Ánh nắng chiếu qua khe cửa sổ trong căn phòng rộng lớn, nơi đây chỉ có mỗi tôi và giám đốc đang ngồi đối diện nhau.
Tôi và anh ta, hai thái cực đang rất đối lập.
Người đàn ông đã mở lời, nói rằng sẽ trả công cho tôi cao ngất ngưởng, đổi lại tôi phải giả vờ làm bạn gái của anh ta.
“Hả?”
Trần Minh Viễn vẫn làm cái điệu bộ ngả ngớn đó, anh ta nói với tôi rằng: “Vì gia đình luôn giục tôi đi xem mắt nên cần tìm người giả vờ làm bạn gái, mà có em lại vừa vặn hiểu tôi, nên tôi muốn em giúp tôi.”
Trong đầu tôi hiện ra một mớ câu hỏi: Tôi hiểu anh? Nên anh muốn tôi giúp anh?
Thật đấy à?
Thật sự tôi có hiểu cái quái gì về anh đâu? Ấn tượng của tôi về anh chính là một tên vô lại thích bắt nạt người khác kìa.
Nhưng anh ta nói sẽ trả thù lao hậu hĩnh, đây chính là trọng điểm, vì vậy tôi thăm dò hỏi: “Vậy sếp định trả em bao nhiêu?”
Chẳng hề do dự gì, anh ta nói với tôi một con số siêu to khổng lồ: “Năm mươi triệu đồng.”
“Cái gì? Năm-năm mươi triệu đồng?”
“Hàng tháng.” Trần Minh Viễn còn bổ sung thêm một câu.
Mỗi tháng được nhận số tiền năm mươi triệu đồng? Chỗ tiền này tôi có thể thuê được một căn chung cư mini khá xịn rồi đó!
Chỉ vì đồng tiền làm mờ con mắt, ngay lập tức tôi đồng ý với anh ta, đồng thời ký luôn hợp đồng được viết trên giấy tờ mà tôi còn không thèm xem trong đó có những điều khoản gì.
***
Sau khi nói chuyện với “vị giám đốc vô cùng bá đạo” kia xong, tôi được dẫn đến bộ phận làm việc của mình.
Tôi được phân công tới bộ phận mỹ thuật, tại đây chúng tôi sẽ vẽ lên những thứ tinh hoa nhất để có thể đưa vào trò chơi. Có thể nói, đây chính là “quốc hồn quốc túy” của một trò chơi cần có.
Tôi được học việc, có người hướng dẫn đàng hoàng. Thật may mắn khi tôi không trở thành “ma mới” bị bắt nạt trong hoạt động công sở. Vậy nên cả ngày hôm nay có thể nói khá an toàn, tôi thì cũng hoàn thành một vài nhiệm vụ được giao.
Sau một ngày dài mệt mỏi, tôi trở về căn phòng ký túc xá của mình.
Trong phòng chỉ có Mỹ Uyên, thấy tôi trở về thì nó liền đi tới hỏi: “Uyển Đình về rồi à? Công việc mới hôm nay thế nào rồi?”
Nhưng tôi nào có tâm trạng nói chuyện với nó, chỉ ậm ờ nói khá tốt.
Mỹ Uyên nghĩ tôi đi làm về mệt quá nên không muốn nói chuyện, vì vậy nó cũng không hỏi gì nữa, chỉ nói rằng nó có việc phải đi ra ngoài, bảo tôi ở nhà trông nhà luôn.
Sau khi nó rời đi, tôi gục mặt trên giường, trong đầu không khỏi suy nghĩ lung tung.
Hôm nay Trần Minh Viễn đề nghị với tôi rằng giả vờ làm bạn gái anh ta, ắt sẽ được trả thù lao hậu hĩnh. Nhất thời vì đồng tiền làm mù con mắt, cứ như thế mà đồng ý.
Thật không thể tin được! Lúc này tôi chỉ muốn gào thét lên thật to nói rằng: “Trần Minh Viễn! Sao anh có thể dụ dỗ con gái nhà lành như thế vậy???”
Nhưng mà làm thế ở ký túc xá, bảo vệ lên hỏi chết!
Mà tôi cũng chẳng có dũng khí làm vậy đâu.
Bây giờ cũng đã lỡ đồng ý rồi, chỉ vì anh ta là sếp nên tôi cũng ngại không dám từ chối, huống hồ thù lao cao ngất ngưởng như thế, không nhận mới lạ ấy.
Nếu là người khác, chắc chẳng cần phải dây dưa qua lại như tôi đâu, cứ thẳng thừng đồng ý luôn.
Ai bảo anh ta đẹp trai như vậy chứ? Vừa có tiền đồ vừa giỏi giang như thế, nhận được lời đề nghị vậy thì chẳng có cô gái nào từ chối cả.
Tôi lật người lại lấy di động trong túi áo mình ra, bèn mở Zalo lên theo thói quen.
“Bóng tối” đang ở trong mục tin nhắn của tôi, mấy ngày gần đây cũng không nói chuyện, ai bảo cũng bận bịu quá cơ.
Nhưng hầu hết đều là tôi chủ động nhắn tin cho anh ấy, cũng chỉ là nói linh tinh vài câu, sau đó thì chẳng nói chuyện gì với nhau nữa.
Vừa vặn thấy Bóng tối đang online, nhất thời muốn tìm người giãi bày nên tôi chủ động nhắn tin cho anh ấy.
“Bóng tối, anh có rảnh không?”
Ngay lập tức anh ấy đã xem tin nhắn của tôi, cũng nhanh chóng trả lời: “Rảnh, có chuyện gì?”
Giờ anh nhắn tin càng lúc càng thiếu chủ ngữ vị ngữ, không biết điều gì khiến cho anh thay đổi bản tính như thế. Từ một người vô cùng điềm tĩnh, dịu dàng, nói chuyện cũng rất lịch sự mà nay phải dùng từ bất lịch sự rồi.
Nhưng mà tôi cũng chẳng quan tâm nữa, mặc kệ đối phương nghĩ gì, tôi chỉ cần có chỗ tâm sự là được.
“Hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm ở công ty X, em trúng tuyển rồi anh.”
Nhắn xong, tôi đợi anh ấy hồi âm, đáp lại tôi chỉ có ba chữ: “Chúc mừng em.”
Đúng là nhạt toẹt mà.
Nhưng kệ đi, đây không phải là trọng điểm chính, tôi bắt đầu nhắn một tràng dài hơn.
“Trước em từng kể với anh về một thầy giáo cùng tên với anh mà đúng không? Anh ta hóa ra lại là giám đốc của công ty em.”
Tôi bắt đầu thao thao bất tuyệt kể lại chuyện mình bị Trần Minh Viễn cho vào tròng như thế nào, tôi còn nói anh ta sẽ trả thù lao hậu hĩnh để đổi lại rằng tôi sẽ phải giả vờ làm bạn gái anh ta.
Chưa hết, tôi còn kể lịch sử đen tối của mình cho anh ấy nghe, chính là những khoảnh khắc Trần Minh Viễn bắt nạt tôi, khiến tôi vô cùng tức giận lại ấm ức không biết xả đi đâu cho hết.
“Anh xem có phải anh ta quá đáng quá rồi không? Không thể tha cho em nổi một ngày hay sao? Nghĩ lại cả ngày hôm nay đầu em chỉ có mỗi chuyện đó, không hiểu sao anh ta cứ phải dày vò em mới chịu được á?”
“Còn nữa, anh ta còn ra vẻ đắc ý nữa chứ, em thật không hiểu nổi mà. Rốt cuộc phải giả vờ làm bạn gái anh ta làm gì chứ?”
Bóng tối nghe tôi nói chuyện nửa ngày rồi mới nhắn lấy một câu: “Nhưng anh ta nói sẽ trả lương hậu hĩnh cho em, đổi lại phải làm việc gì đó cho anh ta. Nhưng mà anh thấy việc này cũng quá nhàn rỗi mà, lương anh ta trả quá cao so với giá trị công việc đem lại rồi.”
Nhất thời tôi cảm thấy hơi chột dạ, tôi cắn răng xấu hổ, sao không nghĩ đến tiền lương của mình đi? Trả lương còn cao gấp nhiều lần so với số tiền lương sắp tới bản thân được nhận nữa.
“Anh nói đúng.” Nhưng tôi vẫn rất không hài lòng về cách anh ta nhờ vả tôi.
Tôi còn nhắn thêm một câu: “Nói chung là trả lương cao đồng nghĩa với việc em chắc chắn sẽ bị anh ta dày vò, nếu không phải dạo gần đây đang hơi túng thiếu thì em đã không nhận công việc làm thêm bên ngoài này rồi.”
Đúng vậy, không phải do dạo gần đây có nhiều thứ phải chi, tôi đã chẳng nhận cái công việc đầy sóng gió này.
Tôi gửi tin nhắn đi rồi một lúc sau vẫn không thấy Bóng tối xem, chắc bận làm gì đó rồi chăng? Bây giờ mới hơn sáu giờ tối, có lẽ là đi ăn tối rồi.
Cùng lúc đó Trần Minh Viễn vị giám đốc đáng kính của tôi đã gửi tin nhắn đến.
“Tối nay không bận chứ? Em đang ở ký túc xá đúng không? Để tôi tới đón em.”
Gì vậy? Mới về phòng chưa được bao lâu anh ta lại muốn đưa tôi đi đâu à?
“Sếp à, em hết giờ làm việc của mình rồi, để lúc khác đi ạ.”
Vừa mới nhắn dứt câu, anh ta lập tức phản hồi tôi, khiến cho tôi phải cứng họng lại.
“Em nhận công việc làm thêm với thù lao cao ngất ngưởng rồi, là công việc phải sẵn sàng làm 24/24, giờ em đổi ý rồi, không muốn làm nữa sao?”
Nghe anh ta nói lại muốn nổi giận, cái tên vô lại này, nếu không phải vì anh là ông chủ của tôi, chắc chắn tôi sẽ cho anh một trận no đòn!
“Dạ vâng vâng! Em đang ở ký túc xá, sếp tới đón em đi!”
Nhắn xong tôi ném điện thoại mình qua một bên, trong lòng thầm kêu gào một chút.
Lê Uyển Đình ơi mày thật ngu ngốc, ngu quá là ngu rồi!
Giờ chỉ cần chi tiêu ít lại là vẫn đủ sống, sao lại ham tiền quá mà đi nhận công việc này chứ? Thế giờ sau này muốn nghỉ ngơi thoải mái cũng không được, vẫn bị anh ta lôi đi làm việc đó hả?
Kể cả mười hai giờ đêm đang đi ngủ cũng phải dậy đi làm việc đấy à?
Thật không cam lòng...
Ngay sau đó có cuộc điện thoại gọi đến, là của Trần Minh Viễn.
Nhưng tôi lưu tên anh ta là “Đồ vô lại siêu cấp phiền phức.”
Tôi hờ hững bắt máy, giọng nói lười nhác không rõ ràng: “Vâng sếp...”
“Em ăn mặc đẹp một chút, tối nay cùng tôi đi gặp vài người.”
Anh ta nói xong còn không để tôi đáp lấy một câu, trực tiếp liền tắt máy.
Cái tên vô lại nhà anh, cả họ nhà anh đều là đồ vô lại!
Đúng là tư bản muốn sai gì phải làm nấy, tôi đây đúng là nô lệ của tư bản rồi, việc gì cũng sẵn sàng làm, miễn có tiền là được.
Việc cũng đã lỡ nhận rồi, giờ thì cứ lao đầu vào làm thôi, tôi sẵn sàng chấp nhận!
Tôi nhanh chóng đứng dậy tìm bộ đồ nào vừa đẹp vừa thanh lịch một chút, nghe anh ta nói thì có lẽ phải gặp vài người khá quan trọng. Dù sao cũng được trả lương đầy đủ, chi bằng cứ làm theo anh ta nói đi.