Lục Mạn Mạn lấy thẻ phòng ở quầy lễ tân, một mạch không nghỉ, sải bước tới phòng khách sạn 7023. Rèm cửa trong phòng đều bị kéo xuống, ánh sáng âm u ảm đạm, Nguyên Tu ở trần, ngồi trên ghế salon đối diện, ánh mặt trời tản xạ dưới tấm màn màu tối, tạo nên một vầng sáng vàng nhạt giữa đường nét của anh.
Anh nghịch quang, bình tĩnh nhìn Lục Mạn Mạn. Đôi mắt thâm thúy mà vẻ mặt quả đạm, hoàn toàn không giống hình dáng đợi làm thịt dê con, cả người cường thế, ngược lại làm cho Lục Mạn Mạn có chút sợ, bất đắc dĩ hỏi: “Nguyên Tu, anh đang làm gì vậy?”
Nguyên Tu nhàn nhạt trả lời: “Câu dẫn em.”
“…”
Lục Mạn Mạn che trán, nhức đầu nói: “Trời ạ, bộ dáng anh như vậy mà câu dẫn em…”
Thật sự quá SQ [1] rồi.
[1] SQ: khả năng biết dựa vào EQ kết hợp với sự nhạy bén trong nhận thức những cái mới nảy sinh trong xã hội để chủ động điều tiết cách ứng xử của mình trong cộng đồng được các nhà tâm lý học phát triển thành một khái niệm gọi là Thông minh xã hội (Social Intelligence, xác định bằng chỉ số thông minh xã hội Social Quotient SQ)
Nguyên Tu thành thật mà nói, không có tí ngại ngùng gì.
“Như vậy em thích không?”
Lục Mạn Mạn thậm chí cũng không dám nhìn anh, che mặt, ánh mắt vừa tiếp xúc với roi nhỏ trên bàn, liền giống như điện giật.
Cô nhỏ giọng nói: “Thích… thích, cái đó, anh mau mặc quần áo vào, coi chừng để bị cảm.”
Nguyên Tu đứng lên đi tới chỗ cô, Lục Mạn Mạn như thể đối mặt với kẻ thù đáng gờm, phòng bị liên tiếp lui về phía sau, cho đến khi bị anh dồn ép lui đến trong góc. Nguyên Tu đưa tay vịn tường, trên cao nhìn xuống vòng lấy cô. Thần khí của người đàn ông này quá mạnh mẽ, cả người trên dưới tản ra mùi hooc-môn nam tính mạnh mẽ, nếu như đang ở thế giới động vật, anh nhất định là sư tử đực uy mãnh một người kêu gọi, trăm người hưởng ứng.
Lục Mạn Mạn nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn anh.
“Anh tại sao lại như vậy…”
“Người nào đó chẳng lẽ không nhận ra được, em đã lạnh nhạt với anh rất lâu rồi?”
Hơi thở nóng bỏng của Nguyên Tu thổi vào khuôn mặt và tai của cô: “Anh chỉ có như vậy, mới có thể câu dẫn em lên giường cùng anh.”
Lời tâm tình thẳng thừng làm cho lỗ tai cô như thiêu như đốt, đỏ ngượng ngùng giống như anh đào.
Lục Mạn Mạn thật sự là dở khóc dở cười: “Gần đây cường độ huấn luyện lớn, em là sợ anh… A.”
Anh đã phong bế môi cô, dừng một lát lại gặm nhấm và khiêu khích như vũ bão, hôn đến khi cô đứng núi này trông núi nọ muốn yêu cầu nhiều hơn, nhưng anh lại chậm rãi dịch ra, bình tĩnh mà nhìn cô.
“Anh không tin.”
Ánh mắt của Lục Mạn Mạn tránh né cơ bụng màu lúa mì của anh, không biết nên di chuyển đến chỗ nào.
“Anh nói cái… cái gì?”
“Em vẫn yêu anh, anh một mực tự nói với mình như vậy.” Nguyên Tu lui về mép giường, mặc áo: “Cho dù em một mực từ chối, cho dù em không chủ động ôm với hôn môi anh nữa, anh vẫn tự nói với mình, em vẫn yêu anh.”
Lòng Lục Mạn Mạn giống như bị kim thép đâm một nhát.
“Em vẫn yêu anh, có thể chỉ là có chút chán ghét anh rồi, có lẽ giữ một khoảng cách thì sẽ tốt hơn, có phải hay không?”
Giọng anh có chút khàn, ánh mắt còn có chút đau thương.
Giữ một khoảng cách quả thật là dự tính ban đầu của cô, nhưng tuyệt đối không phải bởi vì chán ghét anh, cô chỉ là không hy vọng anh bởi vì mình mà mất đi tất cả những thứ bây giờ có được.
“Nguyên Tu…” Lục Mạn Mạn đến gần anh, đầu ngón tay lạnh như băng, nhẹ nhàng vuốt ve cằm anh, sau đó chậm rãi nâng mặt anh lên.
Cô cúi người, kề sát mi tâm mình với anh.
“Anh không cần như vậy.” Cô nhẹ nhàng hôn lên đôi môi khô ráo đắng chát của anh: “Không cần câu dẫn gì đấy, em yêu anh.”
Nguyên Tu đột nhiên ủy khuất, thanh âm khàn khàn: “Ngày hôm qua anh nghe được em với Alex nói điện thoại.”
Lục Mạn Mạn chợt ngừng hôn môi, cau mày.
“Anh… nghe được?”
“Không phải nghe lén.” Nguyên Tu giải thích: “Em ở ban công nói điện thoại, anh cũng ở ban công lầu dưới hút thuốc, anh muốn đi, nhưng mà nghe được em nói tên anh.”
Lục Mạn Mạn: …
“Đi Manhattan thi đấu, con rể với bố vợ hẳn là phải gặp mặt đi, anh đoán được ý của Alex, là hy vọng anh có thể đến nhà, nhưng mà bị em từ chối.”
“Này…”
Ngày hôm qua trong điện thoại, Alex đúng là nhắc tới, hy vọng gặp mặt các bạn của Lục Mạn Mạn, tốt nhất là để cho con rể tương lai vào nhà ở, Lục Mạn Mạn cảm thấy như vậy vô cùng không ổn, chó săn tin nước ngoài càng đáng sợ hơn ở Trung Quốc, để khai thác tin mà dùng tất cả vốn liếng, Lục Mạn Mạn không dám mạo hiểm như vậy.
Cho nên tùy tiện đặt chuyện mượn cớ ngớ ngẩn để cho qua, đợi một chút, cô đã đặt chuyện mượn cớ gì, để cô suy nghĩ một chút, đúng rồi…
Cô nói chính là: “Tình cảm của con và Nguyên Tu còn chưa có ổn định như vậy, bây giờ tất cả đều khó nói, lần này cũng không cần gặp mặt, sau này hãy nói đi ạ.”
Lục Mạn Mạn: …
Mặc dù không phải nghe lén, nhưng cái này vẫn là nghe lén mà.
Cô nhìn Nguyên Tu, nội tâm thấp thỏm, Nguyên Tu bình tĩnh ngắm nhìn cô, tựa như đang đợi cô giải thích.
Cô dùng chóp mũi mình cọ da gò má của Nguyên Tu một cái, dịu dàng trấn an: “Em nói bậy bạ, anh đừng suy nghĩ nhiều.”
“Chúng ta chung một chỗ không bao lâu, em có loại lo lắng này anh có thể hiểu.”
Nguyên Tu lúc này lại trở nên biết điều đứng lên, mang theo giọng điệu tức giận lại thất thường: “Cùng W chung một chỗ, là Nguyên Tu trèo cao.”
Anh ngồi bên cửa sổ, Lục Mạn Mạn chen vào giữa đùi anh, tay khoác lên bả vai anh, trên cao nhìn xuống anh, nhịn không được cười lên: “Trèo cao?”
“Vẫn luôn là anh đơn phương thích em, đơn phương theo đuổi em, em có lẽ cảm thấy anh rất thú vị, hoặc có thể đã thành thói quen chúng ta chung sống với nhau, cảm thấy có thể thử chung một chỗ xem.”
Anh rũ mắt, bình tĩnh nói những lời này: “Anh bây giờ cái gì cũng không biết, đều không tin chắc.”
Tình yêu à, thật sự làm cho người ta nhỏ bé như hạt bụi trên đồ vật, cho dù là kiêu ngạo như Nguyên Tu, đều sẽ có thời điểm mờ mịt luống cuống như vậy.
Lục Mạn Mạn đột nhiên nở nụ cười, Nguyên Tu nâng mí mắt lên, không hiểu nhìn cô.
Cô cúi người xuống, ngồi trên đùi Nguyên Tu: “Như vậy, trèo lên nữ thần tỷ tỷ à.”
…
Gió khẽ lay động bức rèm cửa sổ, cảm giác man mát tràn vào khắp phòng, mấy lần mãnh liệt đến thỏa mãn, Nguyên Tu gần như thu thập tất cả vốn liếng, dựa theo phương pháp Teddy dạy cho anh, tóm lại nhất định phải phục vụ chu toàn.
Buổi chiều hôm đó anh tới ba lần, cho đến khi làm cho Lục Mạn Mạn xin tha sắp không được, anh mới chịu bỏ qua cho cô. Lục Mạn Mạn thật sự bị anh làm cho khóc, đánh khóc nức nở lên án anh ức hiếp người.
Trong lòng anh còn tủi thân hơn, khoảng thời gian trước lạnh nhạt với anh, bây giờ anh gói thịt bánh từ ngàn dặm đưa đến, như vậy mới câu dẫn cô tới tay, mấy ngày liên tiếp kiềm chế toàn bộ đều phóng thích, nhiều thêm mấy lần cũng không có vấn đề gì.
Hai người ở trên giường dính nhau ngọt ngào, Lục Mạn Mạn lắc lắc tay trần xiềng xích, cuộn người trong lồng ngực anh cười không yên.
Mới nãy Nguyên Tu còn phóng khoáng, bây giờ xem chừng cơ thể nhàn rỗi, cũng bắt đầu chột dạ xấu hổ, đoạt lấy xiềng xích giấu trong chăn, không cho phép cô nhìn.
“Đừng cười.”
Lục Mạn Mạn vẫn cười, Nguyên Tu lúc này là thật sự đỏ mặt, ấn sau ót cô vào ngực mình, Lục Mạn Mạn dựa vào cơ thể cường cơ ngực rắn chắc của anh, cười không yên.
“Không nhìn ra anh còn có một mặt lẳng lơ như vậy.”
Nguyên Tu xuất tuyệt chiêu sau cùng, trực tiếp cởi quần cô, lúc này Lục Mạn Mạn không dám cười nữa, cố nén, tựa vào bả vai anh.
“Anh sau này đừng như vậy.”
“Em không thích?” Anh rũ mắt nhìn cô.
“Thích.” Cô vẽ vòng tròn ở trước ngực anh: “Nhưng mà khẩu vị có chút nặng, em thiếu chút nữa cho rằng anh là Tường chó.”
“…”
Chiêu này thật sự là Tường chó dạy anh, ngay cả hiệu xiềng xích cũng là cậu ta giới thiệu.
“Bây giờ có thể nói cho anh, tại sao lạnh nhạt anh, hả?”
Lục Mạn Mạn ngẩng đầu lên, hôn cằm anh một cái: “Thi đấu là nguyên nhân thứ nhất, còn có…”
Cô suy nghĩ một chút, rốt cuộc nói: “Không có nữa, chính là lo lắng ảnh hưởng thi đấu, dù sao mỗi năm chỉ có lần này.”
“Thật sao.” Nguyên Tu nửa tin nửa ngờ.
“Tóm lại anh không cần suy nghĩ nhiều, nếu như em chán ghét hoặc không thích anh nữa, em sẽ trực tiếp chia tay với anh, sẽ không lạnh nhạt hoặc bơ anh.”
Nguyên Tu cẩn thận ngẫm lại, thật ra thì có lẽ là như vậy, lấy tính cách mạnh mẽ kiên cường của Lục Mạn Mạn, nếu quả thật không thích, sẽ dứt khoát gọn gàng chia tay.
Nguyên Tu sau khi thỏa mãn, đại khái trong lòng cũng có chút ghét bỏ mình quá nhạy cảm, suy nghĩ vẩn vơ không đàn ông chút nào, cô là coi trọng cuộc thi thế giới hệ S này đến mức nào, đây là trận xoay mình của cô, chỉ cho phép thắng không cho phép bại.
Anh lại còn chàng chàng thiếp thiếp mè nheo với cô làm chuyện hư hỏng.
Nguyên Tu càng nghĩ càng cảm thấy, mình thật không đàn ông, vô cùng không đàn ông, giống như người vợ bé dính người vậy, dính nữ thần của anh.
Sẽ không bị ghét bỏ chứ?
Vì để biến trở về đàn ông trước mặt Lục Mạn Mạn một lần nữa, Nguyên Tu thừa dịp cô lờ mờ ngủ, chui vào trong chăn làm chút chuyện xấu.
Sau đó Lục Mạn Mạn tiếp tục la hét nửa tiếng.
***
“Alex, còn hai tuần nữa con sẽ trở về, con sẽ dẫn Nguyên Tu về, mọi người gặp mặt.”
“Không phải, không phải trước đó quan hệ không ổn định bây giờ lại đột nhiên ổn định.” Lục Mạn Mạn nhìn Nguyên Tu đang ở trần thảnh thơi dựa ban công uống cà phê, nghĩ đến sự trừng phạt trong chăn vừa nãy, cô lập tức run rẩy.
Sợ hãi, lạnh run.
“Tóm lại con sẽ dẫn anh ấy về, không có không có, con không có chân đạp hai thuyền, a a a mọi người nghĩ bậy gì vậy!”
“Không phải! Sinh hoạt X cũng rất hài hòa! Không được nghĩ nghĩ bậy bạ, a a a.”
Lục Mạn Mạn vội vàng cúp điện thoại nhìn về phía Nguyên Tu, thở dài một tiếng: “Cha của em thích nói đùa.”
Nguyên Tu đi tới ôm cô vào cơ thể mình, vòng quanh cô: “Cho nên em phải giải thích với bọn họ thật tốt, sinh hoạt X của chúng ta rốt cuộc hài hòa hay không hài hòa.”
“Em đã giải thích, nói sẽ dẫn anh về nhà.” Bàn tay mềm đặt trước vị trí ngực nóng bỏng của anh: “Anh cũng không được suy nghĩ lung tung, sau này chúng ta không nên như vậy, có được không, tất cả chờ thi đấu kết thúc.”
Thi đấu kết thúc hạt bụi trần lạc định [2], ước hẹn… tương lai.
[2] Bụi trần lạc định (尘埃落定): ý chỉ sự việc trải qua nhiều biến hóa hay sóng gió cuối cùng cũng có kết quả, như hạt bụi đến cuối cùng cũng lắng xuống.
Nguyên Tu ngổn ngang trăm mối gật đầu, ôm chặt cô.
***
Thư viện ba tháng hè chỉ có một vài bạn học thi nghiên cứu sinh, thưa thớt ngồi trong căn phòng rộng rãi sáng sủa, rèm cửa sổ sáng màu che nửa cửa sổ sát đất, che kín ánh mặt trời chói lóa.
Tại vị trí kệ sách hẻo lánh của phòng đọc sách, Cố Chiết Phong cầm một quyển sách toán học chuyên ngành thật dày, lật xem từng trang từng trang.
Trình Ngộ ngồi bên cạnh cậu, sử dụng máy tính làm đề cương luận văn.
Con chó sữa nhỏ hoàn toàn danh xứng với thực, dính người cực kỳ, một tay cầm sách, một tay khác để dưới bàn, thế nào cũng phải quắc ngón út cô, đung đưa tới lui.
Trình Ngộ nhíu mày nhìn về phía cậu: “Có thể chuyên tâm một chút không?”
“Được.” Cố Chiết Phong dựa tới gần cô một chút, sát với cô, dùng mặt cọ bả vai cô.
Trình Ngộ bất đắc dĩ: “Không phải nói chuyên tâm sao?”
Cố Chiết Phong rất nghiêm túc nói: “Anh là rất chuyên tâm nói yêu đương với em yêu.”
Trình Ngộ: …
Nổi da gà.
“Đừng gọi em là em yêu.”
“Bảo bối.”
“Đừng gọi em là bảo bối.” Giọng cô hơi ẩn nhẫn.
Cố Chiết Phong trầm mặc, cúi đầu tiếp tục đọc sách, hai người không nói thêm gì nữa, qua chừng nửa tiếng, cậu buồn bã nói: “Em có phải vì muốn lấy thân báo đáp anh, nên mới chung một chỗ với anh, em thật ra không thích anh, đúng không.”
“…”
Trình Ngộ thật muốn cầm máy vi tính đập lên đầu cậu, có thể làm thiếu niên sáng suốt một chút không! Bây giờ đã là thế kỷ hai mươi mốt không phải cổ đại, lấy thân báo đáp cái gì, anh cho rằng anh đang đóng phim truyền hình sao!
Luận bàn về tìm một người bạn trai tuổi tâm lý và tuổi sinh lý đều nhỏ hơn mình là loại cảm giác gì.
Đối mặt với đôi mắt nhỏ thông minh tủi thân, Trình Ngộ không thể làm gì khác hơn là sờ đầu cậu một cái, dịu dàng trấn an: “Đừng nghĩ lung tung.”
Cố Chiết Phong mất mát gật đầu.
Thấy cậu như vậy, trong lòng Trình Ngộ cũng khó chịu, vì vậy cô nâng mặt cậu lên, nghiêm túc, không đùa giỡn nói: “Anh yêu, em rất thích anh.”
Cố Chiết Phong nháy nháy mắt, khuôn mặt cậu bị cô chèn ép.
Cô ngẩng đầu lên, ngay phía trước vừa vặn có một kệ sách lớn, chặn lại tầm mắt phía trước, bây giờ lại gần tới giờ ăn cơm, bên trong phòng đọc sách đã không có người nữa. Vì vậy Trình Ngộ hôn lên môi cậu, nhẹ nhàng trằn trọc, soi môi Dior nồng đậm mùi thơm quanh quẩn giữa môi cậu.
Con chó sữa nhỏ mất hồn thần xui quỷ khiến đưa đầu lưỡi ra.
“Không được đưa đầu lưỡi.” Trình Ngộ ngậm môi của cậu, nhíu mày buồn bực nói: “Ngoan một chút.”
“Ồ.” Cố Chiết Phong lại ngoan ngoãn đem đầu lưỡi lui về, ăn sạch son môi trên miệng cô.