Vì Ta Trăm Hoa Cũng Phải Úa Tàn

Chương 289



Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Tiêu Trường Doanh phản ứng rất nhanh, kiếm vừa văng khỏi tay, hắn đã vung cước hất thanh kiểm lên rồi tung
mình bắt lấy. Đúng3 lúc này, Mục Nổ Cáp nhanh như chớp chém về phía thắt lưng Tiêu Trường Doanh.
Dù đang ở giữa không trung, Tiêu Trườn1g Doanh vẫn khéo léo vặn mình né tránh, đồng thời bắt lấy thanh kiếm
của mình. Mục Nỗ Các khựng lại, đổi từ chém thành đầm. 9Tiêu Trường Doanh vừa đặt chân xuống đất liền không
ngừng nhào lộn về phía sau, khiến thanh kiếm cũng xoay tròn theo.
Sau vài cú lộn mình, cuối cùng Tiêu Trường Doanh cũng có thể nắm chặt chuôi kiểm trong tay. Hắn xoay gót né
tránh củ chém 8của Mục Nỗ Cáp rồi vung kiếm đâm ra sau lưng, gần như cùng lúc đó, lưỡi đao của Mục Nổ Cáp
cũng quét qua. Tiêu Trường Doanh hiên ngang đứng thẳng, mũi kiếm chỉ còn cách cổ họng Mục Nỗ Cáp không đầy
một tấc. Mục Nỗ Cáp nghiêng người như hùng ưng giương cánh, thanh đao trong tay cũng kề sát thắt lưng Tiêu
Trường Doanh.
Hai người ngang sức ngang tài, Hữu Ninh để là người đầu tiên vỗ tay: “Mục Nỗ Cáp vương tử quả là võ nghệ cao
cường.” “Liệt vương điện hạ kiểm pháp như thần.” Mục Nỗ Cáp cũng chân thành tán thưởng.
Hiếm ai có thể bất phân thắng bại với hắn. Mục Nỗ Cáp ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Từ năm mười lăm tuổi, khắp
thảo nguyên không còn ai là đối thủ của Mục Nỗ Cáp. Gặp được kỳ phùng địch thủ như Liệt vương điện hạ đây,
Mục Nỗ Cáp hết sức khâm phục, có điều Mục Nỗ Cáp vẫn muốn tìm được người đã đánh bại mình hôm nọ.”
Nói đến đây, cặp mắt xanh lam sâu hoắm của Mục Nỗ Cáp nhìn lướt qua Tiêu Hoa Ung đầy ẩn ý. Cảnh tượng này
đương nhiên không thoát được ánh mắt của Hữu Ninh đế và chư vị hoàng tử.
Tiêu Hoa Ung vẫn thản nhiên như không, Tiêu Trường Khanh và Tiêu Trường Doanh tỏ ra bình tĩnh, Tiêu Trường
Canh chẳng hề ngạc nhiên tí gì, Tiêu Trường Thiển thờ ơ không quan tâm, chỉ có Tiêu Trường Mân ra chiều ngẫm
nghĩ.
“Trẫm cũng muốn tìm được kẻ đó.” Hữu Ninh để nói.
Tiêu Hoa Ung chỉ ho khẽ mấy tiếng, không nói một lời.
Hiểm khi các hoàng tử tề tựu đông đủ, Hữu Ninh đế cao hứng cho người bày tiệc. Sau khi chủ và khách đều đã
cơm no rượu say, Tiêu Hoa Ung quay về Đông cung, dặn dò Thiên Viên: “Sắp tới phải đề phòng hon.”
“Chúng ta có cần.”
Thiên Viên còn chưa dứt lời đã bị Tiêu Hoa Ung xua tay ngắt ngang: “Không cần, bệ hạ chưa chắc đã tin hắn.”
Hắn ta chẳng qua chỉ là một vương tử của Đột Quyết, có khi Hữu Ninh để còn nghi ngờ Mục Nỗ Cáp muốn châm
ngòi ly giản. Mục Nỗ Cáp không dám nói đã gặp Tiêu Hoa Ung ở đầu, khi nào, thành thử khó lấy được lòng tin của
Hữu Ninh để. Có điều Hữu Ninh để vốn thận trọng, có một số việc ông ta thà tin nhầm còn hơn bỏ sót.
Nhất định ông ta sẽ tìm dịp thăm dò Tiêu Hoa Ung mới có thể yên tâm được.
Thiên Viên muốn chủ động ra tay, vụ cho Mục Nổ Cáp có ý đồ xấu.
Làm vậy thì quá mức nóng vội, chỉ khiển Hữu Ninh để thêm hoài nghi, hắn chỉ cần đường đường chính chính,
không để tâm đến chuyện này là được.
“Báo tin này cho UU biết, bảo rằng bệ hạ đang nghi ngờ cô.” Tiêu Hoa Ung dặn.
Thiền Viện ngớ người: “…”
“Sao phải báo tin cho quận chúa ạ? Lẽ nào bệ hạ sẽ lợi dụng quận chúa để thăm dò điện hạ?”
Tiêu Hoa Ung nhìn Thiên Viên như nhìn một gã ngốc: “Vì sao bệ hạ lại nghi ngờ cô?” “Vì Mục Nỗ Cáp vương tử
mách…” Thiên Viên sực hiểu ra, vội nói, “Thuộc hạ đi báo tin ngay đây.” Vì Mục Nỗ Cáp vương tử nên điện hạ mới
bị bệ hạ nghi ngờ, mà Mục Nỗ Cáp vương tử biết đến điện hạ là do chuyển giải cứu Tây Bắc vương dạo nọ.
Quận chúa thông minh là thế, đương nhiên có thể nghĩ đến chuyện này, từ đó cảm thấy áy náy, càng thêm khoan
dung với điện hạ hơn…
Điện hạ không bao giờ bỏ lỡ một cơ hội nào để khiến quận chúa khoan dung và kiên nhẫn với mình.
Tiêu Hoa Ung tiến từng bước một vững vàng, nhờ vậy nên giờ đây dù Thẩm Hi Hòa không thích sự mồm mép của
hắn nhưng vẫn có thể nhẫn nhịn. Thiên Viên cảm thấy Thái tử điện hạ thật khổ, nhưng còn chưa ra khỏi đại điện đã
nghe Tiêu Hoa Ung ngâm nga một điệu dân ca.
Thiên Viên: “..”
Bọn họ cảm thấy Thái tử điện hạ đáng thương, nhưng có khi Thái tử điện hạ lại cho rằng bọn họ mới là người nên
đáng buồn vì không biết tình yêu là gì ấy chứ.
Xem ra bây giờ Thái tử điện hạ đang bận tưởng tượng mình có thể được lợi thế nào nhờ việc này.
Sáng hôm sau, Thiền Viện đem một hộp thức ăn đến cho Thẩm Hi Hòa, tiện thể nhắn: “Thưa quận chúa, trước Tết
Nguyên Tiêu, quận chúa nhớ đừng vào cung thăm Thái tử điện hạ, mấy hôm nay bệ hạ đang tìm thời cơ thăm dò
điện hạ đấy ạ.”
Thẩm Hi Hòa nghiêm túc hỏi: “Cớ sao bệ hạ lại muốn thăm dò Thái tử điện hạ?”
Nàng lo Thái tử có gì sơ suất, để lộ dấu vết, nếu Thái tử bị lộ quá sớm, Hữu Ninh để ắt sẽ không tha cho hắn, sớm
muộn gì cũng nổ ra tranh đấu, Hữu Ninh để cũng chưa chắc tứ hôn cho hai người họ, làm rối kế hoạch của nàng.
Thiên Viên tỏ vẻ khó xử, một lúc lâu sau mới nói: “Là do Mục Nỗ Cáp vương tử.”


“Vương tử của Đột Quyết ấy à?” Thẩm Hi Hòa có biết ít nhiều về các sứ thần đến chúc mừng.
Thấy Thẩm Hi Hòa nhìn mình với vẻ dò hỏi, Thiên Viên bèn đáp: “Người tập kích vương gia dạo nọ chính là hắn.”
Thẩm Hi Hòa hiểu ngay, hắn ta đã thấy được gương mặt thật của Tiêu Hoa Ung, ánh mắt nàng thoáng trở nên sắc
bén.
Không hiểu sao Thiên Viên chợt thấy sởn gai ốc, dường như tình thế không phát triển theo dự kiến của điện hạ, có
điều hắn không dám nhiều lời, quận chúa vốn thông minh, ngộ nhỡ nàng phát hiện được ý đồ của điện hạ thì lại
khéo quá hóa vụng.
Thiên Viên đi rồi, Thẩm Hi Hòa lập tức phân phó Mạc Viễn: “Huynh đi điều tra về vị vương tử Đột quyết kịa đi.”
Quả thật khi hay tin, Thẩm Hi Hòa có nghĩ đến công lao của Tiêu Hoa Ung, song cũng chẳng áy náy là mấy, vì
nàng đã liệt Mục Nỗ Cáp vào danh sách những người cần chết của mình.
Chẳng phải chỉ cần giết phắt hắn đi là xong sao? Hắn dám tập kích phụ thân nàng, còn uy hiếp đến hôn phu của
nàng, quả là chán sống. “Quận chúa, Đột Quyết vương tử là sứ thần, nếu hắn gặp bất trắc giữa Kinh đô thì…” Trân
Châu cảm nhận được sát khí của Thẩm Hi Hòa, không thể không nhắc nhở nàng, “Sẽ to chuyện đấy ạ.” Nàng ta
không muốn ngăn cản Thẩm Hi Hòa gì cả, nhưng thân là nô bộc, không cần biết chủ tử có nghĩ đến việc này hay
không, nàng ta cũng phải nhắc nhở một tiếng cho tròn bổn phận.
“Hay là chúng ta đợi hắn về lại Đột Quyết rồi hẵng ám sát?” Tử Ngọc suy nghĩ rất đơn giản.
Hồng Ngọc và Bích Ngọc cùng trừng mắt với nàng ta, Trân Châu buồn cười: “Hắn ta ám sát vương gia ngay tại
biên giới là vì bên kia biên giới là lãnh thổ Đột Quyết, binh lính biên phòng đều nghe lệnh hắn, chẳng những không
ngăn cản mà còn có thể chi viện lúc cần thiết.”
Thế nên hôm ấy Thẩm Nhạc Sơn và Tiêu Hoa Ung mới không đuổi theo bắt sống hằn. Nếu bọn họ muốn sắp đặt
người mai phục Mục Nỗ Cáp thì phải làm thế nào để qua mặt tướng sĩ biên phòng bên mình? Tử Ngọc lè lưỡi.
Thẩm Hi Hòa cúi đầu xoa lưng Đoản Mệnh, nó xù lông theo bản năng, dường như đang sợ hãi và cảm nhận được
nguy hiểm.


Thấy vậy, Thẩm Hi Hòa cười: “Muốn giết thì phải giết ngay trong Kinh, không thể ám sát, cũng không thể công khai giết người khiến
cho hai nước nổ ra chiến tranh, bệ hạ cũng sẽ điều tra đến cùng. Phải tìm cách để bệ hạ đứng về phía chúng ta.”
“Đề bệ hạ đứng về phía chúng ta ư?” Bọn Hồng Ngọc nhìn nhau. “Dạo này Dương Lăng công chúa vẫn không có động tĩnh gì sao?”
Thẩm Hi Hòa chợt hòi.
Trân Châu thầm niệm A Di Đà Phật thay Dương Lăng công chúa: “Không ạ.”


“Các em nói xem, nếu Đột Quyết vương tử giết Dương Lăng công chúa, liệu hắn có thể bình yên quay về nữa không?” Thầm Hi Hòa
hỏi.