Vì Ta Trăm Hoa Cũng Phải Úa Tàn

Chương 417



Sắc mặt Tiêu Trường Khanh thoáng hiện vẻ cô đơn, Tiêu Trường Doanh biết ngay vì sao ca ca mình lại như vậy,
hắn khẽ gọi: “A huynh…”
Số trời đã định, a huynh và a tẩu sẽ không có kết cục tốt đẹp, không phải vì tính cách, cũng không phải vì tuổi trẻ
không biết tr1ân trọng duyên phận, mà là vì lập trường của Cố gia và hoàng gia.
Nếu a tẩu không phải con gái Cố gia mà xuất phát từ mấy nhà T9iết, Vương, Thôi, Phạm, hay bất kỳ một thế gia
nào khác thì có lẽ còn có chút hi vọng.
Thế nhưng a tẩu lại đến từ Cổ gia, gia t3ộc đứng đầu các thế gia, Hữu Ninh để muốn giết gà dọa khỉ ắt phải tiêu
diệt Cố gia mới có thể khiến các gia tộc còn lại phải e sợ.
8
“A huynh, phụ hoàng…”
Tiêu Trường Doanh toan nói gì đó, nhưng thấy Tiêu Trường Khanh bình thản nhìn mình, hắn lại không nói nên lời.
Hắn muốn nói phụ hoàng không thể tha cho Cố gia cũng là hợp lý. Nếu Cổ gia không sụp đổ mà chỉ thoái ẩn thì
vẫn đại biểu cho quyền lực trường tồn của thế gia, một khi Cổ Triệu lên tiếng kêu gọi, không chừng còn có thể hiệu
triệu văn nhân hàn môn khắp thiên hạ. Trăm nghìn năm qua, huyền thoại về quyền lực ngút trời, về nền tảng vững
bền sừng sững không ngã của thế gia đã đi sâu vào lòng người, phải cho thế gia một đòn trí mạng mới có thể xóa
bỏ tầm ảnh hưởng của họ.
Nhưng a huynh hận phụ hoàng không phải vì phụ hoàng tiêu diệt Cổ gia mà là vì phụ hoàng đang tâm gieo rắc cho
a huynh hi vọng hư ảo, khiến a huynh lựa chọn sai lầm. Nếu không có niềm hy vọng hư ảo ấy, có lẽ khoảng thời
gian ngắn ngủi được bên nhau của a huynh và a tẩu sẽ khác đi rất nhiều.
Tuy Tiêu Trường Doanh lặng thinh nhưng Tiêu Trường Khanh vẫn đoán được. Tiêu Trường Khanh không hỏi gì
thêm mà nghiêm nghị nói: “Chuyện lão Tứ đến tìm huynh thế nào cũng sẽ đến tại Thái tử. Muốn gạt được tại mắt
của Thái tử, huynh sẽ phải tìm một cái cớ xác đáng để rời Kinh rồi mới có thể sắp xếp đâu vào đấy được.”
“Rời Kinh ư?” Lại còn phải có lý do xác đáng, Tiêu Trường Doanh cảm thấy hiện tại rất khó làm được chuyện này.
Vì vụ án thao túng giá lá dâu, bây giờ hoàng tử nào rời Kinh cũng sẽ khiến người khác hoài nghi, càng giấu càng dễ
lòi đuôi.
“Nếu không thể đảo ngược tình thế thì cứ nương theo tình thế mà hành động.” Tiêu Trường Khanh
mỉm cười tự tin, “Huynh không phải người dễ bị uy hiếp, Thái tử lại đang bị bệ hạ theo dõi sát sao, ắt bị gò bó phần
nào. Ngoài việc cần tìm lão Nhị tung hỏa mù để qua mặt người khác, để không phải lo cho việc của huynh. Lão Tứ
gian xảo cực kỳ, đệ muốn mai phục thì lo chuẩn bị dần đi là vừa.”


Mấy ngày sau, Kinh đô sóng êm gió lặng, ai nấy mệt mỏi chờ đợi manh mối của vụ án giá lá dâu trong cái nóng
như thiêu như đốt. Hay tin Hữu Ninh để phái Yến vương trẻ tuổi đến Giang Chiết, các đại thần thầm nghi ngại
nhưng cũng cảm thấy việc này để Yến vương đi là phù hợp nhất. Các hoàng tử lớn tuổi khác đều đã khai phủ nhiều
năm, rất có khả năng là kẻ chủ mưu trong vụ án này.
“Mấy ngày nay, Diệp Kỳ thường xuyên ra khỏi phủ.” Vì vụ án giá lá dâu mà chuyến đi nghỉ mát tại hành cũng bị trì
hoãn, thế là ngày ngày Tiêu Hoa Ung lại đến quận chúa phủ tìm Thẩm Hi Hòa, cả Kinh thành thấy mãi thành quen.
Người trong Kinh ai cũng biết chuyện này, hôm nọ còn có người cả gan đến quận chúa phủ chực sẵn để tố cáo với
Thái tử chuyện địa chủ hối lộ quan huyện, hà hiếp dân lành.
Tiêu Hoa Ung bèn sai người điều tra, phát hiện đầy đúng là một vụ tham nhũng, nhờ vậy mà được không ít bách
tính ca ngợi.
Thẩm Hi Hòa chỉ sợ có người bắt chước. Có những người tự cho rằng bản thân bị oan hoặc bị đối xử bất công,
nhưng đó là do bọn họ không phải bên được lợi khi xử theo pháp luật mà thôi.
Không biết Tiêu Hoa Ung đã làm gì, từ đó về sau không thấy chuyện tương tự phát sinh nữa.
“Những người còn lại trong Diệp phủ có gì bất thường không?” Thẩm Hi Hòa đặt một quân cờ xuống rồi hỏi.
“Không có gì khác lạ cả.” Tiêu Hoa Ung cũng đặt cờ, “Nhưng ta cảm thấy có lẽ Tiêu Trường Thái đã tìm được
người giúp đỡ và đang lên kế hoạch rời Kinh rồi.”
“Điện hạ đang nghi ngờ ai?” Thẩm Hi Hòa hỏi.
Nghe vậy, Tiêu Hoa Ung xoay xoay quân cờ trong tay, nở nụ cười ẩn ý: “Ta thấy lão Ngũ đáng ngờ nhất.”
Thẩm Hi Hòa trầm ngâm giây lát: “Tín vương điện hạ là người có năng lực ổn thỏa nhất, nhưng lại khó nắm bắt
nhất.”
Muốn bắt Tiêu Trường Khanh thỏa hiệp không phải chuyện dễ. Tiêu Hoa Ung vừa phát hiện ra Cố Thanh Xu, Tiêu
Trường Khanh liền đưa Cố Thanh Xu đi thú tội. Người này tính tình quyết đoán, lại có bản lĩnh, chẳng mấy ai có
khả năng uy hiếp hắn.
“Ta cũng đang nghĩ nếu Tiêu Trường Thái muốn lão Ngũ giúp mình thì phải làm thế nào.” Tiêu Hoa Ung nhất trí
với Thẩm Hi Hòa, “Và liệu Tiêu Trường Thái có thành công hay không.”
Nếu Tiếu Trường Thái thành công, vậy thì Tiêu Hoa Ung phải theo dõi Tiêu Trường Khanh thật chặt chẽ, nhưng
nếu không thành, Tiêu Trường Thái sẽ tìm người khác, khi ấy có theo dõi Tiêu Trường Khanh cũng chỉ uổng công.
Nếu không bị Hữu Ninh để theo dõi gắt gao, Tiêu Hoa Ung hoàn toàn có thể rải tai mắt khắp chốn. Hắn không sợ
trở mặt với Hữu Ninh đế, ngặt nỗi vẫn chưa cưới được Thẩm Hi Hòa, giờ mà trở mặt thì hôn sự này sẽ gặp phải
trắc trở.
Tiêu Hoa Ung không muốn hôn sự của mình và Thẩm Hi Hòa có trục trặc gì, kẻo lại khiến Thẩm Hi Hòa đánh mất
lòng tin về hôn nhân của hai người, nên đành tạm thời nhượng bộ.


“Hay là điện hạ thử ngẫm xem nếu Tiêu Trường Thái đủ sức khiển Tín vương điện hạ thỏa hiệp thì Tín vương điện
hạ sẽ làm thế nào để hỗ trợ hắn ta thoát thân.” Thẩm Hi Hòa nói.
“U U nghĩ lão Ngũ sẽ dùng cách nào?” Tiêu Hoa Ung hỏi ngược lại nàng.
Thẩm Hi Hòa đăm chiêu. Gió mát thổi qua, đượm hương hoa ngào ngạt. Một lúc lâu sau, Thẩm Hi Hòa nói: “Tín
vương điện hạ giỏi phán đoán lòng người, nếu điện hạ muốn đi trước hắn một bước thì phải nghĩ xem hắn có thể
đoán được bao nhiêu nước đi của điện hạ và sẽ lừa gạt điện hạ bằng cách nào.”
Tiêu Trường Khanh không phải hạng tầm thường, đối thủ ngang tầm càng khó giải quyết hơn, và cũng thú vị hơn.
Tiêu Hoa Ung bật cười: “U U vừa nói lão Ngũ rất khó bị người khác uy hiếp, thành thử ta hơi phân vân, không chắc
lão Ngũ có thể thỏa hiệp với lão Tứ không nữa. Chúng ta có thể nghĩ được đến đây thì lão Ngũ cũng thế. Nếu ta là
hắn và thật sự muốn giúp lão Tứ phen này, mà lại có một đối thủ như ta…”
Tiêu Hoa Ung nhìn bàn cờ, đặt xuống một quân cờ. Một tiếng “cạch” vang lên, hắn thong dong cất tiếng: “Bước đầu
tiên, ta sẽ để đối phương cho rằng Tiêu Trường Thái đã tìm người khác hỗ trợ.”
Thẩm Hi Hòa cúi đầu xem xét, Tiêu Hoa Ung đã chặn mất con đường nàng muốn đi. Hắn đoán được nàng định
đánh thế nào nên mai phục từ trước, nếu nàng không phát hiện kịp thời mà cứ chơi theo đường lối dự tính thì sẽ rơi
vào bẫy của hắn.
Thẩm Hi Hòa hé môi, chỉ nhìn bàn cờ là biết hắn đã đoán được đường đi nước bước của mình. Nàng né tránh cạm
bẫy giăng sẵn của Tiêu Hoa Ung, đặt cờ xuống một vị trí khác, sau đó ngẩng đầu nhìn
hắn và nói: “Điện hạ, người thông minh sẽ biết cách tùy cơ ứng biến, Tín vương điện hạ rất giỏi mặt này, điện hạ
không nên chủ quan.”
Cặp mắt đen láy của Tiêu Hoa Ung lấp lánh ý cười, hắn nhìn lướt qua bàn cờ rồi thong thả đặt cờ: “Trên bàn cờ,
chúng ta có thể thiên biến vạn hóa, nhưng vẫn phải tuân thủ quy tắc. Ai có thể khống chế quy tắc sẽ là kẻ thắng
cuộc sau cùng.”


Thẩm Hi Hòa nhìn lại bàn cờ, tình thế đã thay đổi trong nháy mắt. Tiêu Hoa Ung lợi dụng luật chơi để đôi bên rơi vào thế đối sá tử.
Dựa theo luật chơi, nàng nhất định phải đặt cờ ở một nơi khác, bằng không hai bên sẽ tiếp tục giằng co.
(*) Trong cờ vây, đối sát là tình huống mà hai bên đều bị bao vây, rơi vào tình thế giằng co, không bên nào ăn được bên nào, lúc này
sẽ so xem ai nhiều khí (các giao điểm còn trống nằm sát quân cờ) hơn thì thắng.
Bước nhượng bộ này chính là mấu chốt thắng bại.
Thẩm Hi Hòa ung dung nhận thua: “Ta rất mong đợi trận chiến giữa điện hạ và Tín vương điện hạ.”