Vì Ta Trăm Hoa Cũng Phải Úa Tàn

Chương 427



Thẩm Hi Hòa dừng bước, thong thả quay lại, ánh mắt thản nhiên: “Điện hạ có ý gì?”
Tiêu Trường Khanh nhìn Thẩm Hi3 Hòa chăm chú: “Ta chỉ muốn được Chiêu Ninh quận chúa giải thích vì sao
quận chúa lại biết được con đường đó?”
1Thẩm Hi Hòa cười nhẹ: “Tín vương điện hạ, hai bên giao tranh, ai lại đi tiết lộ cho kẻ địch nguồn tin tình báo của
mình9 cơ chứ?”
Tiêu Trường Khanh lẳng lặng nhìn Thẩm Hi Hòa, thấy nàng tỏ vẻ mất kiên nhẫn, chỉ muốn nhanh chóng bỏ 3đi,
hắn bèn nói: “Quận chúa học thức uyên bác, vậy có biết kể thứ mười bốn trong Ba mươi sáu kế là gì không?”
“8Mượn xác hoàn hồn?” Thẩm Hi Hòa đáp ngay không cần suy nghĩ, sau đó chợt mỉm cười như vừa nghe chuyện
gì hoang đường, “Thì ra ý điện hạ là thế, thật buồn cười quá mà. Có lẽ mấy ngày nay điện hạ đã điều tra về Chiêu
Ninh rồi, hắn cũng biết xưa nay Chiêu Ninh không tin Phật, không tin Đạo, cũng không tin vào ông trời. Người đọc
sách chớ nên nói mấy chuyện yêu ma quỷ quái, điện hạ đã đọc bao nhiêu là sách thánh hiền, đừng vì nhất thời đau
lòng mà nảy sinh những ý tưởng phi thực tế.”
“Ý tưởng phi thực tế ư?” Tiêu Trường Khanh bước lại gần Thẩm Hi Hòa, từ đầu chí cuối vẫn luôn chú mục vào
nàng, “Nghe nói Tây Bắc vương rất coi trọng quận chúa, luôn nâng niu trong lòng bàn tay, dù có việc quan trọng
cũng không tị hiềm, phụ tử ba người cùng nhau thương lượng.
Khi quận chúa lên Kinh, a đệ ta đang điều tra án Yên Chi. Cớ sao a đệ lại được quận chúa cứu? Quận chúa có thể
phủ nhận toàn bộ ý tứ sâu xa trong đó hay sao?
Vương gia không thể giấu quận chúa mà tự tiện quyết định một chuyện quan trọng như vậy, hoàn toàn không
màng đến nguyện vọng của quận chúa được. Tiểu vương không tin.
Nếu quận chúa đã biết trước thì sao lâm trận lại đổi ý?”
Tiêu Trường Khanh muốn nói đến việc Thẩm Nhạc Sơn sắp xếp để Thẩm Hi Hòa tình cờ gặp được Tiêu Trường
Doanh, chuyện này quả thật khó giải thích cho rõ.
Thẩm Nhạc Sơn không nói thẳng những quả thật đã từng ám chỉ với Thẩm Hi Hòa rằng Tiêu Trường Doanh là lựa
chọn tốt nhất. Khi ấy Thẩm Hi Hòa còn đang vật lộn với bệnh tật, tự biết mình chẳng sống được bao lâu, nàng tin
tưởng Thẩm Nhạc Sơn, vả lại chẳng hiểu biết nhiều về Kinh đô nên cũng ngấm ngầm đồng ý với Thẩm Nhạc Sơn.
Từ đó mới có cảnh tượng Tiêu Trường Doanh được Thẩm Hi Hòa cứu, nhưng Thẩm Hi Hòa lại bất ngờ đổi ý.
Nếu chỉ là muốn lấy được chứng cứ trong tay Tiêu Trường Doanh thì Thẩm Hi Hòa hoàn toàn có thể ra tay ngay từ


khi Tiêu Trường Doanh đang bị truy sát, khi ấy cả Tiêu Trường Doanh lẫn đám người kia chưa chắc đã đoán được
người nẫng tay trên bọn họ là ai, bởi lẽ tình hình đang rất hỗn loạn, không cần đợi đến lúc Tiêu Trường Doanh rơi
vào tay Thẩm Hi Hòa làm gì.
Nghe vậy, Thẩm Hi Hòa vẫn bình tĩnh, cũng không giả ngốc: “Điện hạ, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, lại không có
sách lược vẹn toàn, sao ta dám tùy tiện giết một vị thần vương cơ chứ?
Thay vì nhân lúc hỗn loạn ra tay với Liệt vương điện hạ, biến thành kẻ địch của điện hạ đây, lại còn bị bệ hạ điều
tra mà chưa chắc đã lấy được chứng cứ án Yên Chi, rõ ràng biện pháp của ta thích hợp hơn nhiều, có thể tiến hành
trong êm thấm mà vẫn đạt được mục đích, khiến điện hạ và Liệt vương điện hạ phải ngậm bồ hòn làm ngọt, chẳng
phải sao?”
Lời phản bác của nàng có lý lẽ vững chắc, có thể nói là hợp tình hợp lý, kín kẽ vô cùng, nhưng không thể nào thuyết
phục được Tiêu Trường Khanh: “Ta từng phải người đến Tây Bắc, ai cũng nói quận chúa là một nữ lang dịu dàng
như nước, nhưng sau khi vào Kinh thì lại khác hẳn.”
Thẩm Hi Hòa nhìn Tiêu Trường Khanh như nhìn một gã ngốc, một lát sau mới mở miệng: “Người đời thường nói
Tín vương điện hạ học rộng hiểu nhiều, là người quân tử nho nhã lễ độ. Xin hỏi Tín vương điện hạ, ngài có thật là
người như thế chăng?”
Không đợi Tiêu Trường Khanh trả lời, Thẩm Hi Hòa đã cười nhạo: “Tây Bắc là cố hương của ta, ở đó ta được mọi
người yêu mến và ủng hộ, đương nhiên ta sẽ hòa nhã với bọn họ. Còn Kinh đô với ta mà nói khác nào đầm rồng
hang hổ, ta mà hiền lành như khi còn ở Tây Bắc, chỉ e hôm nay sẽ không thể đứng đây mà nghe điện hạ nói lung
tung được.”
Ánh mắt Tiêu Trường Khanh nặng nề, hắn không lên tiếng, nhưng rõ ràng vẫn chưa bị Thẩm Hi Hòa thuyết phục.
Thẩm Hi Hòa không quan tâm hắn nghĩ gì: “Điện hạ, hôm đó ta đã xin bệ hạ làm chứng rồi, điện hạ mà còn quấy
nhiễu ta thì chớ trách ta tàn nhẫn.”
Nàng không bận tâm đến ý nghĩ của Tiêu Trường Khanh nhưng cũng không muốn bị hắn làm phiền.
Nói đoạn, Thẩm Hi Hòa nhún mình làm lễ rồi quay đi. Lần này Tiêu Trường Khanh không ngăn cảnh mà chỉ nói:
“Chắc chắn ta sẽ điều tra hết thảy.”
Thẩm Hi Hòa làm như mắt điếc tai ngơ, thong thả bước đi xa dần, mất hút trong tầm mắt Tiêu Trường Khanh.
“Sao quận chúa không nói cho Tín vương điện hạ biết chuyện Tín vương phi?” Bích Ngọc không kìm được hỏi.
Quận chúa đâu muốn bị Tín vương điện hạ dây dưa, mà Tín vương điện hạ cũng chỉ muốn biết vì sao quận chúa lại
biết con đường đào tẩu của Tiêu Trường Thái thôi mà. Theo cách giải thích của bọn Bích Ngọc thì nàng biết được là
nhờ nghe Tín vương phi kể.
Bọn họ biết Thẩm Hi Hòa có một người bạn qua thư họ Cố, sống tại Kinh đô. Vương gia và thế tử từng phái người
đi điều tra, người đó là Cố Tắc Hương, hiện đang làm việc trong Thượng Phục cục. Nhưng thật ra, người vẫn luôn
thư từ qua lại với quận chúa là Tín vương phi, chẳng qua là lấy Cố Tắc Hương làm bình phong.


Chỉ cần nói chuyện này cho Tiêu Trường Khanh biết thì mọi chuyện sẽ được giải quyết một cách nhẹ nhàng.
“Hắn là ai cơ chứ, việc gì ta phải giải thích với hắn?” Thẩm Hi Hòa cười nhạt.
Đuổi theo Tiêu Trường Khanh giải thích sẽ khiến hắn càng khó tin tưởng hơn. Tiêu Trường Khanh muốn điều tra
chứ gì, vậy thì cứ để hắn điều tra đi.
Thẩm Hi Hòa quay về tiểu viện, bắt đầu trêu đùa Bách Tuế, con vẹt trắng được Tiêu Hoa Ung tặng cho. Lần này
đến hành cung, Thẩm Hi Hòa đem cả nó và Đoản Mệnh theo.
Nàng đã chuẩn bị xong xuôi hết thảy, trong đó có cả Cổ Tắc Hương. Trong quận chúa phủ đang cất giữ thư từ qua
lại mấy năm gần đây giữa Thẩm Hi Hòa và Cố Thanh Chi được nàng lén viết khi không có bọn Trân Châu bên
cạnh, còn thư của Cố Tắc Hương đã bị Thẩm Hi Hòa đốt cháy từ lâu.
Mấy năm qua, Cố Tắc Hương giống như một người chuyên lắng nghe tâm tình của Thẩm Hi Hòa, dù thư Thẩm Hi
Hòa gửi đi phải qua tay người hầu nhưng nàng chưa bao giờ để bọn họ đọc được nội dung hay thấy được nét chữ.
Nàng chưa từng nói với ai về chuyện Cổ Tắc Hương.
Về phần Cố Thanh Chi, sau khi thành hôn, Tiêu Trường Khanh quá bận rộn nên phu thê hai người chẳng mấy khi
gặp nhau, Tiêu Trường Khanh cũng không cho người theo dõi Cố Thanh Chi. Nếu Cố Thanh Chi muốn làm việc gì
mà không để Tiêu Trường Khanh biết thì hắn sẽ không thể nào biết được.


Đợi khi nào Tiêu Trường Khanh tìm được những lá thư kia, khi ấy mối nghi hoặc của hắn sẽ được giải thích, không cần nàng phải chủ
động tìm hắn giải thích làm gì, như vậy không giống với tác phong xưa nay của nàng, Tiêu Trường Khanh vốn tính đa nghi sẽ khó mà
tin được.
Tiêu Hoa Ung vừa hay tin Tiêu Trường Khanh chặn đường Thẩm Hi Hòa liền vội vàng chạy tới. Chợt nhớ Thẩm Hi Hòa vốn tính tự
lập, hẳn bèn báo Thiên Viên và người hầu lui ra, còn mình rón lại gần, nghĩ bụng nếu không cần thiết thì sẽ không ra mặt.
kén
Nhưng nhờ vậy mà hắn nghe được những gì Tiêu Trường Khanh nói với Thẩm Hi Hòa.
Lẽ ra hắn sẽ khịt mũi xem thường những lời hoang đường như vậy, nhưng chẳng hiểu sao lòng hắn lại thấy nặng nề. Tiêu Hoa Ung
quyết định đi đến thư phòng, không kìm được mà cầm lấy một cuốn sách có tựa đề “Thần Dị Kinh”, vốn nói về đề tài thần quái.