Vì Thiên Sư Đại Nhân Cống Hiến

Chương 66



Quỷ thị 6

"Vé vào cửa xem diễn?" Lệ Nam khẽ lặp lại, vừa nhìn vẻ mặt đã biết ngay hắn đang nghĩ gì, Ngôn Hành Yến biết Lệ Nam nghe được mấy chữ này liền liên tưởng đến cách kiếm tiền, y lập tức cũng nghĩ theo hướng đó, "Cậu sẽ không thật sự muốn chúng ta quây một miếng đất dựng đài biểu diễn tấu nói đấy chứ?"

"Đương nhiên không phải."

"Hay cho Phong Ly lên đài biểu diễn tấu nói?"

"Cậu xem Phong Ly có ở đây không?"

"Lão tóc bạc kia không trả lại?"

"..."

"Hẳn là không chết được, trước cứ kệ nó... không lẽ quây đất cho Hắc Vô Thường lên biểu diễn xiếc?"

Chữ "xiếc" còn chưa nói xong lưỡi hái của Hắc Vô Thường đã phóng tới, lưỡi dao sắc bén mang theo gió lạnh thấu xương dừng ngay trước cổ họng Ngôn Hành Yến, còn lấp lóe ánh sáng lạnh.

Ngôn Hành Yến đang phấn khích quá độ trong nháy mắt tỉnh táo lại làm động tác khóa miệng, yên lặng trốn ra sau lưng Lệ Nam.

"Hắc Vô Thường đại nhân từng tới Quỷ thị chưa? Ngài có biết chỗ nào có thể kiếm tiền không?" Lệ Nam vô tình bị Tùng Quân và Hắc Vô Thường lây cách nói không phải tiếng phổ thông, đến khi thấy khóe môi nén cười của Ngôn Hành Yến hắn mới nhận ra.

Hắc Vô Thường lại là kiểu gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, thành thạo chuyển đổi: "Xưa giờ ta chưa từng tới đây, một là do công vụ bề bộn không có thời gian rảnh rỗi, hai là vì trăm ngàn năm qua Quỷ thị chưa từng mời ta."

Vì Hắc Vô Thường nhắc tới chữ "mời" Lệ Nam lập tức hỏi: "Là ai mời? Trừ chúng tôi những người khác có vẻ đã được Quỷ thị mời từ rất sớm rồi, ai cũng chuẩn bị chu đáo, vì sao chúng tôi muộn như vậy mới vào Quỷ thị?"

"Người mời chính là 'Quỷ thị'." Thấy khó giải thích Hắc Vô Thường cau mày dừng một chút rồi nói tiếp: "Không phải người cũng không phải quỷ, chính là mảnh đất chúng ta đang ở đây, tương truyền Quỷ thị vô cùng thích mùi tiền nên đã chiêu mộ rất nhiều người làm ăn đến đây buôn bán, lâu ngày đã tạo thành một ước định về thời gian và khu vực.

Đến lượt các ngươi, có lẽ là do bỗng nhiên xông vào địa bàn Quỷ thị, Quỷ thị thích các ngươi nên mời tới làm khách. Các ngươi là đặc biệt, những người khác tới đều là có hàng muốn bán, Quỷ thị nhận được thỉnh cầu của họ rồi lựa chọn ra người thích hợp để phát vé vào cửa, còn các ngươi lại được nó mời đến, ta nghĩ là đối xử đặc biệt."

Vừa thích mùi tiền lại vừa thích mình? Mình chẳng khác gì mùi tiền? Lệ Nam không biết đến cùng mùi trên người mình thế nào. Còn Ngôn Hành Yến, vị thiên sư này treo lên vẻ mặt khó ở khẩu khí càng thêm bất thiện mắng: "Đối xử đặc biệt gì chứ? Bị một lão tóc trắng thần kinh giận dỗi, sau đó bị cướp mất thú cưng và phách?"

Hắc Vô Thường vô tội bày ra khuôn mặt lãnh đạm đặc trưng của mình, người bị mắng cũng đâu phải hắn.

Chủ đề kết thúc bằng việc Lệ Nam quyết định đi lang thang để tìm ra giải pháp, đi một vòng thăm dò thực hư vẫn tốt hơn so với việc ở một chỗ vô căn cứ bịa đặt một cách giải quyết.

Nếu không có khúc nhạc đệm hỏng bét của Tùng Quân có lẽ hành trình đi dạo Quỷ thị của Lệ Nam và Ngôn Hành Yến sẽ rất vui vẻ cho dù nghèo đến mức cái gì cũng không mua được, nhưng ít ra họ cũng được mở rộng tầm mắt tăng thêm trải nghiệm.

Thế nhưng việc đã đến nước này Lệ Nam chỉ đành vội vã lướt qua cảnh sắc và những vật phẩm kỳ lạ xung quanh, thậm chí còn suy nghĩ lạ lùng: "Nếu như Quỷ thị có sòng bạc, tôi..."

"Cậu đâu có giống...?" Ngôn Hành Yến giật mình nhìn về phía Lệ Nam, người sau không nhịn cười được xua tay nói: "Không thế nào, có sòng bạc cũng không có cách gì, tôi không biết đánh bạc, chơi đánh bài còn nợ nhà cái mấy vạn cây đậu."

"Đây cũng là một cách..." Không biết Ngôn Hành Yến nghĩ tới điều gì biện pháp bẩn thỉu gì, quỷ nhãn đỏ thẫm nhìn Hắc Vô Thường xem ra là đại nghịch bất đạo đánh chủ ý lên quỷ sư. Không ngoài dự đoán, y tiến đến bên tai Lệ Nam thốt ra ý niệm rất không đáng tin trong đầu: "Nếu Quỷ thị có sàn đấu chui thì tốt rồi, chúng ta để Hắc Vô Thường đại nhân ra mặt, trừ khi gặp phải dạng biến thái như lão tóc bạc kia, không phải tiền thưởng giải quán quân dễ dàng đến tay?"

"Tôi thấy cậu điên rồi."

"Nói cái gì đấy!"

...

Hắc Vô Thường dẫn hồn ngàn năm, lưỡi hái đi đến đâu dù là người sống hay đã chết đều không lừa được hắn sao có thể không nghe thấy hai sinh viên đại học năm thứ nhất kia thầm thì cái gì, chẳng qua không thèm để ý mà thôi.

Hắn đầu óc trống rỗng vừa nghe Tiểu Bạch lẩm bẩm xử lý công văn Địa Phủ vừa theo hai nhân loại ồn ào đi về phía trước, bỗng nhiên phía sau truyền tới một âm thanh khiếp sợ, "... Hắc Vô Thường đại nhân, xin dừng bước."

Cùng Hắc Vô Thường xoay người còn có Lệ Nam và Ngôn Hành Yến, họ thấy một ông lão lưng còng mặt đầy nếp nhăn đứng ở giữa đường, mà ông lão vừa mở miệng lại là giọng nói non nớt như đứa trẻ mười tuổi: "Không ngờ lại được gặp ngài ở đây."

Toàn thân Ngôn Hành Yến nổi da gà, y chùi hết lên quần áo Lệ Nam. Lệ Nam cũng bị ông lão tướng mạo và giọng nói không đồng nhất làm cho choáng ngợp, còn Hắc Vô Thường vẫn vẻ mặt như cũ gật đầu, "Cẩu lão."

"Haha." Cẩu lão "hiền lành" nở nụ cười "trong trẻo", "ngài vẫn nhớ kỹ lão hủ đúng là phước đức ba đời... Không biết Hắc Vô Thường đại nhân sao lại rảnh rỗi tới Quỷ thị? Là có đồ muốn mua? Nếu tiện ngài đừng ngại nói cho lão hủ, nếu may mắn có thể giúp được một chút..."

Không đợi lão già giọng thiếu niên này hàn huyên xong, Lệ Nam không để ý tới vô lý mà đánh liều, mở miệng hỏi: "Năm nay Quỷ thị có lược không?"

Cẩu lão sửng sốt, nhìn về phía Hắc Vô Thường, thấy Hắc Vô Thường mặt không thay đổi gật đầu tỏ ý lời của nhân loại này chính là ý của hắn Cẩu lão vội vã xốc lại tinh thần, "Lược... lược gì?"

"Thì... một cái lược khá đặc biệt." Lệ Nam hơi chán chường nói, trong lòng hắn đã nhận định là không hỏi được vì Cẩu lão không hề có phản ứng nào với từ "lược" sau đó cũng không nhớ ra gì, lúc trước hắn cũng chỉ nghĩ lỡ đâu nên mới hỏi.

Cẩu lão cũng khó khăn, "Cái gì gọi là... lược... tương đối đặc biệt?"

"Như kiểu đặc sản của Quỷ thị? Một cái lược mà chỉ nơi đây mới có." Ngôn Hành Yến bắt đầu nói bừa, "Hoặc có lẽ chỉ vừa nhắc đến cái lược kia các ông sẽ nhớ tới gì đó, hoặc là ở đâu có bán lược phù hợp với bệnh nhân tâm thần tóc bạc?"

"..." Cẩu lão lộ ra vẻ mặt vô cùng mờ mịt, không hiểu sao có hơi đáng thương. Lệ Nam thở dài, giải thích từ đầu: "Là như vậy, một gã quỷ tiên..."

Lời còn chưa dứt Cẩu lão lập tức tiếp lời: "Tùng Quân đại nhân?"

"... Đúng, là y." Kinh ngạc lóe lên trong mắt Lệ Nam, lúc này chợt nghe Cẩu lão giải thích: "Tùng Quân đại nhân cùng và Quỷ thị quan hệ vô cùng tốt, cứ mười năm đều sẽ tới đây ở lại một thời gian, ta cũng coi như là khách quen của Quỷ thị nên cậu vừa nói quỷ tiên ta vô thức hô tên cảu y."

Lệ Nam nhanh chóng kéo lại câu chuyện càng nói càng xa của Cẩu lão, "Tùng Quân bảo chúng tôi đi tìm một cái lược, lại không nói là lược gì, chỉ nói y muốn một cái lược... Không biết Cẩu lão có suy nghĩ gì với chuyện này không?"

"Cái này... Ta sao dám đoán vừa ý của quỷ tiên đại nhân chứ?" Khuôn mặt Cẩu lão thể hiện rõ ràng 'các ngươi đây là muốn chết', lão liên tiếp lui về phía sau, xem ra rất sợ Tùng Quân. Nhưng tiếp theo Cẩu lão bỗng cao giọng, đề nghị: "Không thì các ngươi đi hỏi Ngênh Phượng Quân xem, có lẽ hắn biết thứ quỷ tiên đại nhân muốn là gì."

Vấn đề của mình còn chưa giải thích được đã thêm nhân vật mới, Lệ Nam nhíu mày: "Nghênh Phượng Quân?"

"Một gốc cây ngô đồng vạn năm." Lần này mở miệng là Hắc Vô Thường, "Tương truyền nó không gì không biết, không gì không hiểu, lại nguyện vì người trong thiên hạ giải đáp mọi vấn đề."

"Ồ...?" Ngôn Hành Yến cảm thấy có chút vi diệu, "Một thôi?"

Cẩu lão gật đầu, "Có, chỉ có một."

Ngôn Hành Yến híp mắt lại, "Bây giờ chúng ta chỉ là tìm một cái lược thôi, có cần đến nhân vật lợi hại như vậy không? Cứ như Thần Đèn ra ngoài gặp được Aladin, rồi hỏi ngài có điều ước gì tôi đều sẽ thỏa mãn ngài, sau đó người kia nói: Tôi muốn một gói que cay."

"Đừng nhảm nữa, phải tìm nó! Để tôi hỏi." Lệ Nam nhanh chóng cúi người cảm ơn Cẩu lão, đợi Cẩu lão chỉ rõ phương hướng liền túm cổ tay Ngôn Hành Yến bỏ chạy.

"Ôi chao, Lệ Nam, cậu có hiểu lời của tôi không? Tôi cảm thấy hỏi vấn đề này có chút lãng phí."

Lệ Nam cũng không quay đầu lại, hỏi: "Lãng phí cái gì? Tôi thấy cậu chưa hiểu tình huống trước mắt. Trong tay Tùng Quân có một phách của cậu, cách kỳ hạn còn chín tiếng nữa, trong chín tiếng này chúng ta phải tìm được cái lược y muốn."

Lệ Nam chợt dừng bước xoay người lại khiến Ngôn Hành Yến đi sát phía sau đâm sầm vào ngực hắn.

"Lỡ đâu?"

"Lỡ y không trả lại cho cậu thì sao?"

"Cậu có nghĩ tới không?"

"..." Ngôn Hành Yến sửng sốt từ trong lòng Lệ Nam ngẩng đầu, thấy đối phương nhìn về hướng khác chỉ có tiếng nói bên tai và lồng ngực rung động, nhấn mạnh từng chữ.

"Vừa rồi cậu đau đến ngất xỉu, vất vả lắm mới tỉnh lại nhưng cả người lạnh như thi thể... Thật sự đã dọa tôi rồi.

Cậu cũng nói Tùng Quân là đồ thần kinh... Ai biết đến cùng y sẽ làm gì? Nếu muốn lược thì cứ tìm cho y là được.

Van cậu đừng ngang ngược bên rìa nguy hiểm nữa, sức chịu đựng của trái tim tôi có hạn thôi."

Rốt cuộc là ai đang khiêu chiến sức chịu đựng trái tim của ai??? Ngôn Hành Yến chỉ cảm thấy tim đập muốn nhảy ra khỏi lồng ngực sau mấy câu nói của Lệ Nam, bên tai vang lên tiếng thình thịch, mạch đập trên cổ tay và huyệt thái dương cũng điên cuồng thể hiện sự tồn tại của mình.

Ngôn Hành Yến nhanh chóng cúi đầu giấu đi cái cổ đang đỏ bừng lên của mình, ấp úng nói: "... Được, được, đi tìm hắn, tôi, tôi hỏi, vấn đề của cậu cứ giữ lại, cái khác..."

"..." Trong lúc hai người giằng co Hắc Vô Thường cách đó không xa bỗng nhiên nghi ngờ mở miệng nói: "Vợ chồng son các ngươi vừa mới cãi nhau à?"

Lệ Nam và Ngôn Hành Yến đều sửng sốt, trong nháy mắt cả người Ngôn Hành Yến đều đỏ lên. Lệ Nam chưa phản ứng kịp chợt nghe Hắc Vô Thường lại nói: "Vợ chồng cãi nhau đều làm hòa nhanh như các ngươi sao?"

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Nam: Cậu dễ đỏ mặt quá đấy.

Yến: Đâu có... *đỏ mặt*