Vì Ta Trăm Hoa Cũng Phải Úa Tàn

Chương 438



Quả nhiên, nỗi bất an của nàng ta đã được chứng minh là đúng, Thẩm Hi Hòa đến đây là vì nàng ta. Tim Dư Tang
Ninh như thắt lại.
4 Nàng ta nhớ3 lại cảnh tượng hôm ấy, Thẩm Hi Hòa bắt Lương Đan Phác quỳ trên mảnh sứ vỡ trước mắt bao
người, khiến hai đầu gối rớm máu mới cho người đưa Lương Đa1n Phác về Lương phủ, vậy mà Lương phủ cũng
không dám hé hé, Lương Chiêu dụng cũng không vì chuyện này mà trách Thẩm Hi Hòa.
Dư Tang Ninh lên9 Kinh đã được một năm, trong vòng một năm này, nàng ta biết được trong tòa hoàng thành kia
có một người xuất thân cao quý, có thể tùy tiện làm càn m3à vẫn được người ta nhượng bộ, đến cả Hoàng thượng
cũng khoan dung với người nọ hơn những người khác.
Người nọ chính là Thẩm Hi Hòa.
Phụ thân nàng là một vương gia khác họ, nắm giữ một phần ba quân đội cả nước trong tay, sắp gả cho Thái tử
đương triều. Nàng muốn thứ gì thì chỉ cần phất tay một cái, sẽ có vô số người tranh nhau dàng đến trước mặt nàng.
“Chẳng hay Tang Ninh đã làm gì có lỗi với quận chúa, mong quận chúa chỉ rõ cho” Dư Tang Ninh cố tỏ ra bình
tĩnh.
Dư Tang Ninh cảm thấy Thẩm Hi Hòa không có sát ý, nhưng Thẩm Hi Hòa vốn tính ngang tàng quái gở, dù có Cố
Thanh Xu ở đây, Dư Tang Ninh cũng không dám chắc Thẩm Hi Hòa sẽ không giết mình.
“Cô chưa làm gì có lỗi với ta cả” Thẩm Hi Hòa hờ hững nói, “Nhưng cô quá to gan, ai cũng dám lợi dụng để phục
vụ cho mưu đồ xấu xa của mình”
Nghe vậy, Dư Tang Ninh vắt óc suy nghĩ, không biết Thẩm Hi Hòa đang nói về ai, nàng ta tự nhận có vài phần hiểu
biết Thẩm Hi Hòa, cho dù nàng ta có giết người như ngóe đi nữa, miễn là đối phương không liên quan gì đến Thẩm
Hi Hòa thì Thẩm Hi Hòa chưa chắc đã ra tay với nàng ta.
Thẩm Hi Hòa có liên quan với người đó, còn nói nàng ta to gan tày trời, vậy thì chỉ có thể là Thái hậu.
Vì muốn gây thiện cảm với Thái hậu, Dư Tang Ninh quyết định đánh liều. Nàng ta tự cho rằng biện pháp của mình
rất kín đáo nhưng vẫn bị Thẩm Hi Hòa phát hiện. Dư Tang Ninh dám chắc Thẩm Hi Hòa không có chứng cứ, bằng
không đã không dùng cách này đối phó nàng ta, nhưng nàng ta cũng biết dù không có chứng cứ đi nữa, Thẩm Hi
Hòa vẫn khẳng định nàng ta chính là kẻ đầu têu, giờ mà chổi bay chối biển chỉ càng khiến Thẩm Hi Hòa giận dữ
hơn.
Song, Dư Tang Ninh quyết không thừa nhận, chỉ im lặng cắn môi nhìn chằm chằm Thẩm Hi Hòa bằng ánh mắt đề
phòng và căng thẳng, không muốn bỏ lỡ bất kỳ phản ứng nào của Thẩm Hi Hòa.
“Quận chúa, giết người là phạm pháp đẩy” Cố Thanh Xu đã hiểu, hóa ra Thẩm Hi Hòa chính là đầu số của cuộc tập
kích khiến bọn họ hoảng kinh hồn vía này, bèn nhỏ nhẹ khuyên.
Thẩm Hi Hòa hờ hững liếc nàng ta, ánh mắt tuy bình thản nhưng lại chứa đựng một áp lực vô hình, khiến trái tim
Cố Thanh Xu trĩu nặng như bị thứ gì đè ngay ngực, khiến nàng ta không thể thở nổi.
Ảnh mắt Thẩm Hi Hòa tưởng chừng không hề sắc bén nhưng lại khiến người khác ngạt thở, tưởng chừng không tự
cao nhưng lại hết sức ngạo nghễ, làm cho nàng ta e sợ không thôi.
A tỷ của nàng ta cũng giống thế, chỉ khác là Thẩm Hi Hòa bình thản hơn, còn Cố Thanh Chi thì lạnh nhạt hơn.
“Đối với ta mà nói, giết một người hay hai người cũng chẳng khác gì nhau” Thẩm Hi Hòa điềm nhiên đáp.
Nàng liếc Mặc Ngọc, Mặc Ngọc lập tức buông lỏng tay. Con ngựa bồn chồn, bắt đầu lồng lộn lên, xe ngựa lao
xuống vách núi thêm một đoạn, thùng xe va đập không ngừng. Dư Tang Ninh bấu chặt vào vách thùng xe, tạo
thành mấy vết cào sâu hoắm, cảm giác sợ hãi trào dâng.
Tiếng răng rắc vang lên, dường như xe ngựa sắp lao thẳng xuống vách núi. Dư Tang Ninh nghe mà có cảm giác
lòng mình đang bị lăng trì, khiến nỗi sợ của nàng ta lên đến đỉnh điểm.
Cố Thanh Xu thấy vậy thì khiếp đảm lùi lại một bước. Trân Châu và Bích Ngọc đã hạ gục toàn bộ hộ vệ của Cố
Thanh Xu, bèn chạy tới giúp Bộ Sơ Lâm công kính gã ảnh vệ được Tiêu Trường Khanh giao nhiệm vụ bảo vệ Cố
Thanh Xu.
Thấy tình hình mỗi lúc một xấu đi, Cố Thanh Xu thầm hận Thẩm Hi Hòa nhưng không thể không ngậm miệng.
“Quận chúa… Không thì quận chúa cứ cho ta được chết nhanh chóng đi!” Dư Tang Ninh sợ đến nỗi ứa nước mắt
nhưng cũng biết có nói gì đi nữa cũng vô ích, Thẩm Hi Hòa đã muốn giết ai thì sẽ không đổi ý.
Đừng hỏi vì sao nàng ta lại biết, trực giác mách báo nàng ta Thẩm Hi Hòa chính là người như vậy.
“Buông tay ra đi” Thẩm Hi Hòa vừa lên tiếng, người đánh xe bòn buông dây thừng. Chiếc xe ngựa không còn gì
níu kéo, lập tức trượt xuống vách núi.
Tiếng thét hoảng loạn của Dư Tang Ninh xé toang màn đêm yên tĩnh, nàng ta văng ra khỏi xe ngựa, cứ ngỡ sắp phải
thịt nát xương tan, bỗng có người chộp lấy cánh tay, giúp nàng ta không và phải bụi gai.
Tim Dư Tang Ninh đập dồn dập như thể muốn vọt khỏi lồng ngực. Trong khoảnh khắc rơi xuống vách núi, nàng ta
có cảm giác mình sắp hồn phi phách tán, dù trước đó vẫn luôn tự nhủ phải nén nước mắt cũng không kìm được mà
òa khóc.


Mặc Ngọc ra sức lấy đà nhảy lên, sau đó ném Dư Tang Ninh sang một bên.
Dư Tang Ninh ngã uych xuống đất, cảm giác ê ẩm toàn thân khiến nàng ta hoàn hồn. Dư Tang Ninh nước mắt ròng
ròng, hốt hoảng quỳ xuống trước mặt Thẩm Hi Hòa, không ngừng dập đầu: “Xin quận chúa tha mạng, ta… ta
không dám tái phạm, không dám tái phạm nữa.”
Thẩm Hi Hòa nhìn Dư Tang Ninh khiếp đảm xin tha, lại nhìn gã ảnh về một chọi ba mà vẫn không rơi vào thế hạ
phong, vốn dĩ hôm nay nàng cũng không định giết người.
Dù Dư Tang Ninh có thủ đoạn độc ác, lừa người ta uống thuốc độc tự sát thì cũng không đến lượt nàng phất cờ
chính nghĩa.
Giết Dư Tang Ninh thì phải giết cả Cố Thanh Xu, bằng không sẽ càng rắc rối hơn. Nàng và Cố Thanh Xu không thì
không oán, không thể giết người diệt khẩu hàng che giấu việc mình giết người.
“Hãy nhớ kỹ ngày hôm nay, nếu còn có lần sau, cô sẽ không có cơ hội xin tha nữa đầu” Cuối cùng, Thẩm Hi Hòa
cảnh cáo một câu rồi quay về xe ngựa của mình.
Ba người Bộ Sơ Lâm ngừng tay, gã ảnh vệ cũng không muốn tiếp tục giao chiến mà hối hả đi tìm người mình cần
bảo vệ.
Xe ngựa của Thẩm Hi Hòa nghênh ngang rời đi, lướt qua trước mặt đám người Cố Thanh Xu. Cố Thanh Xu hết
nhìn chiếc xe ngựa nằm dưới vách núi, nhìn đám hộ vệ nằm la liệt rồi lại nhìn theo chiếc xe ngựa của Thẩm Hi Hòa
đang dần mất hút trong bóng đêm, lòng tràn đầy căm hận.
Nàng ta chưa thấy ai ngông cuồng như thể bao giờ, xưa nay cứ ngỡ trưởng tỷ của mình đã là nữ lang kiêu ngạo
nhất trần đời, nay mới biết thế nào mới thật sự là không coi ai ra gì.
Thẩm Hi Hòa hành hạ bọn họ ra nông nỗi này, làm bọn họ mắc kẹt ở đây, một nơi cách hành cùng chừng một canh
giờ đi đường, muốn hai nữ lang liễu yếu đào tơ như Cố Thanh Xu và Dư Tang Ninh đi bộ về hành cùng, chỉ e phải
hàng đồng mới đến nơi, còn bị người ta thấy được dáng vẻ nhếch nhác, mồ hôi nhễ nhại.


Nơi đây núi non trùng điệp, nếu để hộ vệ quay về báo tin cho Tiêu Trường Khanh đến đón cũng phải đợi thêm hai canh giờ. Dù có
ành vệ võ công cao cường tháp tùng thì bọn họ cũng không dám ngồi đợiởnơi núi sâu rừng thẳm này.
Về đến hành cung, bọn họ có tố cáo với Hữu Ninh đế rằng mình bị Thẩm Hi Hòa hãm hại thì Hữu Ninh để cũng sẽ không tin. Thứ
nhất là hai người họ không có chứng cứ thứ hai là đôi bên không oán không thù. Tuy người trong Kinh ai cũng biết Thẩm Hi Hòa
không dễ trêu vào, nhưng xưa nay không tùy tiện gây sự với người khác bao giờ.
Sau khi đi khuất tầm mắt hai người kia, Thầm Hi Hòa cho dừng xe lại và lên tiếng: “Điện hạ còn không chịu ra thì đừng trách ta đốt
mê hương hay bắn độc châm nhé”


Nàng vừa dứt lời, một bóng hình thình lình tung người lao tới, vững vàng đáp xuống đằng trước xe ngựa. Hắn nhìn Thầm Hi Hòa,
mim cười dịu dàng, vẻ mặt đầy cứng chiều.