Eun Ri đập bàn đứng dậy. Tay chỉ vào mặt Young Min mà tuyên bố một cách hùng hồn_ Con không thể chấp nhận kiểu hôn phu như anh ta!
- Eun Ri, bình tĩnh nào!_Ka Hee kéo Eun Ri ngồi xuống. Nhưng không vì thế mà Eun Ri bớt tức giận.
- Hai cái đứa này, từ nãy đến giờ bị làm sao vậy?_Bà Kim nhìn Eun Ri và Young Min đang mặt nhăn mày nhó liền quay qua hỏi thằng con trai. Mà chính Jun Seok cũng có biết đâu, sau khi cả bốn người cùng về nhà thì cả Eun Ri và Young Min cứ làm ầm lên đòi hủy hôn ước đấy chứ.
- Tốt nhất nên hủy hôn luôn đi!_Chưa gì đã thấy hai người bọn họ có chung suy nghĩ rồi.
- Thôi có gì thì từ từ giải quyết_ Bà Lim nói rồi quay sang kéo kéo tay Eun Ri_ Cháu nể mặt bác mà đừng hủy hôn nhé?
Nghe xong câu này từ mẹ mình, Young Min bực tức đứng dậy đi khỏi phòng khách. Eun Ri thấy vậy cũng chán không thèm nói, đi về phòng của mình.
Ka Hee và mọi người trong nhà ngơ ngác nhìn theo, rồi chỉ biết lắc đầu nhìn nhau.
-Ka Hee à! Vào đây bác nhờ chút!_ Nghe thấy giọng bà Kim hô lớn từ phòng của Jun Seok, Ka Hee lập tức chạy đến, mở cửa phòng Jun Seok bước vào.
Trước mặt cô là Jun Seok đang ngồi cúi đầu, trước mặt là vài bài kiểm tra nào đó, còn bà Kim đang tức giận ngồi đối diện con trai.
- Lại đây ngồi với bác!_Bà Kim đập tay xuống nền nhà, ra hiệu Ka Hee ngồi xuống. Ka Hee ngoan ngoãn đóng cửa phòng rồi ngồi đúng vị trí bên cạnh bà. Cô không khỏi thắc mắc xem rốt cuộc bà Kim gọi cô vào đây làm gì.
- Này, cháu xem!_Bà Kim đưa cô xem mấy tờ kiểm tra dưới nền nhà. Ka Hee không thèm thắc mắc, ngoan ngoãn ngồi xem từng bài một.
- Mẹ à!_Jun Seok hét lên, định giật mấy bài kiểm tra lại nhưng bị bà Kim gõ mấy cái vào đầu. Anh bất mãn kêu lên:
- Mẹ à, mấy thứ đó có gì hay đâu mà mẹ lại để cho Ka Hee xem chứ!?
- Nó là vị hôn thê của con, có gì mà không được! Mà vẫn chưa đến lượt con nói chuyện đâu, im lặng đi!_Bà Kim trừng mắt, quát.
Ka Hee xem từng bài một, ngoài mặt không biểu lộ cảm xúc nhưng bên trong đang thầm thở dài.
Cô hơi đoán được chuyện gì đang xảy ra rồi.
- Như cháu thấy đấy!_Bà Kim đợi cô xem xong hết rồi nói_Bài kiểm tra môn tiếng anh của thằng Jun Seok nhà bác toàn là trứng ngỗng với con vịt!
- Mẹ thôi đi! Có hay ho gì đâu chứ!?_Jun Seok lại rống lên. Nhưng mặc kệ thằng con trai bảo bối, bà Kim nói tiếp:
- Nghe Sin Ae nói cháu học giỏi tiếng anh lắm phải không?
- Vâng?
- Bác muốn cháu kèm nó môn tiếng anh, có được không cháu?_Bà Kim cười.
- Ka Hee kém con những ba tuổi đấy mẹ ơi!!!_Jun Seok rống lên dù biết là vô vọng. Mẹ anh một khi đã quyết thì còn lâu mới thay đổi được.
- Chỉ cần anh Jun Seok không phản đối thì cháu cũng đồng ý ạ_ Ka Hee nói, trong lòng thầm cầu cho anh phản đối nhiệt tình lên. Nhưng bà Kim nào có cho thằng con mình mở miệng, lập tức rào trước đón sau ngay:
- Nó phản đối nhưng bác đồng ý, cháu cứ kèm cho nó. Nó mà tỏ thái độ thì cháu nói với bác, bác cắt tiền tiêu vặt của nó!
__________ 0o0____________
Chiều hôm sau.
Lúc Ka Hee vừa đi ra ngoài cổng thì gặp ngay Jun Seok và Young Min vừa đi học về. Cô liền lên tiếng:
- Anh Jun Seok, khoảng sáu giờ ta bắt đầu học tiếng anh nhé. Anh mau chuẩn bị đi!_Sau đó lạnh lùng đi khỏi. Làm như cô thích kèm anh học lắm vậy. Nếu không vì nể mẹ anh thì cô còn lâu mới đồng ý.
Young Min thấy vậy liền vỗ vai Jun Seok đang não nề:
- Thôi thì hai anh chị cứ học, em đây không dám làm phiền!_Sau đó ghé tai anh nói nhỏ_ Vừa học vừa phát triển "tình củm" đi nhé!* Cười đểu *
Jun Seok lườm nguýt Young Min vừa bỏ đi, còn gọi với theo:
- Cậu đi mà xin lỗi Eun Ri của cậu đi!
- Biết rồi, khỏi lo!_Nói rồi Young Min đưa tay chào ngược về đằng sau. Biết là giờ này thằng bạn thân đang cố nhịn cười, Jun Seok nghiến răng rồi bỏ đi.
Sáu giờ tối - thời khắc định mệnh ấy cuối cùng đã đến.
- Anh làm cho em bài kiểm tra này!_Ka Hee chìa ra một bài kiểm tra tiếng anh_ Để xem anh bị mất gốc từ chỗ nào còn giảng lại.
Jun Seok cầm tờ giấy, lật qua lật lại.
- Bài dễ lắm. Anh chỉ cần vận dụng những kiến thức đã học là được_ Ka Hee cười hiền. Sau đó Jun Seok cũng lấy bút làm bài.
Anh thật sự không hiểu nổi mẹ anh nghĩ cái gì trong đầu mà để một đứa kém anh những ba tuổi dạy cho anh học. Về khả năng của cô thì đúng là khiến anh nghi ngờ nha.
Trong lúc đó, ở ngoài cửa phòng. Ba vị phụ huynh đang đứng lấp ló.
- Yeah, kế hoạch thành công!_Bà Lim khẽ đóng cửa lại rồi cười sung sướng.
- Ừm, mấy ngày đầu tụi nó còn chẳng buồn nhìn nhau làm tôi thấy lo lo. Nhưng cứ kèm nhau mãi như vậy thì chẳng mấy chốc sẽ thân thôi nhỉ?_Bà Baek vui vẻ nói.
- Vậy là đã hoàn thành bước một. Giờ đến lượt con của chị với bé Eun Ri rồi đấy!_Bà Kim huých vai bà Lim, nở nụ cười gian xảo.
Thật ra thì việc kèm tiếng anh chỉ là cái cớ để hai người gần gũi nhau hơn do ba vị phụ huynh kia bày trò thôi. Còn việc học ngoại ngữ đối với ba vị kia không quan trọng. Quan trọng là kế hoạch của họ thành công rồi!!!
Nhưng hình như họ đã lầm ( cả tác giả cũng thế). Bởi vì trong ba mươi phút sau...
- Anh viết sai động từ bất qui tắc này!_Tiếng của Ka Hee.
- Anh viết sai công thức rồi kìa!_Tiếp tục là tiếng của Ka Hee.
- Cái này là anh lụi đúng không?
- Nếu không lụi thì giải thích xem tại sao anh lại chọn nó?
-.....
- Nè, tụi nó có ổn không vậy?_Bà Kim ái ngại hỏi.
- Ổn mà. Người Việt có câu " yêu nhau lắm cắn nhau đau ", cứ để tụi nó cắn nhau đau đi rồi mai mốt yêu nhau!_Bà Baek phán một câu như thần.
- Theo mấy bà thì Young Min nhà tôi với Eun Ri phải làm sao đây?_Bà Lim hoang mang.
- Cứ phải đợi bà Han đi du lịch với chồng về rồi mới tính tiếp. Mất công bả giận chúng ta không nói với bả_ Bà Kim gật gật đầu.
Nhân duyên rốt cuộc là do ông trời hay phụ huynh sắp đặt đây? Haizzz~~~