Vì Thiên Sư Đại Nhân Cống Hiến

Chương 346



Quỷ chết oan 2

"Hả?? Thân phận của cậu đều là của tôi mà." Ngôn Hành Yến lại còn ấm ức, Lệ Nam khụ một tiếng, "... Thế mắt âm dương phải làm sao bây giờ? Không lẽ một mình cậu diễn hai vai?"

"... Cũng không phải không thể."

"Trò chơi chính thức bắt đầu, xin mọi người chuẩn bị sẵn sàng.

Đếm ngược -- 3, 2, 1..."

Chữ 1 vừa nói xong khung cảnh xung quanh bỗng nhiên biến đổi, thân thể Lệ Nam nhẹ bẫng, chờ khi hắn tỉnh hồn chợt phát hiện mình đang đứng trên vỉa hè ở một con phố vắng người qua lại, không thể thấy rõ mặt những người xung quanh, dù hắn cố gắng nhận rõ thế nào cũng sẽ lập tức quên hết tất cả tin tức về đối phương sau một thoáng gặp gỡ.

Lệ Nam hiểu giấc mộng này không muốn hắn nhớ kỹ nên hắn cũng không tự dằn vặt mình nữa mà đứng tại chỗ lục túi tiền, tìm được một lá bùa giấy.

Chưa kịp nhìn kỹ nội dung phía trên vai Lệ Nam bỗng nhiên bị vỗ một cái từ phía sau, hắn quay người lại thấy người tới quả nhiên là Ngôn Hành Yến.

May mắn có thể nhìn rõ ràng mặt mũi người này, cũng không gặp phải hiện tường vừa quay đầu đã quên mất.

"Đứng ngốc ra đây làm gì thế?" Hai con mắt Ngôn Hành Yến đều lộ ở bên ngoài, đây là cảnh chỉ có thể nhìn thấy khi đi vào trong giấc mộng, ngày thường dù ở trong nhà y vẫn giữ thói quen đeo cái bịt mắt.

"Vì không biết phải làm gì." Lệ Nam giải thích, "Quá trình sói giết người như thế nào? Bây giờ là giai đoạn gì?"

"Cậu hỏi tôi?" Ngôn Hành Yến bĩu môi lôi ra một xấp bài đánh số từ trong túi, "Vừa rồi tôi phát hiện thứ này ở trên người, cậu có không?"

"Không có." Lệ Nam móc lá bùa trên người mình ra, "Tôi chỉ có cái này... Cái này của cậu chắc là năng lực âm dương sư à?"

"Chắc ý là tôi có thể xem thân phận? Cậu nói xem nhìn của ai hơn?" Ngôn Hành Yến lật từng lá, "Tôi bỗng nhiên nhận ra tôi còn không biết cậu và tôi là số bao nhiêu, nếu đúng lúc bốc phải tôi hoặc cậu chẳng phải là lãng phí à?"

"Có thể đừng gở mồm như vậy được không? Tỷ lệ một phần sáu, tôi hi vọng cậu may mắn chút." Lệ Nam ngẩng đầu nhìn bốn phía, người đi đường mờ nhạt không rõ mặt ngày càng ít, ánh sáng mắt thường có thể nhìn thấy được cũng càng lúc càng mờ theo ánh hoàng hôn màu quýt, mấy ngọn đèn đường phía xa dần dần sáng lên.

May mắn của họ khá ổn, nhờ ánh sáng tương đối của ngọn đèn đường Ngôn Hành Yến không đến mức sờ bậy chọn bài linh tinh, mấy ngọn đèn đường khác trông như những người già gần đất xa trời nửa chết nửa sống tỏa ra ánh sáng lờ mờ như thể bóng đèn có thể nổ tung rồi đột nhiên tắt ngúm bất cứ lúc nào.

"Sáu! Thế nào?" Cuối cùng Ngôn Hành Yến cũng chọn xong số may mắn của mình, y cất những lá bài còn lại vào trong túi, "Trời tối nhanh thế?"

"Thiếp lập của trò chơi mà thôi, không phải bình thường quỷ đều hành động vào ban đêm à?" Mặc dù vừa nhìn đã quên nhưng Lệ Nam vẫn chưa từ bỏ ý định quan sát xung quanh, "Bốn con quỷ trong game rất có thể sẽ hành động..."

Nghe vậy Ngôn Hành Yến rút ra kiếm trúc đâm thủng lá bài số 6 đã được chọn, theo lá bài dần hóa thành bột mịn rơi xuống đất Lệ Nam cũng nghe được tiếng Ngôn Hành Yến dịu dàng mà kiên định vang lên bên tai: "Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cậu."

Dưới ánh đèn ánh mắt Lệ Nam long lanh, hắn nhẹ nhàng chớp mắt giấu đi sóng ngầm bên trong, cười nói: "Sợ là luật game sẽ không cho phép, bị ăn hay ăn ngược lại... nhưng chúng ta chọc thủng bài như vậy cũng không bị phạt có thể thấy nơi đây thực sự rất tùy tính." Lệ Nam quan tâm hơn chính là thân phận của số 6, "Bài bị phá rồi, đã báo thân phận người số 6 cho cậu chưa?"

Ngôn Hành Yến sờ soạng trên người, "Chưa, thật ra tôi cũng không biết mấy lá bài đánh số dùng như thế nào, đâm vào cũng là tôi đoán thế..." Nói xong y ngẩng đầu, ánh mắt đụng phải bóng lưng Lệ Nam bỗng sửng sốt, sau đó y lập tức khẽ nói: "Bên kia, cách chúng ta ba cái đèn đường, chỗ đó có một người... Tôi có thể thấy rõ tướng mạo của cô ta, nhìn thân hình chắc là một phụ nữ, cô ta..." Ngôn Hành Yến tổ chức lại ngôn ngữ, nhíu chặt lông mày nói: "Hình như cô ta là Chu Nhạc Nghiên?"

"Trùng hợp vậy?" Lệ Nam kinh ngạc xoay người đếm từng cái đèn đường, trong mắt hắn người Ngôn Hành Yến nói vẫn chẳng khác gì một cái bóng mơ hồ đứng dưới đèn đường.

"Không được, tôi không thấy rõ, chúng ta có thể qua đó được không?"

"Có được không?" Ngôn Hành Yến nhớ lại trước khi tìm được Lệ Nam mình đã không chút do dự tới đây hội hợp với hắn, nhưng lần này dưới sự nhắc nhở của Lệ Nam y do dự vài giây sau đó mới kéo tay Lệ Nam chậm rãi đi tới bên cạnh Chu Nhạc Nghiên.

Đi được một nửa Ngôn Hành Yến cũng đã vô cùng xác định cô chính là Chu Nhạc Nghiên, nhưng chờ khi hai người đứng trước mặt cô Ngôn Hành Yến lại phát hiện hai mắt đối phương tràn đầy nghi hoặc quan sát y và Lệ Nam sau đó lảng tránh sang một bên.

"Chu Nhạc Nghiên?" Ngôn Hành Yến gọi tên cô nhưng từ phản ứng của Chu Nhạc Nghiên có thể thấy cô không nghe được, co quắp đứng một bên.

Ngôn Hành Yến mờ mịt quay đầu nhìn Lệ Nam, "Cô ấy không để ý đến tôi, lại tự kỷ rồi à?" Người sau mím môi lắc đầu nói: "Tôi không thấy rõ được cô ấy, tôi đoán cô ấy cũng không thấy rõ chúng ta, không nghe được lời của cậu."

"Tôi làm sao mới biết được thân phận của cô ấy là gì?" Ngôn Hành Yến chưa từng chơi ma sói nên chịu thiệt, y cẩn thận nhìn Chu Nhạc Nghiên từ đầu đến chân một lần, "Ngoại trừ một con số 6 màu trắng trên đỉnh thì không còn bất cứ gì khác."

"Ừ." Lệ Nam gật đầu biểu thị đã biết, hắn đang muốn hỏi chút gì bên tai bỗng nhiên truyền đến một giọng nữ hoảng sợ: "Buông! Buông ra, cứu với!"

Hai chữ 'bên tai' theo đúng nghĩa đen, thậm chí Lệ Nam còn cảm thấy mình đang đeo lên một cái điện thoại vô hình, giọng nữ như dán ngay bên lỗ tai hắn, hắn lấm lét nhìn trái phải nhưng cái gì cũng không thấy rõ.

Ngôn Hành Yến vì động tác động tác đột nhiên của Lệ Nam hỏi: "Làm sao vậy?"

"Cậu không nghe thấy sao?" Lệ Nam nhẹ nhàng che tai phải, "Tiếng một người phụ nữ cầu cứu, giọng nói đều đều cứng ngắc như tiếng đọc phiên âm của Google dịch ấy, hẳn là trò chơi xử lý biến âm, âm lượng rất lớn."

"Cái gì?" Ban đầu Ngôn Hành Yến còn cẩn thận nghe nhưng Lệ Nam dùng quá nhiều từ miêu tả âm thanh rất lớn khiến y lập tức phủ nhận: "Tôi không nghe thấy gì hết."

Xem ra cái này giống với mắt âm dương của Ngôn Hành Yến, y chỉ có thể thấy số 6 còn Lệ Nam với thân phận thiên sư có thể nghe thấy những âm thanh này.

Giọng nữ vẫn đang gắng sức cầu cứu, lúc này giọng nói thứ hai truyền đến, giọng điệu cũng cũng ngắc không khác gì tiếng máy móc: "Không có việc gì, đây là vợ tôi, giận dỗi bỏ nhà ra đi thôi."

"Tôi đâu có quen anh!"

"Được rồi, em đừng làm rộn nữa, mau lên xe về nhà với anh."

"Cứu, á á á, tôi không quen anh, mau cứu tôi với!"

Vụ án lừa bán điển hình, gã đàn ông giả vờ là chồng của người nữ trắng trợn kéo cô gái lên xe ngay giữa đường, người xung quanh ai cũng tưởng là vợ chồng cãi nhau. Lệ Nam vẻ mặt nghiêm túc, hắn liên tưởng đến cái chết trong hiện thực của Chu Nhạc Nghiên cùng với những thông tin Ngôn Hành Thiện đã từng nói, bị bắt cóc không chỉ một người, rất có thể nạn nhân không chỉ mỗi Chu Nhạc Nghiên.

Âm thanh bên tai vẫn đang tiếp tục, có vẻ người phụ nữ bị bịt miệng, không ngừng đấm đá giãy dụa, tiếp theo là tiếng cửa xe mở ra rồi đóng lại. Động tĩnh bên tai đã ngừng như bộ phim bỗng nhiên bị nhấn nút tạm dừng, cái kết của cô gái khiến người ta nghĩ mà sợ.

Đúng vào lúc này lá bùa trong túi Lệ Nam đột nhiên phát sáng, trong bóng đêm ánh sáng tỏa ra khiến người ta không thể sao lãng, hắn và Ngôn Hành Yến nhìn nhau rồi lấy lá bùa ra, chỉ thấy bên trên viết hai hàng chữ:

Có muốn thấy việc nghĩa hăng hái làm không?

Có/Không

Lệ Nam không chút do dự ấn ngỏ tay trỏ lên chữ không, hàng chữ nhỏ trong nháy mắt sắp xếp lại biến thành:

Có muốn trảm yêu trừ ma không?

Có/Không

Lệ Nam lần nữa chọn không, Ngôn Hành Yến hoang mang nhìn Lệ Nam thao tác, nghi hoặc hỏi: "Cái gì đấy? Cậu đang làm gì vậy? Thấy việc nghĩa hăng hái làm sao lại không không? Lệ Nam, tư tưởng và tác phong của cậu có vấn đề đấy."

"Đừng cằn nhằn." Lệ Nam bất đắc dĩ giải thích cho Ngôn Hành Yến những tin tức mình nghe được, sau đó phân tích: "Nếu như không đoán sai, thứ tôi nghe được chính là một vòng quỷ bắt người trong trò chơi, đặt trong hiện thực có thể đây là một vụ án bắt cóc, bị bắt cóc là một cô gái, tên bắt cóc là một gã đàn ông.

Nếu từng suy đoán là đúng vậy Chu Nhạc Nghiên đang nói cho chúng ta biết kẻ bắt cóc có tổng cộng bốn tên, cũng chính là bốn con quỷ, như vậy chúng ta có thể từ trong giấc mộng biết được vẻ ngoài và những tin tức khác của bốn tên tội phạm."

"..." Ngôn Hành Yến suy tư một hồi, chậc một tiếng, "Nếu cái gương của Ngôn Hành Thiện dùng được nhiều lần thì tốt rồi, nào cần chúng ta phiền phức như vậy nữa?"

"Phiền phức sao?" Lệ Nam nhếch khóe môi, rõ ràng đang cười lại có vẻ đau khổ, ánh mắt hắn đượm buồn, thấp giọng nói: "Tôi lại không thấy phiền chút nào vì đây là lần cuối cùng chúng ta chơi game với Chu Nhạc Nghiên rồi... Chỉ sợ cả đời Chu Viễn Các còn chưa từng chơi game với cô ấy lần nào."

"Nếu Chu Viễn Các biết được em gái mình chết rồi mà trong mơ cũng toàn là trò chơi có khi lại tức xỉu." Lời Ngôn Hành Yến lời còn chưa dứt cảnh tượng trước mắt họ đã thay đổi, mọi người lại quay về phòng khách, mà như để một lời thành sấm chính là ngay lúc Lệ Nam và Ngôn Hành Yến đang xác nhận đối phương an toàn bên phải của họ bỗng nhiều thêm một cái ghế sô pha, phía trên cũng nhiều thêm một người.

Chu Viễn Các chưa tỉnh hồn mà thở gấp, hắn nhanh chóng nhìn xung quanh liền phát hiện khuôn mặt kinh dị của Lệ Nam và Ngôn Hành Yến bên cạnh. Hắn vội vã gào lên: "Chỗ này là..."

Âm thanh trên đỉnh đầu đã trả lời thay Lệ Nam: "Nơi đây là trờ chơi quỷ ăn thịt người! Hoan nghênh người chơi mới gia nhập trò chơi!"

Lệ Nam: "..."

Ngôn Hành Yến: "..."

Trò chơi trong giấc mộng của Chu Nhạc Nghiên thực sự rất tùy ý. Họ có thể tưởng tượng sau khi Ngôn Hành Yến đi vào giấc mộng, vì Chu Viễn Các dùng mọi cách để thỉnh cầu nên Ngôn Hành Thiện và Đào Tuyền không thể làm gì khác hơn là nghĩ hết biện pháp tống hắn vào trong quỷ mộng, sau đó cảnh trong mơ trực tiếp cho hắn thêm một cái ghế.

"Nơi này là quỷ mộng, là cảnh trong mơ của Chu Nhạc Nghiên." Lệ Nam chỉ về phía lá bài trước mặt Chu Viễn Các, "Giấc mơ của cô ấy là một trò chơi, giống với trò ma sói, thẻ này là thân phận của anh, mau lật lên xem đi."

"Giấc mơ của con bé? Ma sói?" Chu Viễn Các vô thức hiện lên vẻ giận dữ, giọng cũng nghiêm khắc như muốn mắng người, nhưng hắn nhớ ra điều gì sắc mặt bỗng trở nên suy sụp như một gốc cây khô héo trong nháy mắt, thậm chí có chút đáng thương. Hắn trố mắt nhìn về phía ngón tay Lệ Nam chỉ, đợi một hồi cuối cùng cũng chậm rãi cầm lá bài lên.

Hành vi của Chu Viễn Các và Ngôn Hành Yến giống nhau một cách lạ thường, hắn nhìn xong liền thoải mái đưa lá bài cho Lệ Nam xem, "Cảnh sát trưởng, có ý gì? Trò chơi này... chơi thế nào?"

"Xuỵt..." Ngôn Hành Yến quan sát xung quanh phát hiện những người khác có vẻ không chú ý đến động tĩnh bên này, y dứt khoát cúi xuống lôi kéo Lệ Nam và Chu Viễn Các đến trước mặt hình thành khu vực tam giác, sau đó nhỏ giọng nói: "Thân phận sẽ là bí mật với người ngoài, trò này chính là suy đoán thân phận của đối phương."

"Hả?" Nếu như nói Lệ Nam và Ngôn Hành Yến không am hiểu loại trò chơi này thì Chu Viễn Các chính là dốt đặc cán mai với mọi loại game, hắn lúng túng thu hồi thẻ bài nhưng nửa đường bị Lệ Nam cướp lấy.

Cảnh sát trưởng: Chú cảnh sát oai phong chính nghĩa, một lần có thể bắt hai người.

"Tôi có chút ấn tượng." Lệ Nam trả lá bài cho Chu Viễn Các, giải thích: "Trò chơi này đại khái là như vậy, bốn con quỷ, tám con người. Mỗi tối quỷ sẽ giết một người, ban ngày mọi người có thể bỏ phiếu giết chết một con quỷ trong lòng họ. Đàn anh, đã qua một đêm giết người, bị giết là một cô gái, bây giờ chính là giai đoạn bỏ phiếu."

"..." Chu Viễn Các dùng sắc mặt ngưng trọng của mình để biểu thị nghe không hiểu.