Vị Thuốc Trên Đầu Môi

Chương 7: Võ sĩ Đặng Tư Thành.



Trọng tài là một người đàn ông trung niên hói đầu, nghe chị Hằng nói ông ấy là võ sư lão luyện nhất được mời từ trên tỉnh, có như vậy với công bằng với cả hai câu lạc bộ.



Tiếng chiêng gõ cùng tiếng réo còi vang lên, hai nhân vật đầu tiên xuất trận là Tuấn Anh và Mai Đinh. Tuấn Anh vẫn có cái điệu cười nham nhở đó, tự tin với bản thân quá đà. Hai bên giao lưu một chút rồi một cô gái chui từ dây ngăn võ đài đi vào, giơ bảng "Round 1" bắt đầu hiệp thi đấu thứ nhất.



Cô gái đó rất xinh đẹp, độ chừng hai mươi hơn, thân hình thon gọn vòng eo nhỏ và đôi chân dài thon mượt, đến cái hất tóc cũng cực kỳ đỏng đảnh. Mấy tên con trai mê đếm thân hồn điếu đổ, huýt sáo khen ngợi đủ lời.



Hà Tranh tò mò, nghiêng người hỏi nhỏ hai người chị bên cạnh: "Cô gái kia là ai vậy ạ."



Chị Hà như biết thế nào cô cũng hỏi, môi méo xệ thì thầm trả lời: "Trương Thái Nguyệt, ngày trước có đi thi hoa hậu nhưng mà rớt từ vòng gửi xe, đẹp người nhưng cái nết không được đẹp đâu, cô ả chảnh chọe lắm đấy."



Hà Tranh "ồ" một tiếng, định hỏi thêm thì đột nhiên khán đài vỡ òa với cú đánh liên hoàn của Tuấn Anh, nhưng dù ăn nhiều cú đấm, đối phương vẫn rất kiên trì không gục ngã.



Cuộc đấu diễn ra khá căng thẳng và có phần nhỉnh hơn cho Tuấn Anh khi kỹ năng khá tốt. Nhưng đến cú đấm thứ tư, Tuấn Anh bị bắt bài và nhanh chóng bị đối phương bồi một cú choáng váng. Mai Đinh tung chân đạp vào ngực Tuấn Anh khiến anh té nhào rồi nhè cùi chỏ nhảy từ trên xuống, Tuấn Anh né tránh cực kỳ nhanh. Mai Đinh định bổ nhào thì bị trọng tài thổi còi, yêu cầu tách ra và cảnh cáo vì hành động quá trớn.



"Tuấn Anh ơi cố lên!"



"Đinh beo cố lên! Đúng rồi đấm nó như vậy đó, đè nó xuống, đúng rồi!"



Người cỗ vũ như hăng máu còn hơn cả thí sinh thi đấu nữa. Hà Tranh lần đầu tiên xem cảnh đối kháng máu lửa này, có chút kinh sợ.



Tuấn Anh thi đấu rất tập trung dù có thể thấy sự căng thẳng trên người anh ấy. Chị Hà để ý bên má anh ta đã bị sưng tấy thì lo đến sốt cả vó, cứ ngã nghiêng chăm chú rồi cầu mong anh ấy sẽ thắng cuộc.



Tưởng đâu sẽ không ai ngã xuống, nào ngờ 10 giây cuối cùng của trận đấu, cú đấm móc của Mai Đinh bất ngờ bị bắt bài. Tuấn Anh khóa được tay anh ta kẹp trong nách, tay kia đấm vào mặt. Mai Đinh vội cúi người đưa lưng né trách thì bị bồi một cú từ khủy tay Tuấn Anh, sau đó Tuấn Anh xoay người đè hẳn anh ta xuống sàn, khóa siết không thể phản kháng. Cùng một chiêu nhưng không bị phạm quy vì không có cú đá vào ngực ác liệt.



Trọng tài đếm đến những giây cuối cùng, kèn hết giờ báo hiệu, Tuấn Anh lập tức thả ra, đối phương lấy lại không khí mà bò xấp thở hổn hển.



Ở hiệp đấu đầu tiên, Tuấn Anh đã thắng, mình mẩy anh ta đỏ đến rợn người. Mọi người vỗ tay hô hoán.



Nghỉ 5 phút để nhân viên lau khô sàn đấu. Hà Tranh cùng các chị xé túi khô bò nhâm nhi cho đỡ chán.



Hà Tranh đưa mắt nhìn ra góc khuất ở trong màn hình led, nơi đó tối hù vắng hoe không thấy người nào nữa. Xong cô quay sang sân tập nhỏ.



Sáu người đàn ông vẫn ngồi đó, sắc mặt cau có kỳ quặc. Không cần đoán cũng biết họ có lẽ là người của câu lạc bộ Lộc Sĩ kia. Thế nhưng ngoài bốn người đàn ông nhăn nhó, hai người còn lại vẫn rất điềm tĩnh, một người uống cà phê, người kia cúi mình nói gì đó với một chàng trai đứng ở bên dưới.



Xong, ông ta đưa cho chàng trai đó một tờ giấy, chàng trai gật đầu rời đi. Người đàn ông có râu quai nón nhếch cười một cái, ngửa mắt nhìn người bên cạnh, cười ẩn ý.



Hà Tranh nhìn xuống chân người ngồi bên cạnh ông ta, ống chân đã bị gấu quần phủ kín. Cô cẩn thận để ý gương mặt của ông ta một lúc.



Nhưng dường như người nọ cũng cảm giác được, ngước mắt nhìn về phía khán đài bên tay phải.



Hà Tranh đã dời mắt đi chỗ khác, bình thản ăn miếng khô bò cay.



Trận thứ 2 bắt đầu, nhưng lần này, đội chủ nhà đã không còn được may mắn nữa. An Hoàng bị đánh bại và bầm dập đến độ rơi cả miếng bảo vệ răng. Bọn cô hốt hoảng tự thấy đau thay, thế mà đám thanh niên kia lại gào hét vỗ tay vô cùng vui sướng.



Người đàn ông tên Thái Minh Lộc đó thật sự không giống với vẻ ngoài, lực đấm thật sự rất ác liệt.



Đến giải đấu cuối cùng giữa Tuấn Anh và đối thủ là người đàn ông trung niên Thái Minh Lộc sau 15 phút nghỉ ngơi. Hà Tranh vốn đã ngờ ngợ có gì đó không ổn, lại thấy cái cậu thanh niên nhận chỉ thị kia gật đầu với người rà soát võ sĩ trước khi lên sàn đấu, giữa họ đã có thỏa thuận gì đó rất mờ ám.



"Làm ơn cho qua…"



"Điên à! Sắp vào trận đến nơi mà chen lấn cái gì!"



Hà Tranh muốn đi xuống nhưng coi bộ không ổn, những cổ động viên ở đây thật sự rất nhiệt huyết, ảnh hưởng đến họ một chút là lập tức sửng sồ mắng chửi ngay.



Chị Hằng hỏi cô có chuyện gì, cô cắn răng đành lắc đầu rồi ngồi xuống.



Trận chung kết bắt đầu ngay sau đó. Trong khán phòng trang bị rất nhiều máy lạnh mát mẻ, thế mà trán Hà Tranh lại thình lình xuất hiện lớp mồ hôi mỏng, cô siết chặt tay lại, nhìn chằm chằm hai người đang vờn nhau trên sàn đấu.



Khán đài "ồ" lên một tiếng kinh ngạc khi Tuấn Anh là người chủ động ra tay trước, nhưng người kia đứng vững như bàn thạch, không hề hấn gì với những cú đấm của anh. Nhưng rồi, chỉ với một cú đấm trúng mặt, Tuấn Anh lảo đảo, đối phương chớp lấy thời cơ ra đòn như mưa rào, đè hẳn anh ấy xuống mà đấm điên cuồng.



Bọn con gái hoảng sợ đến suýt hét lên vì thấy máu đã tuôn ra.



"Dừng lại, dừng ngay!" Tiếng trọng tài thổi kèn rồi quát lớn mà vẫn không thể ngăn được ông Lộc.



Cho đến khi bị thẳng tay lôi cổ, ông Lộc mới thở dốc đứng dậy, cái cơ thể béo mập nhưng chắc khỏe ấy còn run run mấy cái đầy hưng phấn. Đã có người chiến thắng nên toàn bộ khán đài đều đang hò reo rất mạnh mẽ.



Chưa để MC nói xong câu của mình, ông Lộc đã giật micro của anh ấy.



"À… Vốn dĩ chỉ là trận giao hữu công bằng giữa hai câu lạc bộ, thế nhưng dường như chỉ có tôi nghĩ đây là công bằng thôi nhỉ? Tôi cũng là chủ nhưng chỉ đánh với anh bạn này…" Nói rồi còn vỗ vai Tuấn Anh một cái.



Tuấn Anh đang chống tay đứng dậy, bị vỗ một cái bất thình lình, đầu gối đập xuống sàn, tư thế như nửa quỳ nửa muốn đứng. Khán đài được trận cười sỉ nhục.



Ông Lộc nói tiếp: "Nếu muốn công bằng, ít ra phải cho tôi thử sức với ông chủ của câu lạc bộ Khải Hoàn chứ? Đúng không quý vị?"



Khán đài hò reo theo tiếng hét của lão ta. Lúc này, nhân viên và những người ủng hộ câu lạc bộ Khải Hoàn bất giác xanh cả mặt mày. Ai cũng đã chứng kiến cú đấm uy lực của lão Lộc, chỉ một cú đã knock out đối thủ, ai mà không kinh khiếp.



Lão vẫn nói vọng vào micro, khiến khán đài càng được nước hô hào bảo ban tổ chức gọi ông chủ kia ra.



MC thấy tình hình hỗn loạn, bèn bảo đội xử lý âm thanh tắt micro của lão.



Anh MC cúi đầu nói: "Thành thật xin lỗi Võ sĩ vì đã cắt ngang ạ, ban tổ chức sẽ lập tức họp bàn để đưa ra quyết định, mọi người đợi một chút…"



Nhưng ngay lập tức, anh MC nhận được tin báo lại của đội ngũ quản lý, anh lập tức cười rộ lên, lau mồ hôi lạnh đang chảy trên má.



"Kính thưa quý khán giả, vì để tính chất "công bằng" được rõ ràng, sau 10 phút nghỉ ngơi chúng ta sẽ quay lại trận chung kết giữa đấu sĩ lớn nhất của hai câu lạc bộ ạ."



"Không cần 10 phút, ngay bây giờ đi." Tiếng ông Lộc hô lớn.



MC lại đổ mồ hôi, cười khệ nệ, mắt liếc thấy quản lý ra hiệu đồng ý, anh ta hít một hơi thật sâu rồi thông báo trận đấu sẽ bắt đầu ngay lập tức.



Mọi người ai nấy mong đợi kẻ sẽ đấu Boxing với ông trùm này, nháo nhào ngó nghiêng nhìn lên sân khấu giới thiệu ở dưới màn hình led.



Bóng người đi từ cánh gà bước lên thềm, chậm rãi bước đến chỗ ánh sáng. Tiếng MC mạnh mẽ hô vang.



"Kính thưa toàn thể quý khán giả thân mến, Võ sĩ Đặng Tư Thành, chủ câu lạc bộ Thể hình Khải Hoàn, sinh năm 1990, quý vị cho một tràng pháo tay nồng nhiệt đi ạ."



Người đàn ông cao lớn trong bộ áo choàng thi đấu đứng giữa sân giới thiệu, bộ dáng anh vô cùng ung dung thêm cả ánh mắt lại mang chút gì đó ngạo nghễ như trêu đùa.



Đáng lý ra, dưới một kẻ được mệnh danh là "Cú đấm chết" ấy, anh không thể có bộ dáng tự tin mà kiêu ngạo như vậy được.



Tư Thành khoan thai đi về phía sàn đấu, vừa đi anh vừa cởi đai áo choàng.



Cơ bắp lực lưỡng cùng làn da màu đồng xuất hiện dưới ánh đèn. Đường nét trên người anh từ xương hàm, yết hầu, xương quai xanh, bờ ngực căng và cả vùng bụng lồi lõm gấp khúc ấy đều toát ra sự nam tính và mạnh mẽ không ngờ, đến mức tuy ngồi ở đằng xa mà vẫn có thể cảm nhận được sức lực trên người anh đang ẩn chứa.



Thể hình của anh rất đẹp, những hình xăm vằn vện dữ dằn càng tô vẽ rõ nét sự sức mạnh của anh. Đến độ dù đã xem các đấu sĩ trước cởi trần rồi mà những cô gái có mặt ở đây vẫn vô thức đỏ mặt tía tai, che mặt ngợi khen thân hình đó.



Thế nhưng Hà Tranh không có cái tâm trạng thưởng thức body "sếp" lớn như các chị. Cô đứng dậy, một mực muốn đi xuống khán đài.



Có người kêu ca than vãn với cô, cô cũng mặc kệ. Có người ngó qua, sau đó ngạc nhiên mà khều người bên cạnh, chỉ vào cô, nhưng cô hoàn toàn không biết, tiếp tục chạy xuống phía cánh gà.



Đội quản lý ngăn cản cô đi vào khu vực của các võ sĩ, Hà Tranh nói mình là nhân viên ở đây cũng không có tác dụng. May thay, cô thấy anh Hải đang hối hả chạy đến từ phía sau, cô túm lại.



"Anh Hải, có chuyện gì đó… Kỳ lạ…"



Hà Tranh không dám nói rõ ràng ở đây, anh Hải tỏ ra không muốn nghe vì đang gấp, cô đành xin anh ta dẫn mình vào trong gặp Tuấn Anh. Cô nói rằng thật sự đã có chuyện không ổn với trận đấu khi nãy.



Anh Hải lưỡng lự một lúc rồi cũng nói với ban quản lý rằng cô có thể vào. Xong, hai người đi song song nhau, cô nói.



"Có cách nào dừng trận đấu được không? Em chắc chắn lão già kia đã giở trò gì đó với anh Tuấn Anh và anh Hoàng rồi, lỡ đấu sếp của các anh…"



Anh Hải nhìn lên sân đấu, cũng nhăn nhó không kém cạnh cô: "Không thể rồi."



Ngay lập tức, còi và chiêng báo hiệu hiệp đấu chung kết bắt đầu, cô gái tên Thái Nguyệt kia cong lưng giơ bảng đấu, còn không quên xoay tròn một cái đầy yểu điệu.



Trái ngược với không khí bùng nổ của khán giả, Hà Tranh và anh Hải lại vô cùng bất an và lo lắng.