Vị Thuốc Trên Đầu Môi

Chương 70: Bị phục kích.



"Chuyện này…" Anh Hoàng nhìn cô rất khó xử.

Ngày từ lúc sếp Thành phát hiện trong nhà có một cô gái ở thuê, anh đã cho anh em điều tra lý lịch của cô một lần. Sau khi biết cô là con gái của tù nhân Đặng Văn Dũng, mọi người đều vô cùng ngỡ ngàng.

Hai năm trước con trai ông Dũng chết cháy trong trường, hai năm sau đứa con gái lớn lại đích thân đến tận nơi này, chắc chắn không thể nào là chuyện trùng hợp. Họ gần như đã biết ý định của cô, cho nên từ dạo ấy bắt đầu để ý hành tung của cô nhiều hơn. Một phần là bảo vệ, còn lại là để xem cô biết được những gì.

Nhưng ngoài chuyện ăn học và làm việc ra, Hà Tranh không hề la cà này kia, bạn bè cũng bình thường, chỉ khác thường là cô hay có chuyện với đám trẻ nhà họ Trương kia.

Nào ngờ đến tận hôm nay, cô bị bắt cóc, bản thân cũng biết rõ sự tình về em trai. Nhưng dù rằng như thế, bọn họ cũng không thể để cô dính líu. Chuyện này nguy hiểm thế nào, một đứa trẻ như cô sẽ chẳng thể biết được.

"Em yên tâm, đó chính là công việc bọn anh đang làm, em là người không liên can đừng vì trả thù mà để bản thân gặp nguy hiểm nữa."

Quế Hoàng thật lòng khuyên nhủ. Mọi người trong đội đều biết tính cách Hà Tranh rất bản lĩnh, nếu không thì sao một mình cô gái đã tự mình lặn lội đường xa đến đây chỉ để học 1 năm cuối cấp? Họ không thể ép buộc cô, chỉ có thể dùng cách khuyên nhủ, giao chuyện này cho cảnh sát.

Nhưng sau nhiều chuyện xảy ra với sếp Thành, dường như Hà Tranh càng lúc càng máu chiến hơn, liều cả mạng.

Hà Tranh nhìn vẻ rối rắm của anh Hoàng, cũng biết là họ cũng đang rất đau đầu vất vả, bản thân cô chỉ là một đứa con gái, không giúp được gì mà còn cản trở chân tay.

Cô mím môi, lòng rất não nề, khẽ thở dài, nói: "Em chỉ hy vọng mọi người có thể bắt được kẻ giết người và đám đồng lõa này, còn lại em hứa sẽ không gián đoạn công việc của mọi người."

Anh Hoàng khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhìn cô một lúc, anh gật đầu: "Chuyên án cũng đang trong giai đoạn chạy nước rút, em yên tâm, bọn anh nhất định sẽ điều tra kỹ…"

"Làm gì ở đó vậy, mau vào trong ăn tối đi kìa! À em gái mới đến cũng vào trong đi nhé, ăn uống xong sẽ có người đưa em về nhà." Một cán bộ réo gọi họ mau vào.

Quế Hoàng đáp lại, xong nhìn cô một cái rồi nhanh chóng vác đồ đi vào. Hà Tranh ngửa đầu nhìn bầu trời đen kịt từ lúc nào, gió thổi đến, hơi lạnh buốt giá cả trái tim.

Hà Tranh được bố trí một phòng riêng để ăn tối. Những người còn lại ăn uống trong một căn phòng trên lầu hai, nằm gần sát trạm xăng, vị trí có thể nhìn từ đầu đến cuối đường xá nơi này.

Quế Hoàng thuật lại cuộc trò chuyện lúc chiều tối cho Tư Thành nghe, nghe xong anh chẳng có biểu cảm gì, bê ly cà phê hớp một ngụm, nhìn ra bầu trời vằn vện tia sét nhỏ đằng xa.

"Anh có muốn em nói chuyện với con bé đó lại không? Hỏi nó vì sao biết được những chuyện này."

Tư Thành lắc đầu: "Không cần, những cái nó biết chỉ là muối bỏ biển."

Trời nổi sấm lớn hơn, Tư Thành hơi nhíu mày, Quế Hoàng liền nói có vẻ trời sắp mưa lớn, chuyện quay về thị trấn có lẽ phải hoãn lại. Tư Thành không nói gì, bảo người tiếp tục canh gác.

Vì có thông tin, tối nay một trữ hàng cấm sẽ đi qua địa phận này, mọi người cần cảnh giác thật kỹ lưỡng.

...

Tầm 8 giờ tối trời đổ mưa ầm ĩ, những cơn giông đang dần kéo đến vào đầu tháng 9, khí trời theo đó cũng lạnh buốt. Hà Tranh được bảo phải ở yên trong phòng.

Nơi này là nhà nghỉ cho cánh tài xế, kín đáo và cũng khá tiện nghi, chiếc giường nhỏ đủ cho một người nằm, tủ quần áo gần cửa ra vào, trên bàn có bình nước siêu tốc, nhà vệ sinh tuy nhỏ nhưng cũng sạch sẽ.

Hà Tranh tắm rửa rồi mặc lại bộ đồng phục, chiếc áo khoác mỏng manh không thể che lấp cơ thể khỏi giá lạnh, cô nhanh chóng trèo lên giường, đắp kín chăn.



Mưa lớn như thế này, e là không thể quay về thị trấn trong tối nay được.

Điện thoại chỉ còn 70% pin, cô nhắn vài tin cho cô bạn Ninh Thư, bảo nếu ngày mai cô không đi học được thì chuyện gì nên làm cô ấy hãy tự làm.

Mọi dấu vết và câu chuyện đều đã được ghi chép ở trong đó, Hà Tranh tự thấy khờ khi không phá quyển sổ đó sớm hơn, tuy lúc này cũng không muộn màng gì.

Nói chuyện với Ninh Thư được một lúc, Hà Tranh bèn thiếp đi. Khi tỉnh dậy, cô chợt thấy xung quanh tối đen như mực, điện đã bị mất, tiếng gào thét của gió và mưa vẫn ầm ĩ bên vách tường và cửa sổ, lòng có hơi sợ, cô mở đèn pin điện thoại lên.

Bỗng có tiếng bước chân thình thịch vang lên, Hà Tranh vô thức tắt điện thoại, ngồi thẳng dậy.

"Ở phòng nào?"

"Không biết, mày thử tìm mấy dãy phía trước coi."

Tiếng ai đó nói chuyện vang lên qua vách tường. Tim Hà Tranh có chút khẩn trương hơn, cô nhổm dậy, tập trung thính lực lắng nghe.

Giọng nói của mấy người này khá là quen.

Tiếng mở cửa đóng cửa vang lên, một ánh sáng yếu ớt khẽ rọi vào phòng của cô, lướt qua một lượt rồi vội vàng đóng lại, tiếp tục tìm kiếm những phòng khác.

Hà Tranh ôm balo đứng nép trong góc khuất của cửa ra vào, tim như ngừng đập. Là bọn người lúc chiều, làm thế nào mà chúng lại có mặt ở đây, nơi này chẳng phải là có cảnh sát hay sao?

Tiếng chửi rủa và bước chân dần không còn rõ ràng. Hà Tranh lấy hết can đảm, mở cửa bước ra ngoài, không nhìn đông ngó tây, gió lớn và nước mưa tạt vào lạnh buốt, cô men theo con đường trong trí nhớ chạy đến căn phòng lúc chiều.

Nửa đường, đến đoạn rẽ qua dãy nhà chính giữa, cô bỗng bị ai đó túm được. Không kịp hét lên vì bị bàn tay thô ráp bịt chặt miệng của, thẳng tay kéo vào một căn phòng gần đó.

"Gan nhỉ? Dám chạy ra ngoài."

Nghe thấy âm thanh quen thuộc này, đôi chân như rớt xuống đáy bực bỗng có cảm giác trở lại, cô run rẩy ở trong lòng anh, nói.

"Bọn chúng vào phòng cháu..."

"Theo lối này ra cửa thoát hiểm."

Tư Thành đẩy cô vào. Xung quanh tối om như mực, cô không hề thấy bấy cứ cái gì trên đường đi, Tư Thành đẩy như nhấc cô lên đi vào nhà vệ sinh trong phòng.

"Sao bọn chúng lại biết chúng ta ở đây vậy? Liệu có phải đã bị…"

Tiếng Tư Thành "suỵt" khẽ vang lên ngay bên tai, hơi thở của anh kề cận, Hà Tranh cảm giác bản thân vừa va phải cái gì đó rất cứng, chân cũng bị vấp mà suýt ngã. Tư Thành nhấc cô vào tủ quần áo ngay cạnh phòng tắm. Hà Tranh một bụng thắc mắc, nhưng chưa nói đựợc gì là lập tức ngậm chặt miệng.

Tiếng bước chân rất dồn dập, tiếng nói chuyện khe khẽ vang ngày một gần.

Tư Thành và Hà Tranh đứng trong tur đồ, không gian rất chật vật vì anh quá cao. Anh dựa lưng vào tủ, cúi thấp người, tay ôm ghì cô gái trong lòng. Người Hà Tranh ướt nước mưa, da đùi cọ cọ vải quần thô ráp. Mùi ẩm mốc của gỗ và mấy bộ quần áo bên trong khá là ngột ngạt.

Tư Thành nói thầm: "Nghe thấy gì cũng phải im lặng, cấm được la."



Hà Tranh còn không kịp phản ứng, tiếng cót két mở cửa một cách dè dặt, đèn pin lướt nhẹ vào phòng.

Có tiếng nổ vang lên, tên ngoài cửa quát tháo, âm thanh rền rã của mưa gió hòa trong tiếng súng nổ và tiếng người. Có ai đó bảo mau rút, có ai đó hét lên bị phục kích, mọi thứ xảy ra bên ngoài rất hỗn loạn, đến nỗi Hà Tranh không thấy gì mà tim cũng đập lên hoảng loạn vì sợ hãi.

Cô bấu chặt vào vạt áo anh, nhắm mắt, cả người giật nẩy theo từng tiếng súng.

"Nghe thấy chưa, nghe thấy bao nhiêu nguy hiểm nếu ra ngoài đấy chưa?"

Ngữ điệu trầm đục dạy dỗ cô gái trong lòng, Tư Thành cúi người nhìn cô run lẩy bẩy trong bóng tối. Tiếng nấc nghẹn khe khẽ vang lên, trong không gian chật kín này mọi giác quan trên người bắt đầu hoạt động hết công suất.

Cô gái lúc này như một con cún con, nhỏ bé yếu ớt, nằm trong lòng anh khóc thút thít.

"Cháu xin lỗi."

Xin lỗi mẹ gì nữa tầm này. Tư Thành thở dài, nhéo nhéo mi tâm mệt mỏi của mình.

Bên ngoài vẫn ầm ĩ náo loạn, âm thanh sét đanh vang trời át cả những tiếng nổ mơ hồ, Hà Tranh nhất quyết vòng tay qua eo anh, ôm thật chặt, như thể đang nắm lấy chiếc phao cứu sinh duy nhất của mình.

Cô không thể để bản thân thiệt mạng vào lúc này, cô còn chưa tìm được tung tích kẻ sát hại em trai cô. Giờ phút này Hà Tranh mới biết bản thân hèn mọn và yếu ớt đến dường nào, nếu cô không dựa vào người này, cô sẽ chẳng làm được gì lũ người đó.

Lâu sau, khi chỉ còn tiếng mưa rơi vang vọng vào bên trong, Tư Thành động người, Hà Tranh vô thức ôm lấy anh, ngửa đầu lên.

"Sao vậy ạ?"

Bóng tối đen kịt, thế mà đôi mắt long lanh ánh nước ấy lại thẳng thắn xuyên vào lòng anh, rõ mồm một. Tư Thành nghiêng đầu không đáp, đẩy vai cô, tay kia mở cửa.

"Ra ngoài đi, không sao rồi."

Tư Thành đặt chân xuống trước, ngó ra ngoài cửa rồi mới xoay lại kéo người bên trong ra. Tiện thể anh giật chiếc áo gió màu đen xuống, trùm lên người cô, Hà Tranh hoang mang giữ chiếc áo trong lòng, từng bước gấp gáp bị anh kéo vào nhà vệ sinh.

Anh đóng nắp bồn cầu lại, đẩy Hà Tranh bước lên.

"Chui qua cửa, men theo bụi cây đi về tay trái, bên ngoài đậu một chiếc xe bán tải, thằng Hoàng đang ở ngoài đó."

Tư Thành nói nhanh, cũng đẩy cô nhanh tay lẹ chân chui qua ô cửa nhỏ. Hà Tranh chèn ép một hồi cũng chui qua được, cô đứng trên một giàn giáo trồng cây, ngó đầu vào nhìn anh.

"Còn chú thì sao ạ?"

Tư Thành chỉ nói: "Tự lo cho mình trước đi, về thị trấn ngay lập tức."

Dứt lời, Hà Tranh thấy anh quay lưng về phía mình, từng bước mạnh mẽ đi thẳng ra cửa, tay mò ra lưng quần, rút khẩu súng lục ra.

Lưng Hà Tranh rợn lên cảm giác ớn lạnh, vội vàng nhảy thụp xuống đất, bùn bẩn bắn lên chân, xung quanh toàn cây cỏ, cô dùng sức chen qua đi trong bóng đêm tầm tã mưa dông.

Có tiếng sấm chớp ầm đùng, cô sợ hãi ngồi thụp xuống rồi tiếp tục lết đi. Môi trắng bệch cắn chặt, mặt đau rát, cô không dám khóc, cũng chẳng dám kêu, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, vội vã đi về phía trước.