Lục Mạn Mạn bơi về phía bên bờ, tựa như một con cá bơi lội linh hoạt. Nguyên Tu cở áo khoác của mình đặt bên bờ.
Lục Mạn Mạn thấy anh vậy mà cởi ra hết, cô vội vàng ngâm mình trong nước, phòng bị nhìn anh.
"Trừ phi cậu muốn mặc quần áo ướt sũng."
Nguyên Tu vắt khô áo khoác cùng áo lót ướt của cô, mắc lên bả vai to lớn của mình, quay lưng lại: "Áo nhường cho cậu, quần tôi lại không thể cho, cậu phải mặc ướt rồi."
Lục Mạn Mạn vội vàng lên bờ, nhặt áo ba lỗ của Nguyên Tu mặc vào, lại khoác áo khoác của anh.
Lục Mạn Mạn cúi đầu, hé miệng mỉm cười: "Không có sao, không ngại."
Nguyên Tu xốc cổ áo cô lên, kéo cô đến bên cạnh mình, gần kề người, nhẹ nhàng ngửi một cái.
Hơi thở anh vỗ vào cần cổ trơn bóng mịn màng của cô, ngứa ngứa.
"Ừ, là có mùi rồi."
Lòng của Lục Mạn Mạn có chút loạn, vội vàng đẩy đầu anh ra: "Còn nói sao, cậu cũng nên đi tắm."
"Bây giờ đã trễ lắm rồi."
"Không cho cậu lề mề kiếm cớ."
Nguyên Tu đuổi theo cô: "Hôm nay quá muộn, sáng sớm mai tôi lại đi."
"Vậy cậu cách tôi xa một chút, thối chết rồi."
Nguyên Tu khăng khăng không cách xa cô, ngược lại lại đưa tay ôm bả vai cô: "Ghét bỏ thì cậu đừng mặc, áo đưa tôi."
"Đi ra đi ra! Ngạt thở chết bổn tiên nữ rồi!"
Nguyên Tu dùng nách kẹp đầu Lục Mạn Mạn: "Càng muốn cho tiên nữ dính chút khói lửa nhân gian."
Lục Mạn Mạn nắm lỗ mũi, kịch liệt phản kháng: "A a, Nguyên Tu cậu... cậu tính là nam thần cái gì!"
Đến nơi đóng quân, mọi người đã ngủ ngả nghiên bên cạnh lều trại.
Nguyên Tu lại đốt đống lửa lên, dựng cái giá cành gỗ, cho hơ quần áo ướt nhẹp của cô.
Cả người Lục Mạn Mạn rúc vào trong túi ngủ, chần chừ hồi lâu, rốt cuộc cũng lấy áo lót ngực ướt của mình ra.
Nguyên Tu nghe được cô gái sau lưng "Này này" hai tiếng, anh quay đầu, thấy cánh tay trong bóng của cô đưa ra từ trong túi ngủ, trên tay cầm áo lót ngực nhăn nhúm màu đen.
"Cái này, phiền cậu cũng giúp tôi hơ một chút."
Nguyên Tu rạng rỡ cười một tiếng, nhận lấy áo lót, đặt trên đầu gối mình, đưa tay vuốt phẳng nếp nhăn.
Cô sợ hãi kêu: "Cậu đừng có sờ!"
"Cái đồ này nếu không ép nếp nhăn, thì sẽ biến hình." Anh treo áo lót lên thanh gỗ, đặt bên lửa hơ: "Chút kiến thức thông thường này cũng không biết sao."
Trong lòng Lục Mạn Mạn thấy quái lạ, đỏ mặt tò mò hỏi: "Cậu rốt cuộc từ đâu biết nhiều... kiến thức sinh hoạt thông thường như vậy."
Thậm chí ngay cả con gái cũng không biết áo ngực không thể để nhăn.
"Lão phật gia thái hậu nhà chúng tôi mùa đông không quen tay nứt nẻ, lại không thích để cho người giúp việc đụng quần áo lót của bà ấy, vì vậy sứ mệnh giặt đồ lót cho Thái hậu vinh quang rơi xuống người anh Tu Tu của cậu."
Ánh lửa vàng ấm áp làm nổi bật gương mặt dịu dàng của anh, anh chậm rãi giải thích, không có một tia nhăn nhó.
Lục Mạn Mạn phát hiện, lúc nói đến mẫu hậu đại nhân nhà anh, Nguyên Tu sẽ trở nên vô cùng tình cảm chân thành, trong ánh mắt chứa đầy sự dịu dàng.
Cho nên Nguyên Tu cũng nhất định yêu sâu sắc mẹ mình, chỉ có tình yêu mới khiến đàn ông lộ ra vẻ mặt dịu dàng lại không phòng bị như vậy.
Lục Mạn Mạn kéo túi ngủ, giống như sâu róm di chuyển đến bên người Nguyên Tu.
"Còn chưa ngủ?"
"Muốn nghe cậu nói một chút về mẹ."
Nguyên Tu đưa tay kéo cô qua, để cho cô nửa ngồi, tựa vào cánh tay mình, đồng thời kéo dây khóa kéo túi ngủ cho cô, đề phòng cảm mạo.
"Thái hậu nương nương nhà chúng tôi giống như trẻ con chưa trưởng thành, thích đồ vật mới mẻ, thích tiếp xúc với người trẻ tuổi, tư tưởng cũng rất tiến bộ, có một đoạn thời gian rất dài, còn bảo tôi dẫn bà ấy chơi thi đấu người thật, còn muốn cùng tôi cùng một chỗ đánh chuyên nghiệp, nhưng mà sau đó đã bị cha tôi xách về nhà."
Khóe miệng Nguyên Tu hiện lên nụ cười: "Không biết bà ấy sao lại nhìn trúng người cổ lỗ sĩ như cha tôi. Khi còn bé tôi đã hỏi cha tôi, có phải ông ấy nhìn lén mẹ tôi tắm hay không, còn trộm quần áo của bà ấy, giở âm mưu quỷ kế lừa gạt giành được mẹ tôi."
Lục Mạn Mạn nói: "Miệng cậu như vậy không sợ bị đòn sao?"
Nguyên Tu cười một tiếng: "Cho nên tôi bị đánh từ nhỏ đến lớn, măng tre xào thịt bình thường như cơm bữa, khi còn bé, rất nghịch ngợm."
Lục Mạn Mạn nói: "Bây giờ cậu cũng rất nghịch ngợm, nếu cậu không đánh trả, tôi cũng sẽ đánh cậu."
"Không đánh trả, cái kia không có khả năng đâu."
Nguyên Tu khẽ búng trán của cô, Lục Mạn Mạn khó khăn thò một cánh tay trơn bóng từ tỏng túi ngủ ra, đang muốn phản kích.
Nguyên Tu cầm cổ tay cô, ánh mắt dời xuống, rơi vào vị trí lồng ngực trắng nõn của cô.
"Lại làm ầm ĩ nữa, để lộ ra tôi cũng sẽ không khách khí."
Lục Mạn Mạn vội vàng rụt cánh tay về, vê vê túi ngủ mình, dẩu môi lầu bầu.
"Lưu manh."
Nguyên Tu cười một tiếng: "Bộ dáng ôm tôi ngủ tối hôm qua, là lưu manh thì cậu còn có thể giữ lại đến bây giờ?"
Trong lòng Lục Mạn Mạn hoảng hốt, lại phát hiện anh lơ đãng mà ôm túi ngủ của cô, cô giống như một con sâu mập, bị anh vòng ôm trước ngủ.
"Cậu... buông tôi ra."
Nguyên Tu theo lời cô buông ra, kết quả con sâu róm không có trọng tâm dựa vào, trực tiếp ngã vào bên cạnh anh.
"Này, Nguyên Tu, cậu kéo tôi một cái."
Nguyên Tu tỉnh bơ, cô lại nói: "Tóc cũng cháy."
Nguyên Tu cười một tiếng, để cho cô gối lên đầu gối anh nằm ngủ, dịu dàng nói: "Đêm nay tôi gác đêm, cậu an tâm ngủ."
Lục Mạn Mạn ngáp một cái, thoải mái tựa lên đùi anh, nhìn đường nét cái cằm sắc sảo của anh, như có điều suy nghĩ.
Nguyên Tu rủ mắt xuống liếc cô một cái, tựa hô không có ý tốt, đưa tay che mắt cô: "Nghĩ cái gì."
"Tôi đang suy nghĩ, mẹ của Nguyên Tu, nhất định là một người phụ nữ dịu dàng, tôi cũng muốn..."
...Có mẹ như vậy.
Suy nghĩ đã dần dần tản đi, bên tai truyền đến giọng êm dịu của Nguyên Tu: "Có thể, bà ấy nhất định thích cậu."
***
Sáng sớm hôm sau, lúc mọi người ăn sáng, Lục Mạn Mạn lục trong balo ra một vỏ viên đạn không, thờ ơ ném tới trước mặt đoàn người.
Không nói lời nào, cô quan sát vẻ mặt của mọi người.
Trì Lục nhai bánh bích quy nhỏ, viên đạn cách cô ấy gần, thuận tay nhặt lên, quan sát một phen, nói: "Rỗng sao?"
Hứa Thành và An Ngạn lên tiếng, không nhận thấy sự bất thường, mà ánh mắt Lý Ngân Hách vô tình hay cố ý rơi lên trên vỏ đạn.
Giọng Lục Mạn Mạn trong vắt nói: "Tối hôm qua tôi và Nguyên Tu ở trong rừng bị đánh lén."
Mọi người kinh ngạc.
"Đánh lén? Xung quanh có đội khác sao?" Trì Lục không thể tin: "Nhưng mà không có nghe thấy tiếng súng!"
"Tại sao chúng tôi bên này không có động tĩnh gì?"
"Bởi vì..."
Lục Mạn Mạn nhìn về phía mọi người, gằn từng chữ một: "Bởi vì người đánh lén tôi, ở đây."
"Cái gì!" Trì Lục kinh ngạc: "Cậu nói là trong chúng ta.. có người phản bội!"
Hứa Thành nhìn về phía Lục Mạn Mạn: "Cậu hoài nghi ai."
"Trong rừng tiếng súng lên mười hai tiếng, tôi nhớ rõ." Lục Mạn Mạn bình tĩnh nói: "Mà tối ngày hôm qua trước khi ngủ chúng tôi đã kiểm kê đạn."
Đạn là chia đều, bây giờ ai thiếu đạn, rất dễ dàng sẽ bị phát hiện.
Hứa Thành và Trì Lục dẫn đầu đổ toàn bộ đạn trong balo mình ra, 50 viên đạn 5.56 li, 70 viên đạn 7.62 li, phù hợp với số lượng đạn kiểm kê vào chạng vạng tối cùng ngày hôm qua.
An Ngạn mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn mở balo mình ra, bất mãn nói: "Tôi ngày hôm qua đã kiểm kê, tôi chỉ có 90 viên đạn 5.56 li, không thiếu một viên."
Vì vậy ánh mắt mọi người chuyển hướng lên người Lý Ngân Hách duy nhất không mở miệng.
Lý Ngân Hách dùng tiếng Anh nói: "Các người nói cái gì, tôi nghe không hiểu."
Nguyên Tu nhẫn nại, cùng anh ta phân tích giải nghĩa một lần, vẻ mặt Lý Ngân Hách biến hóa, từ khẩn trương đến ung dung, một bộ dáng điệu trang nghiêm heo chết không sợ nước sôi, nghiêng túi của mình đổ đạn ra: "Đếm đi."
Trì Lục lại gần, kiểm đạn của Lý Ngân Hách, ngay sau đó, cô ấy nhìn về phía Lục Mạn Mạn: "Viên đạn 7.62, thiếu đi mười hai viên!"
Mà vỏ đạn không kia của Lục Mạn Mạn, vừa vặn là đạn 7.62 li.
Thấy thần sắc trên mặt cả nhóm khác nhau, Lý Ngân Hách bừng tỉnh giống như đã biết chuyện gì xảy ra: "Không phải tôi! Tôi cũng không biết viên đạn là chuyện gì xảy ra!"
"Đạn vẫn luôn ở trong túi cậu, số lượng kiểm tối hôm qua với số lượng bây giờ không giống, vừa vặn là thiếu đạn 7.62 li, cậu muốn giải thích sao."
Lý Ngân Hách vội vàng ngồi xổm xuống, tay run rẩy đếm từng viên đạn của mình: "Làm sao biết, sao có thể như vậy! Sao có thể thiếu đạn được!"
Mặt Trì Lục không cảm xúc nói: "Kỹ năng diễn xuất không tệ."
Lý Ngân Hách đứng dậy, một cước đạp bay đạn trên đất, buồn bã kích động: "Không phải tôi! Tôi cái gì cũng không có làm!"
Anh ta đưa tay chỉ mọi người: "Các người, các người hãm hại tôi!"
Mấy người không nói lời nào, lại là giọng nam thờ ơ của An Ngạn: "Vừa ăn cướp vừa la làng."
"Cậu thả con rận trong áo tôi, tối hôm qua lại bắn lén sau lưng tôi, ghét tôi như vậy sao?"
Trong lúc nói Lục Mạn Mạn đã thay một băng đạn cho khẩu súng trong tay mình, tốc độ cực nhanh, chỉ mấy giây, súng đã để trên trán Lý Ngân Hách.
"Không phải tôi!" Cả người Lý Ngân Hách run rẩy, vội vàng hô to: "Tôi nói không phải tôi, trước đó chiến đội khác có đến đào người, bảo tôi nghĩ biện phải cho cậu thua, nhưng mà tôi không đồng ý!"
Lục Mạn Mạn hiển nhiên không tin anh ta: "Tại sao không đồng ý?"
"Tôi mặc dù ghét cậu, cũng ghét cậu ta!" Anh ta chỉ Nguyên Tu, thở phì phò nói: "Các người luôn nói tiếng Trung, cố ý không để cho tôi biết các người nói cái gì, xa lánh tôi, làm gì cũng là mấy người các người làm cùng nhau, tôi đơn độc một người, hừ, tôi cũng không thèm làm bạn với các người."
Anh ta dừng một chút, bình phục lại tâm trạng, vẻ mặt bắt đầu trở nên kiên định: "Nhưng mà súng của tôi, tuyệt đối sẽ không hướng về đồng đội của mình! Đây là nguyên tắc của tôi, ở Hàn Quốc, tôi cũng được xếp vào vòng tròn, một trong những đội viên chuyên nghiệp giỏi nhất, tôi làm sao có thể làm loại chuyện này!"
"Lời nói dễ nghe ai cũng biết nói, nhưng mà chứng cứ đang ở ngay trước mắt." Trì Lục hùng hổ dọa người: "Đạn ở trong túi cậu, tối hôm qua cậu ôm balo của mình, ngủ cũng không buông ta, nếu nói người khác đến hãm hại cậu, ai mà tin."
Lục Mạn Mạn cười lạnh một tiếng, súng trong tay nhanh chóng vòng một vòng, đột nhiên hướng vào Trì Lục.
"Xin lỗi, tôi tin cậu ta."
Lý Ngân Hách đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Mạn Mạn, ánh mắt thêm mấy phần phức tạp nan giải.
Khó có thể tin.
Cô tin anh?
An Ngạn xem không hiểu, mờ mịt hỏi: "Tình huống gì?"
Trì Lục càng không rõ cho lắm, duy chỉ có trong mắt Hứa Thành lộ ra chút ý vị sâu xa.
"Nguyên Tu thường xuyên dạy tôi thành ngữ Trung Quốc, có một câu, gọi là nói nhiều tất nói hớ." Lục Mạn Mạn nhìn về phía Trì Lục: "Chị Trì Lục mấy ngày trước, lạnh lùng dè dặt, chị Trì Lục sáng sớm hôm nay, biểu hiện có phần quá chủ động."
Trì Lục ném cái túi trong tay xuống, oán hận nói: "Cũng bởi vì cái này, mà cô hoài nghi tôi! Đều là con gái, biết con gái thi đấu chuyên nghiệp rất không dễ gì, tôi dĩ nhiên sẽ càng quan tâm an nguy của cô hơn!"
Khóe miệng Lục Mạn Mạn cong cong, đi tới trước người Trì Lục, một đầu ngón tay khẩy một đầu ngón tay, dùng sức cạy tay phải nắm chặc của cô ấy ra.
Lòng bàn tay phải của Trì Lục, siết chặc một viên đạn 7.62 li.
"Đêm hôm qua chị trộm đạn của Lý Ngân Hách, tôi liền đánh cược dưới sự bối rối chị sẽ không nhớ mình trộm bao nhiêu viên đạn, nhưng mà tôi nhớ, có mười một tiếng súng vang lên, tôi vừa nãy lại khai man mười hai viên, mà chị quá khẩn trương, không nhớ rõ mình rốt cuộc bắn bao nhiêu phát, lúc kiểm kê đạn của Lý Ngân Hách, liền nói theo số lượng của tôi, cầm đi một viên."
"Cô sáo lộ tôi!"
Lục Mạn Mạn nhàn nhạt nói: "Chính là muốn xem một chút, ai sẽ không nhịn được trước."
Trì Lục cười lạnh một tiếng: "M4, tâm cơ thật là sâu."
"Cám ơn." Lục Mạn Mạn nhìn Trì Lục, ánh mắt lạnh đi: "Con rận cũng là do chị làm."
Trì Lục yên lặng hồi lâu, rốt cuộc thừa nhận: "Phải."
"Lý do."
"Vốn đã không muốn họp đội với các người." Trì Lục lạnh lùng nói: "Tôi phát hiện điểm tụ tập con tin trước, vốn là chuẩn bị một mình lấy, một mình dẫn con tin đi, không nghĩ tới lúc tôi thu nhặt vật phẩm, các người lại đi tìm tôi."
An Ngạn không hiểu hỏi: "Tại sao phải làm một mình, rất dễ chết mà."
Trì Lục bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười: "Cùng đám đàn ông các người họp thành đội cũng không phải là dễ chết sao, dù sao đều làm bia đỡ đạn, còn không bằng làm một mình."
Cô ấy nhìn về phía Lục Mạn Mạn: "Đừng tưởng rằng làm đội trưởng thì có gì đặc biệt hơn người."
Cô ấy chỉ Hứa Thành An Ngạn, vừa chỉ Nguyên Tu: "Để cho cô làm đội trưởng chẳng qua vì khách sao thôi, ai mời cô đâu. Cô cho là bọn họ thật sự tôn trọng cô sao, ngây thơ."
Thật không.
Lục Mạn Mạn nhìn về phía Hứa Thành, mấy ngày nay anh ta giương cung mà không bắn [1], thỉnh thoảng khoe miệng cong lên lộ nụ cười mỉm kia, cũng là đang cười cô múa rìu qua mắt thợ, đại nghịch bất đạo trước cửa quan công sao?
[1] Giương cung mà không bắn (引而不发): đây là một phép ẩn dụ, ý chỉ đợi thời cơ tốt sẵn sàng hành động.
Ánh mắt của Lục Mạn Mạn dần dần lạnh nhạt, chuyển hướng sang Nguyên Tu, trầm giọng nói: "Cậu sao, cũng cảm thấy tôi không xứng làm đội trưởng?"
Nguyên Tu nhíu mày, bình tĩnh nói: "Tôi là người... con tin của cậu, cậu cứ nói đi."
Đôi lời tâm tình của editor: Vâng ý của bạn Tu Tu là bản là người của Mạn Mạn rồi =))