Vì Ta Trăm Hoa Cũng Phải Úa Tàn

Chương 412



Trong buổi chầu sáng hôm sau, Thập nhị hoàng tử mới được phong vương chưa bao lâu đã tung ra một đòn sấm
sét, vạch trần vụ t3hao túng giá lá dâu ở Dư Hàng, làm cả triều chấn động. Hữu Ninh để xem qua chứng cứ do Tiêu
Trường Canh trình lên bèn đập b1àn đứng dậy.
Nghề nuôi tằm là trụ cột nước nhà, mùa Hè hàng năm, Hoàng đế sẽ tổ chức lễ tế thần tằm, mong cho tằm c9hín rộ,
người nuôi tằm bội thu. Lượng tơ lụa thu được trong một năm có thể giúp cho dân giàu nước mạnh, qua đó có thể
thấy 3nghề nuôi tằm được coi trọng đến nhường nào, vậy mà giờ lại có người không biết điều, dám giở trò với con
tằm, gây hại đến 8vùng Dư Hàng trù phú, sao Hữu Ninh đế không giận cho được?
Vì chuyện này mà Hữu Ninh để hoãn chuyến đi nghỉ mát ở hành cung. Trời nóng thế này, lượng bằng tiêu thụ rất
lớn, không ít người oán trách vụ Dư Hàng không để đâu cho hết. Ai cũng mong vụ việc
mau chóng giải quyết xong để sớm được đi hành cùng Lân Du nghỉ mát, nhất thời nhà nào nhà nấy loạn cào cào.
“Sao bệ hạ còn trì hoãn nữa nhỉ, chẳng phải càng khiến bọn chúng đục nước béo cò hay sao?” Trân Châu phe phẩy
quạt cho Thẩm Hi Hòa, thấy Thẩm Hi Hòa đã khép sách lại bèn hỏi nàng.
Thẩm Hi Hòa mỉm cười: “Em có biết vụ này nghiêm trọng đến mức nào không? Quan lại và thương nhân cấu kết
với nhau lừa gạt người buôn lá dâu và bóc lột người nuôi tằm chỉ là mở đầu. Sau vụ này, thế nào năm nay tơ tằm
cũng cháy hàng, tiếp theo sẽ là sàn diễn của các thương nhân buôn lụa. Bọn họ sẽ đầu cơ tơ lụa, đẩy giá tơ lụa lên
cao để kiếm lời. Một loạt sự kiện thế kia đủ để cả Giang Nam rung chuyển. Làm sao bệ hạ có thể để Giang Nam xảy
ra chuyện được?”
Hữu Ninh đế cố tình làm vậy để lũ ác quỷ được nhảy múa một phen, sẽ có người nhân cơ hội này mà rút lui trên
đỉnh quyền lực. Ném chuột sợ vỡ bình, Hữu Ninh để sẽ không nhổ cỏ tận gốc, diệt trừ toàn bộ những kẻ dính líu
đến vụ án thao túng giá lá dâu này. Những kẻ đứng sau lưng đám thương nhân buôn lụa sẽ không có cơ hội bước
lên sân khấu, chuyện này sẽ ngừng ở đó. Quận thủ hai nơi Dự Hàng và Gia Hưng chắc chắn sẽ mất chức, các
thương nhân tham gia vào vụ này cũng khó lòng thoát tội, nhưng giết gà dọa khỉ cũng phải có chừng mực.
“Thật là nhẹ nhàng cho bọn chúng quá rồi.” Bích Ngọc tức giận bất bình, đám người này có tội ác tày trời, vậy mà
lại được ung dung ngoài vòng pháp luật.
“Luật pháp không trách số đông, càng nhiều người dính líu thì tổn thất càng không đếm xuể.” Thẩm Hi Hòa bình
thản nhìn cả hai, “Bệ hạ là vua một nước, không thể vì nhất thời nóng giận mà thích làm gì thì làm, phải nghĩ cho cả
thiên hạ. Đây cũng là lý do vì sao không phải ai cũng có thể làm vua, không phải vị vua nào cũng có thể thành
minh quân.”
“Quận chúa…”


“Quận chúa vạn phúc!” Một giọng nói the thé chợt ngắt lời Bích Ngọc.
Chủ tới ba người cùng quay đầu lại, thấy Tiêu Hoa Ung đội nắng mang theo một con vẹt mào lông trắng đi đến
đây. Con vẹt này có bộ lông trắng như tuyết, chỉ có phần bụng và đỉnh đầu là vàng nhạt, nó không ngừng kêu:
“Quận chúa vạn phúc!”
“Meo!” Đoản Mệnh đang lười biếng tựa vào lan can bỗng bật dậy, nhìn chằm chằm con vẹt bằng ánh mắt sắc lẻm.
“Vụ án thao túng giá lá dâu này chỉ e phải mất vài ngày mới kết thúc được, ta biết nàng thích yên tĩnh nhưng cứ ở
mãi trong phủ cũng buồn, nên mới tìm một con vẹt bầu bạn với nàng.” Tiêu Hoa Ung đặt
giá gỗ trước mặt Thẩm Hi Hòa, con vẹt trắng đậu trên đó, chân bị buộc dây, “Buồn chán thì trêu nó cho vui.”
“Meo…” Tiêu Hoa Ung vừa dứt lời, Đoản Mệnh liền vồ tới, may mà Tiêu Hoa Ung nhanh tay tóm cổ nó, Đoản
Mệnh bèn xòe vuốt nhọn, “U U, nếu không cắt móng cho nó chỉ e nó sẽ làm người khác bị thương.”
“Ta vốn không thích nuôi thú cưng, nó lại muốn đi theo ta, ta mới quyết định nuôi, nhưng cũng không
muốn nó chỉ biết quanh quẩn trong phủ trạch, trở thành vật mua vui cho người, nên mỗi tháng sẽ để nó có phân
nửa thời gian vào rừng kiếm ăn.” Thẩm Hi Hòa hiếm khi cho Đoản Mệnh ăn.
Nàng huấn luyện Đoản Mệnh thành một tiểu thuộc hạ nhạy bén, giỏi phân biệt mùi hương, chứ không coi nó như
thú cưng của mình.
“Con vẹt này được Nam Thiên Trúc tiến công hồi đầu năm, rất đặc biệt, ta nuôi mấy tháng nay, dạy nó nói mấy
câu, thấy cũng khá thú vị bèn đưa tới cho U U đỡ buồn.” Tiêu Hoa Ung giải thích.
Thấy hắn đã tốn công nuôi con vẹt này, Thẩm Hi Hòa cũng không từ chối: “Cảm ơn điện hạ.” “Uu lộc minh, vĩnh
viễn đồng lòng… Két!”
Con vẹt trắng chợt gật gù như đang ngâm thơ, Tiêu Hoa Ung vội phất tay áo ngắt lời nó, sau đó mỉm cười nhã nhặn
với Thẩm Hi Hòa.
Hắn chỉ tình cờ nói câu này có một lần, vậy mà con vẹt chết tiệt này lại nhớ như in, thường ngày dạy nói mấy câu
khác có thấy nó học nhanh thế đâu.
Thẩm Hi Hòa hơi ngượng, Tiêu Hoa Ung ngả ngớn trước mặt nàng thì cũng thôi đi, không ngờ sau lưng cũng thế…
“U u lộc minh, vĩnh viễn đồng lòng; cầm sắt hài hòa, loan phượng cùng ca!” Con vẹt trắng nhảy qua bên cạnh, kêu
to.
Tiêu Hoa Ung ho nhẹ: “Ta… chỉ nói trước mặt nó có một lần thôi.”
Quả thật không phải lúc nào hắn cũng nói mấy lời sướt mướt thế này, có muốn nói thì cũng phải gặp người trong
lòng mới thốt nên lời được. Hôm ấy hắn được Thẩm Hi Hòa tặng khăn tay, về đến Đông cung, hắn không kìm được
lấy khăn ra ngắm nghía, sau đó nói ra mấy câu kia mà quên đề phòng con vẹt này.


“U U thích ta… Két!” Con vẹt trắng còn chưa dứt câu đã bị Tiêu Hoa Ung bóp cổ, sau đó hắn nhấc giá đỡ lên, “Khụ,
con vẹt này chưa được thuần dưỡng cẩn thận, để ta đem về dạy dỗ một phen…”
“Ta cảm thấy nó đã được thuần dưỡng đến nơi đến chốn rồi đấy chứ.” Thẩm Hi Hòa cố nén cười.
Con vẹt này được tiến công hồi đầu năm, tính ra đã ở bên Tiêu Hoa Ung được nửa năm. Rất có thể Tiêu Hoa Ung
vẫn luôn đặt nó trong phòng mình để tiện bề dạy dỗ, không chừng có những bí mật vô tình để lộ cho nó. Thẩm Hi
Hòa hi vọng có thể moi được bí mật gì đó của Tiêu Hoa Ung từ chỗ nó.
Tiêu Hoa Ung lạnh lùng lườm con vẹt trắng, cảm thấy lúng túng. Hắn không nên đem con vẹt này đến đây, ngặt
nỗi nửa năm nay chưa từng nghe nó nói mấy câu này, vậy mà vừa gặp Thẩm Hi Hòa nó liền xố một tràng.
Có lẽ nó nghe được Tiêu Hoa Ung gọi Thẩm Hi Hòa là U U nên mới làm một mạch.
“Ụ u lộc minh, lòng ta vấn vương…”
Tiêu Hoa Ung chắp tay sau lưng, siết chặt nắm đấm, sợ mình không kiềm được mà bẻ gãy cổ con vẹt.
Thấm Hi Hòa chưa bao giờ thấy Tiêu Hoa Ung lúng túng đến thế nên cảm thấy khá mới mẻ. Nàng nhấc giá đỡ lên,
đè Đoản Mệnh lại không cho nó vồ con vẹt rồi cúi người ngắm nghía con vẹt này. Thấy Thẩm Hi Hòa nhìn mình,
con vẹt hơi quay đầu đi: “Quận chúa vạn phúc, quận chúa vạn phúc.”
Thẩm Hi Hòa vốn thích yên tĩnh, nay chợt thấy bọn vẹt ríu rít bên tai kể cũng đáng yêu, trong lòng tràn đầy vui vẻ:
“Ta xin nhận món quà của điện hạ, giờ nó là của ta.”


“U U là của ta!” Con vẹt tiếp lời Thẩm Hi Hòa. Thẩm Hi Hòa không khỏi liếc Tiêu Hoa Ung, hắn đã chết lặng, miễn cưỡng nở nụ
cười.
Thẩm Hi Hòa chọc chọc con vẹt, cố tình trêu Tiêu Hoa Ung: “Ta không biết điện hạ thích nằm mơ đấy.”
Nàng thích hắn? Nàng là của hắn?
Chuyện này xảy ra khi nào thế?