Vì Tôi Là Tiên Nữ

Chương 67: Kết thúc thi đấu



Chuyển ngữ: Puny

"Xác định vị trí bắn, nhảy bắn [1], tránh bắn [2], bắn súng ngắm không cần nhắm, đột kích bắn, sắp xếp từ dễ đến khó. Xác định vị trí bắn là bước đầu tiên của người mới học, canh giữ ở một chỗ, chờ người đi qua sẽ nổ súng. Chúng ta bây giờ đang chiếm vị trí địa lý ưu thế tốt nhất, trước tiên tôi dạy cậu xác định vị trí bắn."

[1] Nhảy bắn (跳狙): đây là kiểu đánh lén trong các game bắn súng góc nhìn thứ nhất. Kỹ xảo của nhảy rình chủ yếu là: Đánh lén quân địch khi đang di chuyển. Cách thức nhảy rình là: Thời điểm mở kính nhảy lên, nhắm quân địch, ngay giây rơi xuống thì nổ súng, quân địch thông thường cho là người chơi đã bắn chết họ trên không trung. Bạn nào chơi PUBG biết thuật ngữ này thì nói mình biết với nhé.

[2] Tránh bắn (闪狙): chính xác mà nói đây không phải là kỹ thuật bắn súng mà một lối đánh lén; là lối đánh nhanh chóng thoát ra khỏi chướng ngại vật đồng thời mở kính bắn. Loại lối đánh này thường hay yêu cầu phối hợp dùng với cảm giác súng, sử dụng súng bắn tỉa để mở phạm vi mà không có tầm nhìn. Bạn nào biết thuật ngữ này thì nói với mình với nha.

Cố Chiết Phong sau khi dựng xong súng, bày ra tư thế nằm thẳng, mắt ngắm ống ngắm, ngắm trúng, tay giữ cò súng.

Cố Chiết Phong bình tĩnh với lúc thi đấu rất không giống nhau, đây cũng là lần đầu tiên Trình Ngộ nhìn dáng vẻ đánh lén của Cố Chiết Phong trong khoảng cách gần. Vẻ mặt cậu chuyên tâm, mi tâm hơi nhíu, ánh mắt siết chụp con môi, giống hệt như thú vật mai phục ở chỗ rừng sâu.

Cậu là tay súng bắn tỉa mạnh nhất trong nước, không ai có thể hơn được.

Làm con tin, cậu không thể nổ súng, chỉ có thể làm động tác mẫu cho Trình Ngộ.

"Tới đây." Cậu tránh vị trí súng ra, Trình Ngộ liền nhích lại gần, học tư thế của cậu, nghiêng đầu hướng về phía ống kính ngắm, tay khóa cò súng.

Tim cô đập thình thịch, Cố Chiết Phong nằm bên người cô, thỉnh thoảng điều chỉnh cánh tay cùng tư thế đầu của cô.

"Bắn giả dễ hơn so với bắn thật, cho dù là người mới, cũng rất dễ bắt đầu." Tay cậu đè lên phần lưng của cô, từ hô hấp phập phồng, có thể cảm nhận được tâm trạng khẩn trương của cô.

"Tâm tĩnh, lấy tĩnh chế động."

Giọng nói trầm thấp mà giàu từ tính của cậu chậm rãi truyền vào bên tai cô: "Có tôi ở đây, không phải sợ."

Tất cả đều giao cho cậu, tất cả sự khẩn trương, bất an cùng sợ hãi, đều giao cho cậu.

Cố Chiết Phong đánh lén, với lúc bình tĩnh phong cách bên ngoài không giống nhau, trong sự xoa dịu trầm tĩnh của cậu, tâm tình của Trình Ngộ dường như thật sự bình thản hơn rất nhiều.

"Thấy người rồi sao?"

"Thấy được, rất nhiều."

Tầm mắt siết chụp lên ống kính nhắm, hình ảnh trong ống kính phóng đại gấp bội, có thể thấy rõ quân địch mai phục trong bụi cỏ.

"Chọn mục tiêu chính xác."

"Chọn xong rồi."

Trình Ngộ khóa người đàn ông nằm sau bụi cây lại, điểm đỏ nhắm ngay đầu của anh ta, khóa cò súng.

Độ giật lớn khiến cho cơ thể Trình Ngộ không khỏi giật giật, cô ngắm ống kính lần nữa, phát hiện mình cũng không đánh trúng người đó, mà người đó cũng nhạy bén phát hiện ra cô, chống súng chuẩn bị bắn.

Còn không chờ Trình Ngộ kịp phản ứng, Cố Chiết Phong đã kéo cổ áo cô lên, đè cả người cô dưới công sự phòng ngự, tiếp theo chính là tiếng súng dày đặc, đầu đạn bắn tới, bụi đất lả tả bay, đầy khói.

"Cảm giác thế nào?"

Trình Ngộ nhíu mày: "Rất khó."

"Luyện nhiều một chút sẽ thuận tay."

Cố Chiết Phong thu súng muốn đi, Trình Ngộ hỏi cậu: "Đi đâu?"

"Xác định điểm bắn, chú trọng một phát giành thắng lợi, phải cố gắng hết sức mà giảm thiểu thu hút chỗ đứng. Ván này bắn xuống đều là cao thủ, chỗ đứng của chúng ta đã bị để lộ."

"Cho nên phải là một phát bắn, rồi đổi chỗ khác sao?"

Cố Chiết Phong gật đầu.

***

Nhâm Tường và Lục Mạn Mạn vẫn còn quyết chiến, khu an toàn thì càng ngày càng thu hẹp, cô không nghĩ sẽ quần nhau với Nhâm Tường nữa, chuẩn bị một phát súng giải quyết anh ta.

Đúng vào lúc này, một viên đạn không biết từ chỗ nào bay tới, sượt qua cổ tay của Lục Mạn Mạn. Báng súng lệch một cái, Nhâm Tường thoát được một nạn.

Lục Mạn Mạn ngẩng đầu, bất ngờ thấy sau cây đại thụ ở sườn núi, Trình Ngộ chống súng bắn tỉa, nhắm cô.

Hồng tâm ngắm là đầu, nhưng bắn trúng tay, nhưng trời xui đất khiến đã cứu Nhâm Tường.

Lợi hại nha tiểu tỷ tỷ.

Lục Mạn Mạn giơ ngón tay cái hướng phía Trình Ngộ, ngay sau đó không chút do dự hướng phía cô ấy bắn một phát súng.

Trình Ngộ bị Lục Mạn Mạn một phát súng bắn bể đầu.

Cố Chiết Phong trốn ở phía sau cây, kinh ngạc nhìn Trình Ngộ: "Cách xa như vậy cũng... Kỹ thuật bắn của M4 quá chuẩn đi!"

Trình Ngộ đương nhiên biết rõ, đối phó M4, nếu như không thể một phát giành thắng lợi, trên cơ bản chính mình đã xem như là người nửa chết.

Cô vỗ bả vai của Cố Chiết Phong một cái: "Tự mình cẩn thận."

Cô cấp tốc rời khỏi chiến khu, để tránh ảnh hưởng đến thi đấu của nhũng tuyển thủ khác. Dừng bước tại đây, Trình Ngộ một chút cũng không cảm thấy tiếc nuối. Cố Chiết Phong dẫn cô ẩn nấu khắp nơi, chọn vị trí, điều chỉnh tư thế, nhắm đúng, bắn... Mặc dù không có lấy đầu người, nhưng sự sợ hãi và khẩn trương trong lòng, vào một giây cô giữ đánh lén, nổ súng bắn, hoàn toàn đã tan thành mây khói.

Yên lòng bình tĩnh, chuyên tâm dồn chí.

Trong mắt chỉ còn lại con mồi, chỉ còn lại mục tiêu, chỉ muốn thắng!

Người và súng đã sản sinh ra phản ứng hóa học kỳ diệu, mà vào lúc đó, cô cùng cậu tâm linh tương thông.

"Người hèn nhát không xứng cầm súng bắn tỉa."

Nhâm Tường nói mỗi người tuyển thủ khi gia nhập, đều có lời răn chính mình.

Lời răn của Cố Chiết Phong ---- Người hèn nhát không xứng cầm súng bắn tỉa.

Trình Ngộ còn chưa đi ra, Cố Chiết Phong đột nhiên gọi cô lại: "Này."

Cô quay đầu, thấy cậu đột nhiên đỏ mặt, tựa hồ có chuyện muốn nói.

"Hả?"

"Chuyện A Hoành nói, sau khi trở về dẫn người mới..."

"Thế nào?"

"Cô... muốn đánh bắn tỉa không?"

Trình Ngộ nhíu mày, dường như đã rõ chuyện gì, ánh mắt cũng càng bắn ra ý vị sâu xa.

Dạy cô đánh bắn tỉa, hóa ra là muốn dạy đồ đệ à.

Cố Chiết Phong bị cô nhìn không được tự nhiên: "Không muốn cũng được!"

"Tôi cân nhắc một chút."

Trình Ngộ cười xoay người rời đi, Cố Chiết Phong thở phào nhẹ nhõm.

***

Hoàng hôn chiều tà, chiến dịch cuối cùng cũng tiến vào giai đoạn cuối, chiến đội của Lục Mạn Mạn sau cùng chỉ còn lại Nguyên Tu cùng với Lý Ngân Hách đánh khá rụt rè, cộng thêm cô là ba người.

Hứa Thành không cẩn thận để cho Nhâm Tường giết chết, mà Lục Mạn Mạn thì giúp Hứa Thành báo thù.

Khu vực an toàn thu hẹp thành một vùng trống năm mét vuông, Lý Ngân Hách lúc chạy nhanh đến khu vực an toàn bị đạn bắn trúng, loại khỏi. Toàn bộ chiến đội chỉ còn lại một mình Lục Mạn Mạn.

Nhưng mà những chiến đội khác cũng không khá hơn chút nào, trên căn bản người lợi hại đều thành sói cô độc. Có thể sống đến bây giờ đều là tuyển thủ của các chiến đội chuyên nghiệp đứng đầu Trung Quốc, trên người ai mà không có tài năng.

Cố Chiết Phong sau khi Trình Ngộ rời đi không bao lâu, cũng bị bắn trúng, bây giờ chỉ còn lại một con tin là Nguyên Tu.

Lục Mạn Mạn dẫn Nguyên Tu theo, dựa lưng vào một cây đại thụ, khu vực an toàn nhỏ phía trước kia, chắc chắn là nơi mà tất cả họng súng của người may mắn còn sống sót ngắm trúng.

Ai đi người đó chết.

Nhưng mà nếu như không tiến vào khu vực an toàn, người ở bên ngoài khu vực, đồng dạng với chết, chỉ còn lại hai phút cuối cùng, Lục Mạn Mạn và Nguyên Tu cách khu an toàn còn có hai mươi mét.

Chạy qua hai mươi mét này, xông vào khu vực an toàn, nếu như có thể không chết, thì sẽ thắng!

Đối với Lục Mạn Mạn là như vậy, đối với những tuyển thủ khác mà nói, vẫn là như vậy. Cô xem đồng hồ, trước mắt tính luôn con tin, thì còn lại bốn người.

Nhưng mà ai cũng không tiên phong chạy ra, chạy trước làm bia bắn.

Chính là xem ai có thể giữ được bình tĩnh.

Lục Mạn Mạn không chớp mắt nhìn chằm chằm bãi đất trống ngay phía trước.

Cùng lúc đó, kim giây của đồng hồ tích tắc, tích tắc, thời gian trôi qua nhanh như gió.

Ngay cả trán của Nguyên Tu cũng không khỏi rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.

Rốt cuộc đã có người đầu tiên không chịu được, dẫn đầu chạy như điên đến khu vực an toàn, anh ta vừa mới xuất hiện, Lục Mạn Mạn nâng súng lên không chút lưu tình bắn bể đầu anh ta.

Còn lại một người cuối cùng.

Thời gian còn lại đã không còn nhiều.

Nguyên Tu nói: "Tách ra chạy, kết quả xấu nhất, luôn có một người sống."

Lục Mạn Mạn nhìn về phía anh, anh đã cởi áo khoác, lộ ra cánh tay cường tráng, nắng chiều tập trung lên làn da săn chắc màu lúa mì của anh.

Lục Mạn Mạn rũ mắt, trầm giọng nói: "Tôi không thích kết quả xấu nhất, Nguyên Tu, tôi phải thắng, tôi cũng muốn cậu."

Nguyên Tu dĩ nhiên biết câu "Tôi cũng muốn cậu" này, là chỉ điểm tích lũy, nhưng mà nghe câu nói này, trong lòng anh còn rất thoải mái.

Anh thuận thế nắm lấy tay cô, bóp bóp thịt lòng bàn tay: "Tôi đếm 321, chúng ta cùng nhau chạy, không được chết, tôi chờ đưa điểm tích lũy cho cậu."

"Ừ."

"3..."

Ngay cái chớp mắt Nguyên Tu vừa mới hô "3", Lục Mạn Mạn đã tiên phong chạy ra.

Nguyên Tu bất ngờ không kịp đề phòng, trong nháy mắt đã rõ, cô là muốn dẫn một lớp hỏa lực kia trước, anh không có trì hoãn nữa, cũng đi theo chạy ra ngoài, chạy như điên về khu vực an toàn.

Bên người truyền đến tiếng đạn đánh có "Đùng đùng", Nguyên Tu và Lục Mạn Mạn chạy theo đường đi bất quy tắc, người lượn quanh hoa cả mắt.

Lục Mạn Mạn vẫn là bị trúng đạn, vốn dĩ đối phương muốn nhắm trúng ngực cô, kết quả cô lại đạp chướng ngại vật nhảy lên một cái, viên đạn bắn trúng bắp đùi cô, như vậy không tính là thua.

Kẻ địch một mực núp ở trong bụi cỏ chính là Lâm Khiếu, trước mắt còn lại nửa phút, anh ta không vào khu an toàn nữa sẽ bị loại ra..

Cho nên sau khi bắn trúng bắp đùi Lục Mạn Mạn, anh ta cũng chạy như điên tới khu vực an toàn, mà Lục Mạn Mạn dẫn đầu một bước tiến vào khu vực an toàn, cô nhấc súng lên, nhắm ngay Lâm Khiếu đang chạy tới chỗ cô.

Không có nổ súng.

Bởi vì súng của Lâm Khiếu chỉ vào Nguyên Tu cách đó không xa vẫn còn ở khu bên ngoài.

Ba người đứng trong một khu vực hình tam giác chỉ cách nhau năm mét. Lục Mạn Mạn đứng trong khu vực an toàn, Lâm Khiếu và Nguyên Tu ở khu bên ngoài.

Súng của Lâm Khiếu chỉ vào Nguyên Tu tay không tấc sắt, Lục Mạn Mạn thì nhắm Lâm Khiếu.

Chỉ cần Lục Mạn Mạn nổ súng bắn chết anh ta, anh ta liền giết chết con tin của cô, như vậy cho dù cầm hạng nhất, cũng không được tăng gấp đôi điểm tích lũy.

Ngọc nát đa tan [3], anh ta không ngại.

[3] Ngọc nát đá tan (玉石俱焚): tốt hay xấu rồi cũng bị tiêu huỷ

Lục Mạn Mạn trước tiên thỏa hiệp, chậm rãi để súng xuống, nói với Lâm Khiếu: "Anh đi vào."

Lâm Khiếu đi tới bên cạnh Nguyên Tu, dùng súng để sau ót của anh, để anh đi ở trước mặt anh ta, hai người đi tới khu vực an toàn.

Thân hình cao lớn của Nguyên Tu vừa vặn chắn giữa Lục Mạn Mạn và Lâm Khiếu, ngăn cản đường thẳng để cô bắn chết Lâm Khiếu.

Thật là xảo quyệt.

Trong mười giây cuối cùng, Lâm Khiếu sắp một bước vào khu an toàn, anh ta đã hạ quyết tâm, vừa bước vào, trước tiên giết Nguyên Tu, rồi lại giết M4.

Lần này, nhất định phải rửa sạch nỗi nhục đã chịu trong cuộc thi CRLC mùa xuân.

Ánh mắt Lục Mạn Mạn lạnh nhạt, đối mặt xa xa với Nguyên Tu, mí mắt Nguyên Tu rủ xuống, lông mi dài khẽ quét mí mắt, anh nhìn xuống mặt đất, sau đó lại nhìn cô một chút.

Chỉ cần một ánh mắt, đã ngầm hiểu.

Bọn họ là người cộng tác ăn ý nhất.

Môi mỏng của Nguyên Tu khẽ mở, dùng khẩu hình miệng nói: "3, 2..."

Trong cái nháy mắt anh hô "1", Lục Mạn Mạn đột nhiên nâng súng, hướng về Lâm Khiếu đang bước vào khu vực an toàn, không đợi anh phản ứng, đường đạn của viên đạn bắn ra, mang theo gió lạnh thấu xương, sượt qua lỗ tai, chỗ tóc mai của anh lưu lại một chút dấu bụi.

Ngay sau đó, bắn trúng bên trán của Lâm Khiếu.

Lâm Khiếu thậm chí còn chưa kịp nâng súng, đã bị Lục Mạn Mạn một phát súng bể đầu.

Anh ta hoàn toàn không phản ứng kịp, chuyện gì xảy ra, Nguyên Tu không phải chắn trước mặt anh ta sao, cô sao có thể bắn trúng anh ta? Kẽ hở kia rất nhỏ, cô không sợ lỡ tay, tự mình giết chết con tin sao?

Tự tin của cô từ đâu tới? Ai cho cô cái tự tin nhất định có thể bắn trúng mục tiêu chứ!

Lâm Khiếu sờ đạn phấn bên trán trái, không cam lòng nghĩ, người con gái này, M4, nếu như cô ấy không phải người điên, vậy thì nhất định là tay cờ bạc điên cuồng nhất!

Đánh cược tính mạng của Nguyên Tu, cũng muốn tóm lấy mạng của anh ta.

Lâm Khiếu lau sạch bụi bặm trên đầu, nhìn về Lục Mạn Mạn, khóe miệng Lục Mạn Mạn khẽ nhếch.

Anh nhìn thấy trong đôi mắt sắc bén của cô thứ gì đó không cách nào bị đánh gục... Ý nghĩa của người chinh phục.

Cùng lúc Lâm Khiếu bị loại khỏi, khu an toàn cũng hoàn toàn biến mất, trò chơi kết thúc.

Bất kể các tuyển thủ rải rác ở xó xỉnh nào trong khu núi nguyên sơ, hoặc đã trở về doanh khu, đồng hồ trên tay bọn họ đồng thời phát ra tiếng tít tít, thông báo: Người chiến thắng cuối cùng, đã ra đời.

Lại là M4!

Có người căm hận, có người kinh ngạc, cũng có người vui mừng khôn xiết...

Trình Ngộ nhìn cái tên M4 xuất hiện trên đồng hồ, khóe miệng khẽ nhếch, không hề kinh ngạc.

Cô ấy là W, cái miệng thốt ra lời ngông cuồng muốn Nữ thần tự do vì cô ấy mà rơi lệ, vào giờ phút này, cô ấy cũng đang dùng hành động của chính mình, chinh phục thi đấu người thật Trung Quốc vốn không tin phụ nữ có thể đánh thật tốt.

Nếu như trong cuộc thi CRLC hai người cô bại dưới súng Nguyên Tu, để cho fans hâm mộ cùng tuyển thủ cảm thấy thao tác kinh diễm của cô trong trận đấu đơn, có lẽ chỉ là vận khí của cô tương đối khá. Thì trong trận đấu sinh tồn hoang dã hòa hợp toàn bộ tuyển thủ chuyên nghiệp đứng đầu Trung Quốc, đã khiến cho mỗi một người, tâm phục khẩu phục.

M4, vô cùng mạnh.

***

Tại doanh khu, cuộc họp biểu dương chiến tích cuối cùng.

Sáng sớm, trong bãi tập các đội hình hàng ngang đứng thành khối đậu hủ, chờ huấn luyện viên giáo huấn.

Hôm nay là buổi tập huấn cuối cùng, mỗi người đều mặc trạng phục ngụy trang ngay ngắn, sống lưng thẳng tắp, nhíu mày, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, ánh mắt cứng rắn trước giờ chưa từng có.

Ba mươi ngày huấn luyện, đổ mồ hôi cũng đổ nước mắt, vô số lần muốn kêu cha gọi mẹ, quả thực không kiên trì nổi, ngã mũ xoay người rời đi, kêu gào lão tử ở trong vòng thi đấu cũng là người có mặt có mũi, tham gia cái tập huấn quỷ quái này lão tử có bệnh à...

Nhưng mà vô số lần rời đi, cuối cùng vẫn kiên trì đến cùng, mặt dày ỉu xìu trở lại.

Núi non trùng điệp, con đường phía trước hiểm trở.

Vùng núi rừng nguyên sinh nửa khai phá này tiêu hao một lượng lớn sức lực mà chứa, mà mài các thiếu niên nóng nảy kiêu ngạo này, lòng yên ổn, ánh mắt chụp lên con đường phía trước, kiên định bước.

Tóm lại, mỗi một người ở đây đều đã thay đổi một cách vô tri vô giác, bất kể là thể năng hay là tâm tính.

Vào lúc huấn luyện viên Lưu đeo huy chương của người thắng lên cổ Lục Mạn Mạn, so với tiếng vỗ tay "bộp bộp bộp" đinh tai nhức óc của đám con trai ở dưới đài từng xem thường cô kia, thì nụ cười của huấn luyện viên Lưu càng làm cho cô luống cuống.

Anh ta trong ấn tượng của cô, cái bản mặt nghiêm túc trước sau như một, lãnh lãnh đạm đạm, thật giống như Diêm Vương cũng thiếu nợ anh ta tám trăm vạn vậy. Trái lại là từ lúc khai thiên lập địa, chỉ một lần khen ngợi Lục Mạn Mạn ở trong cuộc họp này, mới thấy được cái nụ cười mỉm ấm áp như gió xuân của người đàn ông sắt thép này.

"Đã hiểu rõ quân huấn của Trung Quốc chưa?"

Đó là khi ngày đầu tiên tập hợp, Trình Ngộ nói chuyện với Lục Mạn Mạn, hai người cũng bởi vì những lời này mà bị phạt hít đất mấy trăm cái.

Hiện tại lại được nói ra từ miệng huấn luyện viên Lưu, khiến cho lòng người sinh cảm động.

Lục Mạn Mạn ngẩng đầu nhìn về anh ta, chào theo kiểu nghi thức quân đội: "Báo cáo huấn luyện viên, quân huấn Trung Quốc, cuộc đời này khó quên."

Đôi lời tâm tình của editor: Vậy là Mạn Mạn nhà chúng ta lại càng bước gần tới đại thắng rồiiii