Vì Ta Trăm Hoa Cũng Phải Úa Tàn

Chương 404



Tiêu Hoa Ung càng nghĩ càng sướng rơn, vừa về đến Đông cung là chạy ngay vào kho, bất chấp cái nóng như thiêu.
Hắn sai cu3ng nhân xới tung cả nhà kho lên mới tìm được một hộp hàn ngọc được ban thưởng nhiều năm trước, lại
thấy như thế chưa đủ,1 còn sai Hoa Phú Hải vơ vét hàn ngọc khắp nơi, dùng số hàn ngọc đó làm thành một tấm
chiếu.
Nguyên nhân là do sa9u khi sai Thiên Viên điều tra, phát hiện không có ai khiến Thẩm Hi Hòa bực mình, nhìn vầng
dương sáng chói trên cao hắn 3mới nhớ Thẩm Hi Hòa rất sợ nóng, có lẽ tiết trời oi bức làm tâm trạng nàng cũng
khó chịu theo.
Hoa Phú Hải giàu 8có nứt đố đổ vách, trong tay có vô số trận bảo. Được lệnh của Tiêu Hoa Ung, hắn lập tức quy tụ
hơn mười thợ gia công ngay trong đêm, chỉ ba ngày sau đã dâng chiều ngọc lên Tiêu Hoa Ung. Tiêu Hoa Ung đã ba
ngày nay không được gặp Thẩm Hi Hòa, vội vàng gói ghém quà tặng rồi đi đến quận chúa phủ.
Mặt trời mới mọc chưa bao lâu, còn đang lấp ló sau mái hiên, nắng sớm lung linh khắp chốn
Hôm nay Thẩm Hi Hòa vừa làm ít món giải nhiệt, định đem đi Đông cung. Trân Châu nói hôm sau Tiêu Hoa Ung
sẽ đến, rốt cuộc đã ba ngày nay chẳng thấy hắn đầu, trong triều cũng chẳng có việc gì nghiêm trọng, có lẽ là giận
thật rồi.
Chuyện này là lỗi của mình, Thẩm Hi Hòa nghĩ mình nên đi xin lỗi, chẳng có gì phải xấu hổ.
Hai người gặp nhau ngay cổng lớn của quận chúa phủ. Hôm nay Tiêu Hoa Ung mặc áo cổ bẻ màu đỏ, sắc mặt tươi
tỉnh, ánh mắt đong đầy ý cười, rõ ràng đang vui phơi phới.
Thẩm Hi Hòa không khỏi ngẩng đầu nhìn trời, mùa hè bình minh đến sớm, hôm nay tuy không có buổi chầu sáng
nhưng giờ này lẽ ra hắn đang xử lý chính vụ mới phải, trước khi đi nàng đã xem giờ cẩn thận sao cho mình vừa đến
Đông cung thì hắn cũng xong xuôi công việc.
Bây giờ Tiêu Hoa Ung đang đứng trước mặt nàng, vậy tức là hắn xuất phát từ một khác trước?
“U U định đi đâu vậy?” Thấy Thẩm Hi Hòa đứng ngoài cửa, niềm vui trong lòng Tiêu Hoa Ung chợt bay biến.
Trước kia, mỗi khi muốn đến Đông cung, Thẩm Hi Hòa sẽ thông báo trước. Tiêu Hoa Ung không thấy cung nhân
bẩm báo gì nên cũng không nghĩ là nàng sẽ đến tìm mình, trong lòng chợt thấy ghen ghét.
Ánh nắng rọi lên người Tiêu Hoa Ung, tôn lên gương mặt trắng trẻo tựa bạch ngọc của hắn, cũng soi tỏ cảm xúc
đang hiện hữu trên gương mặt ấy.
Thẩm Hi Hòa chầm chậm nghiêng người “Mời điện hạ vào”


Nàng định chiêu đãi mình, không ra ngoài nữa?
Tiêu Hoa Ung mừng thầm, nhưng cứ nghĩ mình đã ba ngày không được gặp nàng mà nàng còn đi gặp người khác,
mình mà đến muộn một chút thì đã vồ hụt rồi, thế là chút vui mừng nhỏ nhoi ấy lại tiêu tan.
Hắn toan nói gì đó nhưng lại sợ chọc giận nàng nên đành lặng thinh, còn có phần ấm ức, chỉ biết nghiêm mặt theo
nàng vào trong.
Thẩm Hi Hòa làm như không nhận ra tâm trạng thay đổi xoành xoạch của Tiêu Hoa Ung. Nàng không biết có phải
vì mình từng nhiều lần nói rằng Tiêu Hoa Ung quá khó dò nên mới khiến Tiêu Hoa Ung luôn bộc lộ toàn bộ cảm
xúc khi ở trước mặt nàng hay không, tựa như một đứa bé, vui buồn hờn giận gì cũng lồ lộ trên mặt.
Cực kỳ chân thật, cực kỳ sinh động, một lang quân đã làm lễ đội mũ như hắn mà vẫn non nớt như thế, không có sự
chín chắn mà một người trưởng thành phải có, ấy thế mà dù không thích người ấu trĩ, Thẩm Hi Hòa vẫn không tài
nào ghét hắn cho được.
“Mời điện hạ ngồi” Thẩm Hi Hòa đưa Tiêu Hoa Ung đến một ngôi đình ven hồ.
Bọn Trân Châu đặt hộp thức ăn lên bàn, mở ra từng cái một. Sắc mặt Tiêu Hoa Ung dần dịu lại: “U U chuẩn bị cho
ta đấy ư?”
“Vốn dĩ định đến Đông cung thăm điện hạ” Thẩm Hi Hòa gật đầu, “Điện hạ đã dùng bữa sáng chưa?”
Lúc này có ăn sáng rồi cũng phải nói là không, Tiêu Hoa Ung đáp: “Chưa đầu, định đến chỗ U U rồi ăn.”
Thẩm Hi Hòa mỉm cười, không vạch trần Tiêu Hoa Ung mà ngồi xuống dùng bữa sáng với hắn. Ăn xong, nàng mới
nói: “Hôm trước ta hơi quá quắt, đã thất lễ với điện hạ rồi.”
Tiêu Hoa Ung nhướng mày: “Thất lễ? Không đâu, UU à, xưa nay nàng luôn lịch thiệp với ta, nào có thất lễ bao giờ”
Nàng xin lỗi hận vì nghĩ mình không nên bộc lộ tính tình chân thực với hắn, hay là thật lòng bận tâm đến cảm xúc
của hắn? Tiêu Hoa Ung là người thông minh, xưa nay nhìn người cực chuẩn, ấy vậy mà không thể nhìn thấu tâm tư
của nàng.
Đã không thể nhìn thấu, Tiêu Hoa Ung quyết định hỏi thẳng: “U U xin lỗi vì cho rằng hôm đó đã thờ ơ với ta, hay
là sợ ta không được vui bởi chuyện hôm đó?”
“Có gì khác nhau đâu?” Thẩm Hi Hòa hỏi.
“Khác nhiều chứ” Tiêu Hoa Ung luôn nhạy bén với từng cử chỉ của nàng, “Nếu là ý trước thì UU chẳng qua tự thấy
mình chưa làm tròn bổn phận đãi khác mà thôi. Còn nếu là ý sau… Vậy chứng tỏ UU có ý với ta”
Ánh mắt Tiêu Hoa Ung hoàn toàn điềm tĩnh, lại sâu thẳm tựa biển khơi. Hắn nhìn nàng chăm chú, tuy không quá
áp bách nhưng cũng không thể bỏ qua.


Thẩm Hi Hòa ngẫm nghĩ rồi bình thản đáp: “Cả hai đều đúng”
Nàng vừa thấy mình thất lễ, lại có phần bận tâm đến cảm xúc của hắn.
Biết nàng có để ý đến mình đã đủ khiển Tiêu Hoa Ung thấy thỏa mãn rồi. Hắn mỉm cười vẫy tay với Thiên Viên,
Thiên Viên vội đem hộp đựng chiếu ngọc tới.
Tiêu Hoa Ung đứng dậy, mở nắp hộp gấm ra và nói: “Ta thật sơ suất, mùa Hè trong Kinh cực kỳ oi bức, nàng vốn
sợ nóng, khó tránh khỏi bực bội trong lòng. Ta đặc biệt làm cho nàng một chiếc chiếu bằng hàn ngọc, đêm đến ngủ
trên chiểu này cực mát, nhất định có thể ngủ ngon.”
Những mảnh hàn ngọc được ghép lại với nhau trông như áo giáp, chạm vào cảm thấy lạnh băng, rất là dễ chịu.
Thì ra hắn tưởng nàng bực bội với mình là do tiết trời nóng nực nên ngủ không ngon.
Không hiểu sao Thẩm Hi Hòa có cảm giác có gì đó phớt nhẹ qua tim mình trong nháy mắt, khiến lòng nàng rung
động.
Tiêu Hoa Ung không giận nàng, cũng chẳng oán trách, càng không vì vậy mà sinh lòng bất mãn rồi gặng hỏi
nguyên cớ.
“Điện hạ, người đời thường nói nữ tử khó chiều, nhiều khi cố tình gây chuyện. Điện hạ có nghĩ hôm ấy ta cũng cố
tình gây chuyện không?”
“Sao có thể thể được?” Tiêu Hoa Ung điềm nhiên đáp, “UU không phải hạng người như thế
Hắn ngừng một chốc rồi mỉm cười dịu dàng: “Với ta mà nói, UU không sai gì cả, nếu U U nổi nóng thì chắc chắn là
có kẻ trêu vào nàng”
“Nhưng hôm đó điện hạ có trêu ta đâu?”
“U U xưa nay ân oán rõ ràng, nếu hôm đó ta không trêu chọc gì U U thì hắn cũng phạm lỗi gì đó khiến U U không
vui nhưng lại không thể làm gì. U U không xem ta như người ngoài nên mới không kiềm chế cảm xúc của bản thân,
mặc sức trút giận lên ta” Tiêu Hoa Ung càng nói, nụ cười của hắn càng tươi hơn, “Ta thật may mắn, sau này U U có
gì không vui thì cứ tìm ta mà trút giật, ta rất sẵn lòng”
Thẩm Hi Hòa bị hạn chọc cười: “Như thế này có phải là yêu sâu đậm nên không thể tránh khỏi không?”


Tiêu Hoa Ung cười ngọt như mía lùi: “U U, nàng có biết vì sao đến tận bây giờ tình cảm ta dành cho nàng vẫn chưa phai nhạt
không?”
Thầm Hi Hòa nhẹ nhàng lắc đầu.
“Không phải vì ta ngoan cố quyết đạt mục đích bằng được, cũng không phải vì dục vọng chinh phục, muốn nàng phải nghe lời” Tiêu
Hoa Ung khẽ nói, “Nguyên nhân là từ đầu chỉ cuối, nàng chưa từng phủ nhận tình ý của ta”Thầm Hi Hòa chỉ nói mình không tin tình
yêu
nam nữ có thể thiên trường địa cửu mà thôi.