Vị Trí Hoàn Mỹ

Chương 10



Tình trạng của Bạch Khê rất tệ, y không cho phép bất kỳ ai đến gần mình ngoại trừ Hạ Thần. Dương Thư để Lý Bắc Bắc trông vô hại nhất giữa một dàn y tá gánh trọng trách chăm sóc Bạch Khê chu đáo, Lý Bắc Bắc cảm thấy rất tuyệt vọng, nếu lùn đồng nghĩa với vô hại, thế cậu thật sự rất thiệt.

Lý Bắc Bắc sợ Bạch Khê đói, bèn tốt bụng đến nhà ăn lấy cơm cho y, cuối cùng lại bị Bạch Khê hất hết xuống đất. Y đi chân trần tới tới lui lui trên đống thức ăn ấy, miệng vẫn luôn lẩm bẩm một mình, hai tay còn túm lấy tóc, nôn nóng bước vòng vòng không ngừng. Lý Bắc Bắc đành phải hạ giọng nói chuyện với y.

“Ngài Bạch, lãng phí thức ăn là một thói quen rất xấu, chúng ta cần phải nâng niu từng hạt gạo, anh hiểu không?”

Bạch Khê nhìn Lý Bắc Bắc hệt như đang nhìn bệnh nhân tâm thần.

Nội tâm Lý Bắc Bắc phát điên, rốt cuộc thì ai trong số bọn họ mới là bệnh nhân tâm thần đây? Sao Hạ Thần đi báo cáo mãi chưa về thế? Cậu chỉ là một y tá nhỏ của khoa khám bệnh thôi, nào đã tiếp xúc với bệnh nhân tâm thần bao giờ đâu. Lý Bắc Bắc ủ rũ cụp đuôi bước lại gần thương lượng với Bạch Khê, “Ngài Bạch, tôi biết đồ ăn ở đây không khác gì cho heo ăn, nhưng rất nhanh sẽ có người đến đón anh về thủ đô, trước tiên anh cứ ăn một chút đi?”

Thủ đô?

Nghe được hai chữ này, Bạch Khê khựng lại, dùng ánh mắt đầy địch ý nhìn Lý Bắc Bắc, kế đó y lùi về sau vài bước: “Hạ Thần cũng về với tôi?” Bấy giờ y đã tỉnh táo lại.

“Hạ Thần là bác sĩ ở đây, không thể về cùng anh được, sẽ có nhân viên y tế chuyên nghiệp đưa anh về.”

Hạ Thần là bác sĩ? Bạch Khê thoáng khựng lại, y mở miệng: “Không thể nào… Hạ Thần không thể làm bác sĩ được.”

Lý Bắc Bắc thấy Bạch Khê nói Hạ Thần như vậy thì không vui: “Sao lại không thể, Hạ Thần của chúng tôi chính là sinh viên tốt nghiệp từ Đại học Y thủ đô, sao không thể làm bác sĩ được. Ầy quên đi, tôi nói với anh cái này làm gì chứ…” Lý Bắc Bắc cầm chổi quét sạch mặt đất, lại nhân lúc Bạch Khê đang suy nghĩ mà đến gần đối phương, để y ngồi xuống rồi giúp y xoa bóp chân, đi giày. Trong lòng cậu khổ không chịu được, làm y tá mà mà cứ như làm điều dưỡng thế này.

“Chút nữa anh còn phải tiêm thuốc ức chế đó, pheromone trên người anh nồng đến sợ, Beta như tôi còn ngửi thấy. Nơi này là quân đội, có Omega sẽ xảy ra chuyện lớn.”

Bạch Khê nghi ngờ nhìn Lý Bắc Bắc một cái: “Quân đội? Đây là quân đội?”

“Tôi gạt anh làm gì?” Lý Bắc Bắc trợn mắt.

“Vậy tại sao Hạ Thần lại ở đây! Cậu ấy…”

Lời phía sau còn chưa nói xong, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa, một mùi hương pheromone Alpha mạnh mẽ cũng theo đó mà bay vào. Bạch Khê đột ngột im bặt, y hoảng hốt trốn xuống gầm bàn, cả người không ngừng run rẩy, trạng thái tinh thần lại lần nữa mất tỉnh táo, liên tục run giọng kêu cứu. Lý Bắc Bắc vội vàng đi mở cửa, là Tiêu Minh, cậu ra ngoài đóng cửa vào, cầm cổ tay Tiêu Minh kéo hắn đi một đoạn rất xa.

Tiêu Minh không hiểu chuyện gì, Lý Bắc Bắc kéo hắn tới tận cầu thang mới nhẹ nhàng thở ra.

“Pheromone trên người anh và Lục tướng quân rất mạnh, sau này nếu có việc cần qua đây thì tốt nhất nên cử một binh lính là Beta, Bạch Khê rất kháng cự pheromone của Alpha, anh đứng ngoài cửa anh ta cũng có thể cảm nhận được, vừa nãy còn sợ đến độ trốn hẳn xuống gầm bàn, một tiếng trước tôi mới dụ anh ta ra khỏi đấy xong.” Lý Bắc Bắc giải thích.

Tiêu Minh thẳng lưng: “Xin lỗi!”

“Tôi chỉ đang giải thích với anh thôi, anh đừng nghiêm túc như vậy…” Lý Bắc Bắc gãi đầu, ngẩng mặt lên nhìn Tiêu Minh, “Có chuyện gì sao?”

“Tôi tìm tiến sĩ Dương.”

Lý Bắc Bắc nhún vai: “Vậy anh tới không đúng lúc rồi, tiến sĩ Dương vừa mới về xong. Đúng rồi, Hạ Thần đâu?”

“… Xin lỗi, chuyện này tôi không thể nói.”

Lý Bắc Bắc: “…”

“Bác sĩ Lý.” Như vừa nhớ ra gì đó, Tiêu Minh lấy một gói kẹo từ trong túi ra, “Tôi thấy trong thùng rác có thức ăn, đồ ăn ở quân đội đều như nhau, Bạch Khê là Omega, không ăn gì sẽ không chịu được. Cậu có thể cho y ăn kẹo này, nghe nói Omega đều thích đồ ngọt.”

“Anh còn mang kẹo bên người à.” Lý Bắc Bắc thèm, cậu cũng thích đồ ngọt, kẹo mang đến đây đã chia nhau ăn gần hết với Hạ Thần rồi.

Tiêu Minh gật đầu: “Mẹ tôi có mở tiệm bánh, thường xuyên làm vài món để được lâu rồi nhờ người mang đến cho tôi. Rất ngon, nên tôi hay mang theo.” Ngay cả nói chuyện bình thường mà cũng hệt như báo cáo công việc, Tiêu Minh đúng là một quân nhân tẻ nhạt.

Song trong mắt Lý Bắc Bắc bấy giờ chỉ toàn là kẹo, lòng cũng tràn ngập câu nói “Rất ngon” vừa nãy. Cậu không khỏi hâm mộ Omega, đi đến đâu cũng sẽ được mọi người quan tâm, chẳng bù cho Beta có vẻ ngoài bình thường như cậu, vóc dáng cũng thấp, chưa có ai cho cậu kẹo bao giờ.

Ánh nhìn của Lý Bắc Bắc rất rõ ràng, tủi thân hệt một bé cún bị đói. Tiêu Minh nhìn đối phương, bất chợt nở một nụ cười dịu dàng. Lý Bắc Bắc thật đáng yêu, Tiêu Minh nghĩ vậy, đáng yêu hệt như con Corgi mà hồi bé hắn nuôi, Tiêu Minh không nhịn được mà duỗi tay xoa mái tóc màu nâu nhạt của Lý Bắc Bắc, “Nếu cậu thích, mai tôi sẽ cho cậu một ít.”

Hắn nói xong thì đi, còn một đống quân vụ cần xử lý.

Lý Bắc Bắc sững sờ tại chỗ, mặt đỏ tai hồng, kế đó cũng duỗi tay sờ lên đỉnh đầu bản thân: “Gì, anh ta đang thả thính mình đấy à?” Đây là lần đầu tiên Lý Bắc Bắc được Alpha thả thính, cậu mất hồn mất vía quay về chỗ Bạch Khê, cười ngây ngô một lúc.

Bạch Khê đã bình tĩnh trở lại, đang ngồi đờ đẫn trên giường. Lý Bắc Bắc bĩu môi, không tình nguyện lắm mà tới gần, đưa kẹo cho đối phương: “Nghe nói Omega đều thích ngọt, Tiêu phó tướng sợ anh không ăn cơm sẽ đói bụng, bèn bảo tôi mang kẹo cho anh.”

Ai ngờ Bạch Khê lại túm lấy gói kẹo này, không biết lên cơn gì mà dùng sức ném mạnh về phía thùng rác. Vẻ mặt y hiện lên sự chán ghét, hệt như vừa chạm phải thứ gì đó hết sức kinh tởm: “Tôi không phải Omega!”

“Anh!” Anh bị điên à? Anh không phải Omega thì là Alpha chắc?

Lý Bắc Bắc có lời mà không thể nói, cậu đau lòng chạy ra chỗ thùng rác, giấy gói kẹo đã hở ra, khiến từng viên kẹo trắng tinh dính chung với đống đồ ăn ban nãy, khỏi nói tiếc thế nào. Lý Bắc Bắc không thể hòa bình chung sống với kiểu Omega lãng phí đồ ăn như Bạch Khê, rồi lại vì công việc mà không thể rời đi, cậu giận sôi máu, bèn tìm một góc cách Bạch Khê thật xa rồi ngồi xuống.

Chạng vạng, Hạ Thần vui vẻ nhảy chân sáo quay về. Tâm trạng anh không tồi, còn tiện đường qua nhà ăn lấy cơm, đến lúc đẩy cửa ra lại thấy Lý Bắc Bắc với Bạch Khê người thì ngồi trên giường, người thì ngồi trong góc. Cả hai nhìn thấy Hạ Thần thì đồng thanh kêu, “Hạ Thần!”

Lý Bắc Bắc đi trước một bước mà lao đến ôm anh khóc lóc kể lể: “Hạ Thần, các anh đưa Omega không biết nói lý này từ đâu đến vậy!”

Ngay giây sau Bạch Khê đã túm cổ áo Lý Bắc Bắc ném cậu qua một bên, tội nghiệp Lý Bắc Bắc là Beta mà còn không địch lại được Bạch Khê. Bạch Khê nắm lấy tay Hạ Thần, ánh mắt rất phức tạp: “Về thủ đô với tôi!”

“Không về.” Hạ Thần lập tức từ chối.

“Vậy tôi sẽ nói bí mật của cậu với bọn họ.” Ánh mắt Bạch Khê chợt hiện vẻ hung ác, cực kỳ không ăn nhập với gương mặt ôn hòa của y. Những chuyện y gặp phải trong mấy năm qua đã hoàn toàn biến y thành một con người khác.

Hạ Thần yên lặng gạt tay y ra, viện bừa một cái cớ để đẩy Lý Bắc Bắc ra ngoài. Anh đóng cửa lại, mở hộp thức ăn, lại lấy một đôi đũa sạch từ trong ngăn kéo, hệt như không nghe thấy gì mà nói với Bạch Khê, “Ăn chút gì trước đi.”

“Hạ Thần!”

“Đừng khiến tôi cảm thấy hối hận vì đã cứu anh.” Hạ Thần đột ngột bẻ gãy đũa, lạnh lùng nói, “Bạch Khê, đã từng là bạn nhau, tôi sẽ tận lực giúp đỡ anh, nhưng cũng mong anh đừng phá hủy công sức của tôi. Phía thủ đô xác nhận thông tin trong báo cáo xong sẽ đến đây đón anh, tôi đã nói trước với Dương Vũ, anh về đó sẽ có y hỗ trợ, giúp anh làm trị liệu phục hồi tốt nhất, nếu may mắn, anh có thể quay về làm Beta. Qua đây ăn cơm.”

Bạch Khê không nói được gì, lại không dám nổi giận, đành phải ngoan ngoãn lại gần ngồi xuống. Hạ Thần lấy một đôi đũa mới cho y, Bạch Khê ăn được hai miếng đã mất hết khẩu vị: “Không phải cậu kết hôn rồi sao?”

“Ừ.”

“Vậy sao cậu không bị đánh dấu.” Lúc nói những lời này Bạch Khê có hơi chua xót, “Một Omega chưa bị đánh dấu như cậu ở chỗ này quá nguy hiểm, tôi không yên tâm.”

Hạ Thần lơ đễnh chuyển chủ đề: “Nhân lúc anh hiếm khi tỉnh táo, có thể nói với tôi vì sao ba năm trước anh bảo ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, cuối cùng lại tham gia vào tổ chức thí nghiệm kia không?”

Chiều tối ngày đông rất tiêu điều, cát vàng phía ngoài cửa kính bị gió thổi tung lên, nhưng ánh nắng hoàng hôn vẫn hệt như cũ, sau chút ấm áp êm dịu là cái lạnh lẽo của đêm đen, yên lặng đắm chìm dưới ánh đèn đường yếu ớt. Bạch Khê nhìn thức ăn đã lạnh ngắt trước mặt, xung quanh y từ lâu đã không còn bóng ai, y tá đến chăm sóc y tối nay là một người khác, Bạch Khê không khỏi giật giật khóe miệng đã cứng đờ.

Vì sao lại tham gia tổ chức tàn ác vô nhân tính kia, để rồi cuối cùng ngay cả bản thân mình cũng hy sinh? Vì sao?

“Vì muốn trở thành Alpha.” Bạch Khê dùng âm giọng chỉ một mình y có thể nghe được, nghẹn ngào lên tiếng, “Vì để em có thể chọn tôi.” Vì lý do ấy mà y muốn nghiên cứu ra một loại thuốc có thể biến Beta thành Alpha, tổ chức từng nói với y, chỉ cần thành công nghiên cứu PCI-1, những loại thuốc nhánh phụ thuộc vào nó cũng sẽ thành công. Lúc mới đầu Bạch Khê rất điên cuồng, y liều lĩnh dùng cơ thể sống để làm thí nghiệm, nhưng bỗng một ngày lương tâm y tỉnh ngộ, nhìn vô số người bởi vì loại thuốc mình nghiên cứu mà chết, đêm nào Bạch Khê cũng mơ thấy ác mộng.

Y khoác chiếc áo blouse trắng lên người, không phải để làm những hành vi tàn ác như thế này.

Bạch Khê không định bán đứng tổ chức, y chỉ muốn rời đi, nhưng cuối cùng lại bị tổ chức cắn trả, biến thành bộ dạng thê thảm như bây giờ. Sau khi cơ thể y xuất hiện tình trạng nhờn thuốc, không sinh ra bất cứ phản ứng nào mới với PCI-1 nữa, Bạch Khê lập tức bị tổ chức vứt bỏ bằng cách bán đi. Ở dưới tầng hầm tối tăm của Lĩnh Nam, y đã tiếp không biết bao nhiêu khách hàng là Beta.

Bọn họ đều ảo tưởng bản thân là Alpha, muốn đánh dấu y, chiếm hữu y.

Nhưng đáng tiếc làm sao, y chỉ là một Omega giả, không thể bị đánh dấu. Mà những kẻ đó cũng không khác gì y, không thể biến thành Alpha.

Beta là Beta, nếu muốn thay đổi, chắc chắn phải trả một cái giá lớn.

Ban ngày Hạ Thần nghỉ ngơi ở chỗ Lục Hành Thư, đâm ra tối đến không ngủ được, anh bật đèn bàn lên, ngồi đọc sách ở bàn làm việc. Lý Bắc Bắc bị Lý Khắc gọi đi ăn xiên nướng, đang là mùa đông mà hai người này cũng không sợ lạnh, vừa hứng gió vừa hì hục nướng cánh gà ở bãi đất trống. Hạ Thần không muốn tham gia, anh ở trong ký túc xá ôm sữa bò nóng, tìm tài liệu tra thông tin.

Hạ Thần tương đối quan tâm đến chuyện của Bạch Khê, đầu tiên là bởi y là một trong số ít những người bạn của anh, thứ hai là cũng muốn hỗ trợ Lục Hành Thư một chút, vì lúc Lục Hành Thư khen anh, biểu cảm của đối phương rất ưa nhìn, giọng nói cũng êm tai. Hạ Thần nghĩ tới đây thì đỏ mặt, còn ngây ngô cười một lúc.

Điện thoại anh khẽ rung, là tin nhắn Dương Vũ gửi tới, cũng chỉ hỏi anh dạo gần đây thế nào. Chẳng mấy nữa là tới năm mới, Hạ Thần không thể chủ động liên lạc với ông ngoại, bèn dứt khoái gọi một cuộc điện thoại cho Dương Vũ.

“Tổ tông của con ơi, để cậu gọi điện cho tôi đúng là còn khó hơn cả lên trời.” Tín hiệu vừa kết nối đã nghe thấy tiếng Dương Vũ trách, “Nghe ba tôi bảo cậu làm nhiệm vụ về rồi, thế nào? Có bị thương không?”

“Một nhân viên y tế như tôi thì bị thương gì chứ.” Hạ Thần cắm tai nghe nói chuyện, hai tay vẫn ôm cốc sữa bò nóng, nhấp từng chút từng chút một. Máy sưởi của ký túc xá đang mở, Hạ Thần thích để chân trần ngồi xếp bằng trên ghế, trước mặt là một cuốn sách ghi đầy những thứ mà người bình thường đọc không hiểu. Anh lật một tờ, hỏi Dương Vũ, “Hôm qua cậu có đến nhà tôi đúng giờ không đấy?”

Dương Vũ không chỉ là phó viện trưởng chi nhánh số một của bệnh viện thủ đô, mà còn là bác sĩ riêng của nhà họ Phó, mỗi tháng y sẽ đến Phó gia kiểm tra sức khỏe cho nguyên soái một lần.

“Tình trạng sức khỏe của nguyên soái không tồi, gần đây dường như cũng đã từ bỏ việc tìm cậu, chắc là nghĩ thông rồi.” Dương Vũ trêu Hạ Thần, “Nếu tôi mà là ngài ấy, tôi chẳng thèm tìm cậu làm gì, còn ước cậu bỏ nhà ra đi luôn.”

Hạ Thần biết Dương Vũ thích nói đùa, bèn cười hai tiếng phụ họa y: “Chuyện tôi nhờ cậu làm thì sao?”

“Ổn rồi, chỉ có điều xem tài liệu mà ba tôi gửi đến, tình huống của Bạch Khê có hơi phức tạp. Cụ thể ra sao thì phải chờ anh ta về thủ đô, chúng tôi thảo luận xong rồi sẽ nói với cậu sau. Trước đừng nói cái này nữa, sang năm tôi kết hôn rồi, cậu có về gấp để đưa tiền mừng được không đấy?”

Hai người nói chuyện điện thoại căn bản chỉ có Dương Vũ bô bô liên hồi, Hạ Thần lâu lâu lại đáp một câu hoặc yên lặng nghe. Cuối cùng trước khi cúp máy, Hạ Thần chậm rãi hỏi: “Còn… Ba tôi, có khỏe không?”

Đầu bên kia đột ngột trầm mặc một lúc, kế đó lại đổi giọng cười: “Vẫn như cũ, tự nhốt mình trong phòng vẽ tranh, nhưng ăn được ngủ được, thân thể cũng không có gì khác thường, còn trạng thái tinh thần thì chung quy vẫn luôn thế.” Dương Vũ an ủi, “Cậu cũng biết Omega đã bị đánh dấu đều vô cùng yếu ớt, cũng cực kỳ ỷ lại Alpha của mình mà, cha cậu năm đó đột ngột hy sinh, cú đả kích này cũng không thể một chốc một lát là có thể nguôi ngoai được.”

Nhưng cũng đã hai mươi năm rồi mà vẫn chưa thể khá hơn. Hạ Thần nghĩ, chỉ e là cả đời này sẽ chẳng còn hy vọng gì nữa đúng không?

Anh cúp máy, sữa bò đã uống xong, lúc đi rửa cốc, Hạ Thần nhìn ảnh ngược của mình trong tấm gương trên tường, lại nhìn chiếc cốc trống không trong tay. Dạo gần đây Lý Bắc Bắc thấy anh có mắt gấu trúc, bèn lấy sữa bột bản thân tàng trữ ra để anh pha uống trước khi đi ngủ. Sữa ở quân doanh hầu hết đều là loại sữa nguyên chất đóng hộp pha loãng, uống không khác gì uống nước, túi sữa bột này của Lý Bắc Bắc đúng là rất bổ dưỡng.

Trong lòng Hạ Thần vẫn còn nhớ thương câu nói ngủ không ngon kia của Lục Hành Thư, định sẽ cất sữa bột đi, ngày mai lại đem cho hắn. Nhưng túi sữa này là vật tàng trữ của Lý Bắc Bắc, Hạ Thần cảm thấy cứ thế mang đi không ổn lắm, bèn đặt mấy tờ tiền to vào ngăn tủ của Lý Bắc Bắc, thay thế vị trí để sữa bột.

Vốn định ngày mai sẽ mang qua, nhưng Lục Hành Thư đã vài tối không nghỉ ngơi hẳn hoi, Hạ Thần nhìn thời gian, bây giờ mới tám giờ, kiểu cuồng công việc như anh ấy chắc vừa mới về ký túc xá, cũng không biết đã ăn cơm hay chưa nữa? Hạ Thần trái lo phải nghĩ, hay là bây giờ đi luôn đi.

Tâm tư của Hạ Thần chỉ toàn là Lục Hành Thư, anh tiện tay cầm một chiếc áo khoác dài trong tủ ra rồi khoác vào, xách sữa bột xuất phát đến ký túc xá của Lục Hành Thư. Hạ Thần hiện giờ đang là bác sĩ riêng của hắn, quản lý ký túc xá thấy anh cũng không ngăn cản, còn thân thiện hành lễ chào.

Không tồi không tồi, cấp dưới của Alpha nhà mình rất lịch sự.

Hạ Thần gõ cửa ký túc xá Lục Hành Thư, mãi một lúc lâu sau mới nghe thấy tiếng từ trong phòng truyền ra: “Ai đấy?”

“Lục tướng quân, là tôi, Hạ Thần.”

Bên trong mất một lúc mới mở cửa, tóc tai Lục Hành Thư ướt dầm dề, vẫn chưa kịp sấy khô, lọn tóc nhỏ nước xuống, áo sơ mi ẩm ướt dán sát vào da thịt nhìn vô cùng hút mắt. Hắn thuận tay cầm khăn lau chà xát tóc, tóc của Alpha trong quân đội đều rất ngắn, bình thường gội xong chỉ cần dùng khăn lau lau vài cái là được, song Lục Hành Thư là tướng quân, nên yêu cầu về tóc tai dĩ nhiên không nghiêm khắc như vậy, cầm khăn khô lau một chốc cũng chưa khô ngay được.

“Có việc?” Đường nhìn của Lục Hành Thư chậm rãi dời từ mặt Hạ Thần xuống tay cầm sữa bột của anh. Nửa đêm rồi Hạ Thần còn tới tìm hắn, chẳng lẽ là để đưa sữa bột? Sao hắn không nhớ bản thân từng đòi sữa bột từ đối phương nhỉ?

Lục Hành Thư nghĩ thầm, mình cũng đã ba mươi tuổi rồi, còn pha sữa bột uống thì đúng là quá buồn cười.

“Sao anh lại pha trà?” Hạ Thần nhón nhón chân, liếc nhìn bàn làm việc trong ký túc xá, bên trên đặt một tách trà nóng hôi hổi còn chưa đụng chút nào. Anh đưa sữa bột cho đối phương, nói như thể đương nhiên, “Đừng uống trà trước khi ngủ, anh uống chút sữa bột đi, sẽ ngủ ngon hơn.”

“…” Lục Hành Thư không nói nên lời, hóa ra là tới đưa sữa bột thật, “Khụ, bác sĩ Hạ, thật ra tôi…”

“Ừm?” Hạ Thần hơi chờ mong nghe hắn khích lệ.

Nhìn đôi mắt lấp lánh của cậu bác sĩ, Lục Hành Thư không đành lòng từ chối, hắn cười khổ chuyển lời: “Thật ra tôi… đang định mua một hộp sữa về uống, nên cái này không cần…”

Hạ Thần cắt lời hắn: “Sữa bò ở quân đội đều có pha thêm nước.”

Vậy mà lại pha thêm nước? Mà cũng đúng, quân đội nhiều người như vậy, không pha loãng thì khéo bò cũng không có sữa để mà vắt. Lục Hành Thư tỏ vẻ đã hiểu, chuyện này cũng không đáng để tranh cãi, hắn suy nghĩ xem nên đáp lời thế nào, cứ do do dự dự một hồi. Hạ Thần cụp mắt xuống, hơi không vui mà nhét sữa bột vào tay hắn, “Tôi là bác sĩ, uống của tôi.”

“… Sao lại chuyên chế thế?” Lục Hành Thư đành phải nhận, còn đùa giỡn một chút, hôm nay cậu bác sĩ cũng dễ nổi giận, rất dễ thương. Lục Hành Thư biết đối phương lo hắn ngủ không ngon nên mới mang sữa qua, đây là lòng tốt của người khác, hắn mà từ chối thì đúng là kỳ cục, Lục Hành Thư bèn dứt khoát nhận lấy.

Thay vào đó, hắn bước nhanh về phía bàn làm việc, lấy một hộp Long Tỉnh chưa mở từ trong ngăn bàn ra.

“Có qua có lại.”

Lục Hành Thư thấy trên đầu Hạ Thần có một sợi tóc vểnh lên, lúc đưa Long Tỉnh cho anh bèn tiện tay vuốt xuống, kế đó mới nhận ra hành động này không ổn, có vẻ quá thân mật, chỉ sợ sẽ khiến Hạ Thần phản cảm. Lục Hành Thư vội vàng xấu hổ rụt tay về, đang định xin lỗi lại thấy gương mặt Hạ Thần đỏ lên. Dưới ánh đèn bật sáng của hành lang, lần đỏ mặt này không có gì che giấu được, vừa vặn bị bắt tại trận.

Hạ Thần không kiềm được rung động, nhịp tim đập cũng nhanh hơn, đầu ngón tay cầm Long Tỉnh khẽ run, anh cúi đầu, nỗ lực kìm nén cảm giác vui sướng như muốn trào dâng của bản thân. Nhưng khi ngẩng đầu lên, anh lại khẽ cắn môi dưới, nở một nụ cười ngại ngùng, ngay cả lòng bàn chân cũng lâng lâng không bước nổi, chỉ muốn ăn vạ ở lại đây.

Vừa rồi Lục Hành Thư mới xoa đầu mình đúng không? Đúng vậy!

Hơn nữa đây đã là lần thứ hai đối phương tặng đồ cho anh rồi, còn đặc biệt chọn thứ mà anh thích nữa. Hộp trà Long Tỉnh này hệt như một chùm pháo, nổ tung thành một đóa hoa trong lòng Hạ Thần, anh cười rất dè dặt, nhưng vẻ ngọt ngào kia lại cố đến mấy cũng không kìm lại được, hệt như một lọ mật ong bị đổ, muốn che che giấu giấu nhưng vẫn chảy ra đầy đất, khiến người đứng xung quanh không khỏi tò mò nhìn khắp nơi. Cũng hệt như hoàng hôn lúc chạng vạng ngày hè, mờ mờ ảo ảo, khiến người mê muội vì nụ cười đẹp ấy.

Lục Hành Thư ngẩn ngơ, trái tim chậm chạp mà đập lỡ một nhịp.