Vì Ta Trăm Hoa Cũng Phải Úa Tàn

Chương 422



Đó là đi đường thủy, theo một con sông ẩn mình sau ngọn núi cao nghìn trượng hiếm người lai vãng, hầu như
chẳng ai biết nơi đó có một con sông 3chảy xuyên qua chân núi, xuôi dòng là có thể rời Kinh.
Cố Thanh Chi thích leo núi tìm hương liệu hoặc hoa thơm cỏ lạ, có lần tình cờ l1ên đến đỉnh núi, suýt nữa rơi xuống
núi. Về sau, Tiêu Trường Khanh nhìn thấy áo choàng của nàng mắc trên cành cây, tưởng là nàng bị ngã từ trê9n
đỉnh núi xuống dưới, vội vàng xuống chân núi đi tìm, tìm không thấy lại ngồi bè trúc tìm dọc dòng sông, nhờ vậy
mà phát hiện con đường thủy 3bí mật này.
Chẳng mấy người biết được chuyện này, hẳn là mấy ngày nay Tiêu Trường Khanh đã giở không ít mánh khóe để
phân tán lực lượn8g của Tiêu Hoa Ung, sau đó âm thầm chọn một trong số đó. Nếu không có con đường thủy bí
mật này, Tiêu Trường Khanh sẽ phải tìm cách đánh lừa Tiêu Hoa Ung rồi chọn một con đường khác.
Thẩm Hi Hòa toàn đi tìm Tiêu Hoa Ung, nhưng rồi bình tĩnh lại ngay, vì rất có thể Tiêu Trường Khanh cũng đang
theo dõi Tiêu Hoa Ung sát sao.
Nàng gật đầu chào hỏi Tiêu Trường Khanh rồi quay về phòng mình, gọi Mạc Viễn tới, bảo Mạc Viễn cấp tốc lên
đường quay về, lấy cớ rằng nàng bỏ quên đồ.
Lúc Tiêu Hoa Ung còn ở trong Kinh, Tiêu Trường Khanh không dám hành động thiếu suy nghĩ nên mới trì hoãn
đến hôm nay. Bọn họ phải lén lút trèo đèo lội suối, trong đoàn còn có Diệp Vãn Đường thì tốc độ không thế nào
nhanh được, nếu Mạc Viễn không gặp trục trặc gì thì vẫn có thể ngăn chặn kịp thời.
“Quận chúa, có chuyện gì thế ạ?” Thấy Thẩm Hi Hòa đứng bên song cửa ngắm trăng, Trân Châu bèn đưa giá nến
lại gần chỗ nàng.
Từ lúc gặp Tín vương điện hạ hồi chiều, sắc mặt quận chúa nghiêm túc hẳn lên, sau khi phái Mạc Viễn quay về thì
vẫn luôn im lặng.
“Ta đã biết Tín vương định trợ giúp Tiêu Trường Thái đào tẩu bằng cách này, nên phái Mạc Viễn quay về phục kích
bọn họ.” Thẩm Hi Hòa không muốn giấu giếm tâm phúc quá nhiều, kẻo bọn họ lo lắng rồi phỏng đoán lung tung,
ảnh hưởng đến sự tín nhiệm và ăn ý giữa chủ tớ với nhau.
“Quận chúa không báo cho Thái tử điện hạ biết sao?” Trân Châu chần chừ một lát rồi hỏi.
Không phải là nàng ta không tin Thẩm Hi Hòa hay là ỷ lại vào Tiêu Hoa Ung, nhưng vụ này vốn chỉ có Tiêu Hoa
Ung và Tiêu Trường Khanh so kè, còn Thẩm Hi Hòa chẳng nhúng tay.
“Không cần.” Thẩm Hi Hòa lắc đầu.
Thẩm Hi Hòa sợ một khi Tiêu Hoa Ung biết chuyện, nhỡ đâu lại có động tĩnh gì khiến Tiêu Trường Khanh cảnh


giác, mà quan trọng hơn là nàng không biết phải giải thích với Tiêu Hoa Ung thế nào về lý do mình biết được một
chuyện bí ẩn như vậy.
Nói dối ư? Tiêu Hoa Ung thông minh thế kia, ắt có thể đoán được nàng nói thật hay nói dối.
Liệu việc đó có để lại khúc mắc trong lòng hắn, tạo thành mối họa tiềm tàng trong tương lai hay không?
Thẩm Hi Hòa không thể trả lời cụ thể được, nàng giấu cả người nhà thì sao có thể nói cho Tiêu Hoa Ung biết?
Nhưng không báo Tiêu Hoa Ung biết mà muốn phục kích Tiêu Trường Thái bằng lực lượng của một mình nàng
trong khi hắn ta được Tiêu Trường Khanh trợ giúp thì tỷ lệ thành công sẽ không cao.
Có điều vốn dĩ nàng cũng chẳng trông mong gì lần này sẽ giết được Tiêu Trường Thái, chẳng qua là nỗ lực hết sức
mà thôi.
“Quận chúa không đi nghỉ vì muốn đợi kết quả ư?” Trân Châu hỏi, “Có cần chuẩn bị ít trà bánh cho quận chúa
không ạ?”
“Không cần mất công…” “Cô đứng đây làm gì?” Thẩm Hi Hòa còn chưa dứt lời, chợt nghe tiếng Thẩm Anh Nhược
vang lên ngoài cửa.
Thẩm Hi Hòa và Trân Châu vội đi ra ngoài, thấy Thẩm Anh Nhược đứng bên song cửa, sau lưng là Đàm thị và hai
nha hoàn, đang gặng hỏi Cố Thanh Xu đứng bên kia bức tường.
Chỗ này là khoảng trống bên ngoài phòng Thẩm Hi Hòa, phải đi ngang qua phòng nàng mới có thể đến đây, nhưng
phòng Cố Thanh Xu lại nằm kế bên phòng nàng, từ cửa sổ phòng Cố Thanh Xu cũng ra đây được. Cố Thanh Xu ở
một mình, không dẫn theo người hầu.
Phòng Thẩm Anh Nhược nằm đối diện cửa sổ phòng Cố Thanh Xu, Thẩm Anh Nhược đang thu dọn đồ đạc thì thấy
Cố Thanh Xu trèo qua cửa sổ rồi nấp ở đây một hồi lâu, Thẩm Anh Nhược bèn dẫn theo Đàm thị và nha hoàn đến
đây. Nghe tiếng Thẩm Hi Hòa loáng thoáng vọng ra từ trong phòng, Thẩm Anh Nhược bèn lên tiếng nhắc nhở.
“Con mèo của ta bị lạc, ta nghe tiếng nó kêu loanh quanh đâu đây nên mới chạy tới.” Cố Thanh Xu nhỏ nhẹ giải
thích.
“Ta đứng trong phòng đã thấy cô trèo cửa sổ đến đây, thế nên ta mới ra chỗ này. Nơi đây muốn xoay người còn
chật vật, cớ gì cô lại ngồi yên thật lâu?” Thẩm Anh Nhược nhìn Cố Thanh Xu chòng chọc thông qua lỗ hổng trên
tường, dáng vẻ trông khá đáng sợ giữa bóng tối nhập nhoạng, “Nếu cô đi tìm mèo thì sao không cất tiếng gọi nó
chứ?”
“Ta…” Cố Thanh Xu á khẩu, không dám nhìn Thẩm Anh Nhược nữa mà nhìn sang Thẩm Hi Hòa, “Quận chúa, ta
đang tìm mèo thật mà.”
Thẩm Hi Hòa nhìn lướt xung quanh, quả thật ngửi được mùi đặc trưng của con mèo của Cố Thanh Xu, chứng tỏ
con mèo này mới chạy ngang qua đây, bèn mỉm cười nói: “Đúng là tìm mèo thật, mà nghe trộm cũng thật nốt.”
Cố Thanh Xu chưa đến mức lẻn vào góc hẹp để nghe trộm. Nàng ta không biết chỗ này có thể nghe trộm được, càng
không biết đối phương có bí mật gì đáng giá.


Có lẽ nàng ta trèo qua cửa sổ đi tìm mèo thật, vừa hay nghe thấy Thẩm Hi Hòa nhắc đến Tiêu Trường Khanh, thế
nên mới mặc cho con mèo chạy đi, còn mình thì ngồi đây nghe trộm.
Cố Thanh Xu nhìn theo hướng nhìn của Thẩm Hi Hòa, đập vào mắt nàng ta là một vùng cỏ ngã rạp, còn có dấu bị
giẫm. Chỗ này nằm gần phòng Thẩm Hi Hòa, rõ ràng chỉ có giẫm lên thật lâu mới để lại vết tích như vậy. Tuy
nhiên, Cổ Thanh Xu vẫn bình tĩnh biện hộ: “Quận chúa, vừa rồi con mèo của ta
bị kẹt trong này, ta mới ngồi đây giúp nó thóa ra. Nghe tiếng gọi của Thẩm Nhị nương tử, ta giật mình, thể là để nó
trốn thoát.”
Quả thật tiếng gọi của Thẩm Anh Nhược làm Cổ Thanh Xu giật bắn, làm con mèo vừa bắt được nhảy vọt đi, Thẩm
Anh Nhược cùng người hầu đều thấy, nhưng rõ ràng sự thật không phải chỉ có thế.
“Cô…”
Thẩm Anh Nhược đang định lên tiếng, Thẩm Hi Hòa chợt giơ tay ngắt lời nàng ta rồi quay sang nói với nàng ta:
“Đêm đã khuya rồi, mau về phòng ngủ đi, ngày mai còn phải đi một chặng đường dài, trời nóng thế này có muốn
ngủ bù trên xe ngựa cũng khó.”
Đương nhiên Thẩm Anh Nhược sẽ không phản bác lời dặn dò của trưởng tỷ trước mặt người ngoài, huống chi nàng
ta hiểu rõ bản lĩnh của Thẩm Hi Hòa hơn những người khác, bèn ngoan ngoãn vâng lời, dẫn Đàm thị và nha hoàn
quay về phòng.
Đợi bọn họ đi cả rồi, Thẩm Hi Hòa mới quay sang nói với Cố Thanh Xu: “Lật Dương huyện chủ, chỉ một lần này
thôi đấy, lần sau sẽ không dễ dàng như vậy đâu.”


Thẩm Hi Hòa hờ hững nói một câu rồi dẫn Bích Ngọc và Trân Châu quay về phòng, chẳng buồn đoái hoài đến Cố Thanh Xu nữa.
Vì ở trong viện toàn là quý nữ nên hộ vệ không tiện canh gác trong phòng, Mặc Ngọc và Mạc Viễn thì đã quay về Kinh, bên cạnh
Thầm Hi Hòa chi còn Tử Ngọc, Bích Ngọc và Trân Châu hầu hạ, còn Hồng Ngọc thì ở lại Kinh đô để trông coi Độc Hoạt Lâu, thành
thử khó tránh khỏi có chỗ sơ hở.
“Quận chúa, liệu nàng ta có nghe được không nhi…” Trân Chầu lo âu.


“Nghe được thì đã sao?” Thẩm Hi Hòa thờ ơ, “Giờ có biết cũng đã muộn.”