết quyết tâm định lôi điện thoại ra gọi cho nam chính. Tiếng chuông điện thoại đúng lúc này bất ngờ vang lên, khi nhìn thấy rõ tên người gọi, tay của cô run đến mức suýt chút nữa là làm rơi mất.
Màn hình hiện lên 2 chữ—— “Kim chủ”.
Đây là biệt danh cô đặt cho nam chính.
Vất vả lắm cô mới ấn được nút nghe máy. Vân Thư cẩn thận chào hỏi người kia: “Xin chào, ngài khỏe chứ?”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng, khi nghe thấy lời chào của cô thì khẽ dừng lại, ngay sau đó một giọng trầm ấm truyền tới khiến lỗ tai Vân Thư như muốn mang thai: “Vân Thư? Em có ở nhà không?”
Vân Thư khẽ gật đầu, nhưng sau đó cô mới nhớ ra đối phương không thể nhìn thấy, cô lên tiếng: “Em đang ở nhà.”
Người đàn ông nói: “Tôi đang đứng ở gần nhà của em, có tiện gặp mặt không?”
“Bây… bây giờ à?!” Vân Thư hoảng hốt, cô tỉnh dậy sau giấc mơ, đoán rằng bây giờ chắc không còn sớm, nhìn đồng hồ trên điện thoại, quả nhiên, đã hơn hai giờ sáng. Tại sao giờ này rồi mà kim chủ còn muốn gặp cô?
Có lẽ anh đoán được suy nghĩ trong lòng cô, người đàn ông từ tốn giải thích: “Tôi vừa mới xã giao về, đúng lúc đi ngang qua nhà của em, tôi muốn… Nhưng mà nếu em cảm thấy không tiện, để hôm khác cũng được.”
Câu nói cuối cùng, dù giọng điệu kim chủ đại nhân vẫn rất bình thường, nhưng Vân Thư lại nghe thấy sự buồn bã trong đó, trong đầu cô hiện lên hình ảnh một người đàn ông đẹp trai, khuôn mặt để lộ ra sự tủi thân. Đợi đến khi cô nhận ra, thì cô đã lỡ mồm đồng ý gặp mặt kim chủ đại nhân, hơn nữa còn mời anh lên nhà.
Vân Thư:…!!!
Kim chủ ngay lập tức thay đổi giọng điệu, anh khẽ bật cười nói: “Được, anh đi lên đây. Em cứ ngồi ở trong nhà chờ anh lên.”
Vân Thư muốn từ chối, nhưng cô sợ, đành khẽ gật đầu đồng ý.
Vừa dập máy, cô cảm thấy có gì đó không đúng, rõ ràng cô chưa nói cho kim chủ đại nhân biết mình đang sống ở đâu mà nhỉ?
…
Ở dưới lầu, trong chiếc siêu xe màu đen.
Người đàn ông ngồi trên ghế phụ quay đầu lại nhìn người đàn ông ngồi phía sau, khi nhìn thấy nét mặt vui vẻ của anh thì không nhịn được cười, anh ta hỏi: “Tình cờ đi ngang qua?”
Có trời mới biết, bọn họ phải đi lòng vòng suốt một tiếng đồng hồ mới đi tới nơi.
Người đàn ông ngồi phía sau, chính là nam chính mà Vân Thư đã nhắc đến, Phó Nhiên. Anh ngẩng đầu lên cảnh báo người kia: “Đừng có xen vào chuyện của người khác, thư ký Từ.”
Tuy Từ Hạo là cấp dưới của Phó Nhiên, nhưng thực ra hai người là bạn bè chơi với nhau từ nhỏ, anh ta bật cười nói: “Phó tổng còn ngồi đó? Đừng có để mỹ nhân phải chờ lâu… À, hay là, bởi vì cậu vất vả ngồi đợi cô ấy suốt một tháng nên bây giờ muốn cô ấy nếm thử hương vị phải chờ đợi người khác?”
Sắc mặt của Phó Nhiên tối sầm lại, cảnh cáo đối phương câm miệng lại, sau đó bước xuống xe hiên ngang rời đi.
Từ Hạo nhìn chằm chằm bóng lưng dần đi khuất của Phó Nhiên, nét mặt thoáng hiện lên sự lo lắng, nụ cười trở nên rạng rỡ, lẩm bẩm nói: “Trời ơi, cuối cùng cây vạn tuế cũng nở hoa.”
Từ Hạo nhớ lại người nào đó đã độc thân nhiều năm qua, cảm động đến mức muốn rơi nước mắt.
“Chúng ta cứ đi trước, đừng để cậu ta có cơ hội lùi bước.”
Tài xế rụt cổ lại, ông ấy chợt nhận ra, hình như mình có vẻ đã biết quá nhiều chuyện.