Vị Trí Hoàn Mỹ

Chương 6



Lục Hành Thư đã kết hôn, cho dù hắn chưa đánh dấu Omega ở nhà kia thì vẫn là người đã kết hôn, hắn không định dính líu đến chuyện ngoại tình, một là sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng, hai là cũng có phần kiêng kị nguyên soái. Trước khi ly hôn với người kia, Lục Hành Thư sẽ không yêu đương, không làm chuyện trái pháp luật. Cũng không phải do những Beta chủ động nhào vào lòng hắn xấu xí hay kém cỏi gì cả, mà là hắn thật sự không rung động nổi.

Thích một ai đó rất khó, khó ở chỗ khó gặp được người ấy. Lục Hành Thư chưa từng có cảm giác rung động với bất cứ ai, cũng đã có lúc hắn nghĩ, khi nào bản thân đến tuổi sẽ tìm một Omega để ghép đôi, bởi chung quy chuyện lập gia đình vẫn phải làm.

Ai ngờ sau khi có gia đình rồi, hắn lại một lòng muốn ly hôn, vô cùng chán ghét kiểu hôn nhân ép buộc như thế này.

Omega ở thủ đô rất ít, mà Alpha lại rất nhiều, dù cho cả đời này Lục Hành Thư không kết hôn, quốc gia cũng sẽ không thúc giục hắn. Hắn từng nghĩ, nếu một lúc nào đó hắn gặp được người mình thích, thì cho dù đối phương có là Beta đi chăng nữa, hắn cũng sẽ mặc kệ sự phản đối từ cha mẹ, nghiêm túc cùng người ấy kết hôn và chung sống, sinh ra một nhóc con Beta. Nhưng tất cả những mong đợi tốt đẹp về tương lai này, đều bị Omega nhà nguyên soái kia phá nát.

Lục Hành Thư nhìn Hạ Thần, đối phương bị nhìn đến xấu hổ, gương mặt hơi đỏ lên.

Lục Hành Thư nói: “Bác sĩ Hạ, tôi đã kết hôn.”

Đây đã sớm không phải chuyện gì bí mật, Hạ Thần bối rối, anh ấy nói cái này làm gì: “Tôi biết.”

“Vì vậy một khi tôi xác định mối quan hệ yêu đương với người khác, đấy là ngoại tình.” Lục Hành Thư nói thẳng ra, hắn cảm thấy Hạ Thần rất nghiêm túc với công việc, muốn nâng đỡ anh, thế nên những tình cảm râu ria này cần phải chặt đứt ngay từ bây giờ.

Không ngờ vừa nghe đến hai từ “ngoại tình”, tay cầm đũa của Hạ Thần thoáng run lên, không kẹp chắc thức ăn. Giọng anh đã có vẻ hơi mất tự nhiên, lại sợ đối phương thấy bất thường, bèn cố ý hạ âm xuống, “Ngoại tình?”

Lục Hành Thư hít sâu một hơi, hắn buông đũa xuống, ngồi thẳng lưng lại, một lần nữa giải thích: “Ý của tôi là, tôi sẽ không ngoại tình.”

Bấy giờ Hạ Thần mới nhẹ nhàng thở ra, anh cẩn thận lau mồ hôi trong lòng bàn tay, sắc mặt vẫn hơi tái nhợt, gần như đã bị dọa đến độ mất bình tĩnh. Lục Hành Thư tưởng anh đau lòng, bèn dứt khoát đâm thêm một nhát, triệt để chặt đứt phần tình cảm này của cậu bác sĩ, hắn dùng giọng điệu có phần “đạo lý” lên tiếng, “Hơn nữa tôi cảm thấy loại hành vi này vô cùng sai trái, không hợp lẽ thường, làm hỏng sự hài hòa của xã hội, nếu phát hiện kịp thời thì cần phải ngăn chặn.”

“Đương nhiên.” Hạ Thần quả quyết nói tiếp, “Hành vi này cực kỳ đáng xấu hổ.”

Trong lòng anh hết sức vui vẻ: Không hổ là người mình nhìn trúng, quá chính trực, quá đẹp trai, thích chết mất!

Lục Hành Thư cũng rất vui, cậu bác sĩ không hổ là người mà hắn coi trọng, cầm được mà cũng buông được, giây trước thoạt nhìn còn vô cùng đau lòng, nhoáng cái đã đồng tình với lời hắn nói. Mỗi khi từ chối người khác, Lục Hành Thư đều lấy Omega trong nhà ra làm lá chắn, nói cũng hơi lố, “Tuy bên ngoài có rất nhiều tin đồn nhảm, nhưng nếu đã kết hôn, tôi sẽ chịu trách nhiệm với Omega của mình.”

— Omega của mình?

— Omega của mình!

Hạ Thần đơ người nhìn hắn, ánh mắt đờ đẫn, đôi đũa trong tay “rắc” một cái gãy làm hai nửa. Toàn bộ tâm trí anh đã bị lời nói vừa rồi lấp đầy, không còn chút cảm giác chân thật nào. Giọng nói của Lục Hành Thư như vẫn đang văng vẳng bên tai, nhắc nhở anh hết lần này tới lần khác rằng đây là sự thật, bấy giờ Hạ Thần mới chậm rãi đỏ mặt, khóe miệng cong thành một độ cung rất rõ ràng, hoàn toàn đối lập với vẻ lạnh lùng trước đây.

Tựa như nắng ấm buổi sớm, như hoa nở ngày đông, như sương đọng sau mưa, khiến Lục Hành Thư nhìn mà thoáng giật mình, cảm thấy hôm nay bác sĩ Hạ cười có chút đáng yêu.

Nhận ra ánh mắt của Lục Hành Thư, Hạ Thần cố gắng kìm nén nét vui sướng trên gương mặt, nhưng anh thật sự rất rất vui, trái tim vẫn luôn đập “thình thịch” từng hồi. Alpha lạnh lùng như cục đá suốt ba năm, hôm nay lại bất ngờ cho anh ăn một đống mật, Hạ Thần rất thích đồ ngọt, cực kỳ thích, anh hoàn toàn có thể chấp nhận được mức độ ngọt ngào này, thậm chí còn hy vọng Lục Hành Thư có thể đưa một bình mật cho anh luôn càng tốt.

“Khụ.” Diễn biến câu chuyện có vẻ đã đi chệch hướng so với những gì Lục Hành Thư dự đoán, sao Hạ Thần lại vui như thế? Hắn lúng túng ho vài tiếng, “Bác sĩ Hạ có hiểu tôi đang nói gì không?” Chẳng nhẽ là hắn đoán sai rồi? Bác sĩ Hạ căn bản không thích hắn, hoàn toàn là do hắn tự mình đa tình ư? Dù cuộc sống luôn khó tránh khỏi những lúc làm sai, nhưng nếu đây thật sự là hiểu nhầm, trường hợp này biết phải giải quyết thế nào bây giờ.

Hạ Thần khẽ mím môi, cũng xem như đã kiềm lại được, anh vẫn hơi đỏ mặt, dáng vẻ thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn: “Tôi hiểu.” Anh không hề soi mói thức ăn ở nhà ăn khó nuốt, tiếp tục dùng đôi đũa gãy vui vẻ ăn cơm, ăn được mấy miếng lại nở nụ cười.

“Bác sĩ Hạ, đổi đôi đũa khác đi…” Lục Hành Thư chột dạ lấy đũa mới cho anh, “Tôi có thể hỏi chuyện gì khiến bác sĩ Hạ bỗng dưng vui vẻ như thế không?”

“Tam quan ngay thẳng.” Hạ Thần suy nghĩ, kế đó vô tội chớp mắt, “Bảo sao mọi người đều coi anh là thần tượng, anh cũng là thần tượng của tôi.” Hiếm thấy Hạ Thần lại có dịp nói ngọt như vậy.

Đệt, thế mà hiểu nhầm thật, mất hết mặt mũi rồi còn đâu. Lục Hành Thư thầm văng tục trong lòng, chỉ ước trong tay có khối đậu phụ để đập đầu ngay và luôn. Bác sĩ Hạ vui vẻ như vậy, không phải là đang cười cợt hắn tự mình đa tình đấy chứ? Lục Hành Thư xấu hổ không chịu nổi, vội vàng viện bừa một cái cớ rồi đi mất.

Đúng lúc đấy Hạ Thần cũng nhận được tin nhắn từ Dương Vũ, anh không đọc cũng biết đối phương lại khuyên mình mau chóng về thủ đô, loại đàn ông thô kệch như Lục Hành Thư bỏ đi cũng được. Dương Vũ hễ rảnh cái là lại nhắn mấy tin như thế này cho anh, nay Hạ Thần hiếm được một lần trả lời y.

[Chúng tôi đang rất có hi vọng đấy.]

[?]

Hạ Thần khóa màn hình, ngẩng đầu ưỡn ngực, nhảy chân sáo về ký túc xá.

Hôm nay Lý Bắc Bắc nghỉ phép, cậu chàng đang quấn chăn nằm trên giường ôm điện thoại đọc tiểu thuyết. Biết trước đường truyền mạng ở đây kém, nên trước khi đi Lý Bắc Bắc đã tải một trăm cuốn tiểu thuyết trinh thám, đang lúc đọc đến đoạn cao trào, tác giả miêu tả hung thủ vô cùng sinh động, cửa phòng ký túc bất chợt mở ra, Lý Bắc Bắc thiếu chút nữa bị dọa lên cơn đau tim, cậu ôm ngực, hỏi Hạ Thần có phải muốn mưu sát mình hay không.

Bình thường Hạ Thần vẫn luôn mặc kệ tên diễn sâu này, nhưng hôm nay tâm trạng anh tốt, còn hỏi Lý Bắc Bắc muốn ăn mì không để anh nấu. Cái này còn khiến người ta kinh hãi hơn cả vụ mở cửa vừa rồi, đương nhiên là Lý Bắc Bắc đồng ý. Ngửi mùi mì đối phương nấu, Lý Bắc Bắc cảm động suýt khóc, không ngờ bản thân cũng có ngày hôm nay, cái người tên Hạ Thần này vừa nhìn là biết con nhà giàu, từ nhỏ đến lớn chưa phải đụng tay làm việc gì, phân công hàng ngày của bọn họ vẫn luôn là Hạ Thần vung tiền, Lý Bắc Bắc lo bếp núc giặt giũ.

Vậy mà hôm nay đối phương lại nấu mì cho cậu ăn, đúng là mặt trời mọc đằng Tây.

“Hôm nay anh gặp chuyện gì vui à, kể tôi nghe chút đi.” Lý Bắc Bắc nhận tô mì, chỉ còn thiếu đuôi nữa là hệt như cún con, mì vẫn đang nóng mà cậu cứ thế ăn luôn. Cả sáng nay cậu nằm lười, đã sớm đói lả.

Hạ Thần vốn không phải người thích thể hiện, nhưng hôm nay anh cũng muốn khoe khoang một chút.

“Hôm nay Alpha của tôi nói, anh ấy sẽ chịu trách nhiệm với tôi.”

Lý Bắc Bắc suýt nữa thì phun hết mì ra ngoài, sớm muộn gì cậu cũng chết vì mấy phát ngôn kinh người của Hạ Thần mất: “Hôm trước còn giả đáng thương với tôi, bây giờ đã dồn cơm chó, quá đáng lắm rồi đấy!” Cậu chàng chợt nghĩ tới chuyện gì, “Vậy anh sẽ sớm về thủ đô hả?”

“Hửm?”

“Lúc anh mới đến trông có vẻ rầu rĩ không vui, chắc là vì cãi nhau với Alpha nên mới đăng ký tới đây chứ gì? Ầy, tôi bảo mà, một bác sĩ chi nhánh đầu như anh sao lại tới đây góp vui, bây giờ làm hòa rồi thì mau về đi, tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, tuy anh là Beta, nhưng Alpha rất mạnh, có 5% Beta nam có thể thụ thai mà.” Lý Bắc Bắc nói một hồi cũng khó tránh khỏi nghẹn ngào, cậu ngại bảo Hạ Thần là anh bỏ hơi nhiều muối, mặn muốn chết.

Cũng không hổ với cái danh diễn sâu, Hạ Thần tát bay cái tay đang duỗi qua đây của Lý Bắc Bắc: “Không về.”

“Ớ, vì sao?”

“Bận lo sự nghiệp.” Bận tiếp quản sự nghiệp của Lục Hành Thư.

Hiện giờ Hạ Thần đã biết Lục Hành Thư có ý thức trách nhiệm với hôn nhân, đồng thời biết đối phương dù không về nhà nhưng cũng không nuôi tình nhân bên ngoài, vậy chỉ cần anh kiên trì không ly hôn, Lục Hành Thư vẫn sẽ là Alpha của anh. Song mỗi trách nhiệm thôi thì chưa đủ, Hạ Thần còn muốn đối phương có thể thật lòng thích anh, dù cho Lục Hành Thư có quên hết tất cả ký ức ngày xưa, bọn họ vẫn có thể bắt đầu lại một lần nữa.

Lý Bắc Bắc càm ràm anh: “Đúng là nghiêm túc đến mù quáng, mà anh với Alpha nhà anh quen nhau thế nào đấy? Kể tôi nghe chút đi, tôi chưa yêu đương bao giờ, muốn nghe.”

Chuyện xưa khi gặp gỡ kể ra thì rất dài, nhưng Hạ Thần rất giỏi trong việc tóm tắt, cũng vì Lý Bắc Bắc không biết Lục Hành Thư là Alpha của anh nên Hạ Thần mới có thể yên tâm kể. Hồi còn ở thủ đô, anh không dám nói chuyện này cho ông ngoại nghe, ngay cả Dương Vũ cũng không, vụ án bắt cóc mười ba năm trước đã trở thành điều cấm kị với nguyên soái, vì nó mà Hạ Thần từng phải nếm trải rất nhiều đau khổ, nếu năm xưa không gặp được Lục Hành Thư, có lẽ anh đã sớm mất mạng.

Khi Hạ Thần mười bốn tuổi tỉnh lại trong bệnh viện, người túc trực bên cạnh anh là nguyên soái Phó Nghị tóc đã lấm tấm hoa râm. Gáy và lưng anh dường như đã bị bỏng, giọng nói cũng khản đến độ mất tiếng, ngay giây phút ấy, thứ bất chợt lóe lên trong mớ ký ức hỗn loạn của Hạ Thần, là hình ảnh Lục Hành Thư vì cứu anh mà lăn xuống sườn dốc phủ đầy tuyết.

Lục Hành Thư mười bảy tuổi.

Hạ Thần không nhớ rõ những gì bản thân đã trải qua, đoạn hồi ức ấy quá đau đớn, đau đến mức biến thành một lỗ hổng trong trí nhớ anh. Cảnh tượng duy nhất mà Hạ Thần có thể hồi tưởng lại, là bên trong căn nhà gỗ không thấy được ánh sáng, cách một ô cửa sổ nho nhỏ, nơi mà nhìn ra ngoài chỉ thấy đất trời trắng xóa màu tuyết, ở đấy anh đã gặp Lục Hành Thư, người con trai muốn cứu anh. Lục Hành Thư năm đó là một thiếu niên chính trực đang trong độ tuổi lông bông nhất, vẫn chưa tốt nghiệp trường quân đội, cùng vài người bạn Beta của mình tới khu núi tuyết này để trượt tuyết. Hắn vô tình phát hiện bên trong căn nhà gỗ ẩn sâu sau cánh rừng này, đang giam cầm một Omega vị thành niên.

Hạ Thần khi ấy đã bị nhốt rất nhiều ngày, run run rẩy rẩy cầm một cái màn thầu lạnh lẽo gặm nhấm.

“Em đừng sợ, bọn anh sẽ cứu em ra ngoài.” Những lời này xuất hiện hệt như ánh mặt trời, Hạ Thần ngoan ngoãn gật đầu. Cậu muốn về nhà, cậu muốn sống sót, nơi này tối tăm đến đáng sợ, còn rất lạnh, cậu vô cùng đói bụng, ngay cả sức để khóc cũng không có. Vì sao ông ngoại còn chưa tìm được cậu, cậu rất sợ. Mỗi ngày Hạ Thần đều cầu xin ông trời, hãy để ai đó tới cứu cậu đi, thế nên Lục Hành Thư tới.

Song mấy thiếu niên còn chưa tốt nghiệp trường quân đội nào phải đối thủ của cả một tổ chức chuyên nghiệp. Sau khi bị phát hiện, bạn bè Lục Hành Thư liên tiếp gặp nạn, còn hắn vì là Alpha nên được bọn chúng lưu tình giữ lại, bởi tổ chức đang cần một cơ thể Alpha còn sống để làm thí nghiệm. Lục Hành Thư bị đánh đập đến mức không bò dậy nổi, chỉ còn chút hơi tàn, được giam cùng một chỗ với Hạ Thần.

Những tháng ngày tối tăm ấy kéo dài khoảng chừng nửa tháng, nhưng vì có Lục Hành Thư bầu bạn, mọi thứ lại có vẻ dễ chịu hơn rất nhiều.

Mặc dù bị thương nặng, nhưng một khi lũ người xấu đến đưa cơm có ý định đụng tay đụng chân vào cơ thể Hạ Thần, Lục Hành Thư vẫn luôn che chở trước người cậu. Song Hạ Thần đã chết lặng từ lâu, cậu cảm thấy có bị sờ vài cái cũng chẳng hề hấn gì nữa, dù sao bọn chúng cũng sẽ không thật sự làm gì cậu, bởi cậu có giá, chỉ cần vẫn còn sống là được. Nhưng Lục Hành Thư lại nhất quyết không chịu, không để bọn chúng chạm vào cậu dù chỉ một chút, sống chết che chở trước người Hạ Thần, dù có phải liên tục bị đánh.

Hạ Thần thật sự sợ Lục Hành Thư sẽ chết.

“Nhóc Omega đừng sợ, anh là quân nhân, chắc chắn sẽ bảo vệ em.” Miệng Lục Hành Thư đầy máu là máu, nhưng dáng vẻ nằm cười tươi trên đống rơm rạ của hắn lại ngang tàng không tả nổi, dù cho gương mặt loang lổ vết bầm tím, khí khái anh hùng vẫn cứ rõ mồn một, “Nhóc Omega, em tên là gì? Mặt mũi xinh xắn thế này, chắc tên cũng rất dễ nghe nhỉ?”

Hạ Thần nghĩ thầm, bản thân anh như thế mà còn tâm trạng làm quen với tôi à.

Cậu quay đầu không để ý đến đối phương, ngón tay siết lấy rơm rạ trên mặt đất. Lục Hành Thư khạc một ngụm máu ra, ngồi dậy dựa vào người Hạ Thần: “Chờ anh đây khỏe lại, kiểu gì cũng phải xử hết đám ôn con này, đệt mợ chúng nó. Ây mà, em ăn no chưa? Anh bị đánh đau muốn chết, ăn không nổi, cái màn thầu này em ăn đi… Ai, lũ chó đẻ này, dám con mẹ nó đánh ông…”

Nhớ đến đây, Hạ Thần nở nụ cười, không ngờ cán bộ kỳ cựu như Lục Hành Thư năm xưa còn rất giỏi nói tục.

Người đang chờ nghe kể chuyện — Lý Bắc Bắc vội quơ tay trước mặt Hạ Thần: “Này này, sau đó thì sao? Hồi bé anh bị bắt cóc, anh ta tới cứu anh, rồi sao nữa?”

“Sau đó… hai người bọn tôi trốn ra ngoài. Trên đường đi tôi còn bị ốm, sốt đến độ mơ mơ màng màng, anh ấy bèn cõng tôi đi, còn nói lớn lên muốn kết hôn với tôi.” Ngày hôm đó gió tuyết rất lớn, Lục Hành Thư còn chưa suy nghĩ kĩ càng mà đã cầu hôn Hạ Thần, nghe có vẻ rất không đứng đắn, nhưng Hạ Thần có thể thề, khi ấy Lục Hành Thư nói cực kỳ nghiêm túc, cũng cực kỳ chân thành. Hạ Thần không biết vì sao Lục Hành Thư lại đột ngột nhìn trúng mình, nhưng anh đã thật sự coi trọng những lời ấy.

“Vãi chưởng, hai người đang diễn cảnh yêu đương thật đấy à.” Lý Bắc Bắc hết sức kích động, còn tiện tay xé một túi hạt dưa ra để cắn, “Mà khoan đã, không phải anh bảo sau khi kết hôn xong, anh ta rất lạnh nhạt với anh sao?”

Hạ Thần nghe vậy thì trầm mặc một hồi, cuối cùng mới bình thản nói: “Anh ấy không nhớ tôi.”

Nhưng Hạ Thần cũng không trách Lục Hành Thư vì đã quên, khi ấy đối phương bị thương nặng như vậy, còn cõng anh trên lưng đi giữa gió lạnh, nếu không có đám người kia đuổi theo, bọn họ chỉ còn một đoạn đường nữa thôi là có thể thoát khỏi đấy, có thể tiến vào khu vực có cảnh sát, có thể được cứu.

Nhưng cố tình chỉ còn một đoạn đường ngắn này, Lục Hành Thư lại vật lộn cùng đám bắt cóc, cuối cùng trượt chân rơi xuống sườn dốc đầy tuyết.

Những gì xảy ra sau đó quá mức thống khổ, Hạ Thần chỉ biết bản thân bị thí nghiệm thuốc, anh rất đau, đau đến mức đã quên hết tất cả. Hạ Thần không muốn nhớ lại phần ký ức không có Lục Hành Thư này, chờ tới khi anh tỉnh dậy sau khi được cứu, ông ngoại nói với anh, nhóm sinh viên trường quân đội muốn cứu anh đều đã hy sinh, bọn họ là anh hùng.

Từ đó trở đi, Hạ Thần thường xuyên mơ thấy Lục Hành Thư năm mười bảy, mơ thấy thiếu niên trẻ tuổi ngang tàng đã từng liều chết cứu mình kia.

Anh thích Lục Hành Thư, người ấy là mối tình đầu của anh.

Thế nên khi gặp lại lần nữa, Hạ Thần gần như chỉ cần một cái liếc mắt cũng đã nhận ra người đàn ông thành thục đang là Lục đại tá kia, ảnh chụp của đối phương được in ở trang đầu tiên của danh sách những quân nhân mới được thăng quân hàm đặt trên bàn làm việc của ông ngoại anh, phần tên họ cũng lọt vào mắt Hạ Thần vô cùng rõ ràng, anh ấy chưa chết…

Anh ấy còn sống.

Ngay giây phút đó, cuối cùng Hạ Thần cũng cảm nhận được trái tim mình như đang đập trở lại. Anh tránh né nhóm vệ sĩ mà ông ngoại phái đi bảo vệ mình, lén lút đến tìm Lục Hành Thư. Thế nhưng con người vừa bước ra khỏi một bữa tiệc liên hoan ấy lại không nhận ra Hạ Thần, thậm chí ánh nhìn của đối phương còn không dừng lại trên người anh dù chỉ một giây. Hạ Thần nói, “Lục Hành Thư, em là Hạ Thần, mười năm trước anh đã cứu em.” Giọng anh run vô cùng, gần như đã đan xen chút nghẹn ngào.

Song nữ Beta đứng bên cạnh đang khoác tay Lục Hành Thư lại khẽ cười: “Không ngờ đại tá Lục mười năm trước còn là siêu anh hùng đấy.” Ngữ điệu đầy vẻ chế giễu, khiến người nghe vừa ghê tởm, lại vừa đố kỵ.

Lục Hành Thư liếc nhìn Hạ Thần một cái, hắn không xem trọng lời anh nói, cũng không buồn nhớ kỹ dáng vẻ và tên gọi của anh: “Xin lỗi, tôi không nhớ.” Giọng hắn rất bình tĩnh, không phải cố ý, Beta đi bên cạnh cười càng thêm suồng sã, bước lên xe cùng Lục Hành Thư.

Không lâu sau đó Hạ Thần mới biết, cậu hai Lục Hành Thư của Lục gia từng bị mất tích năm mười bảy tuổi, lúc nguy kịch đã được một người vô gia cư cứu, lại vì vẫn mãi hôn mê bất tỉnh nên bị đối phương kéo đi lang thang khắp nơi. Khi ấy nhà họ Lục tìm hắn muốn phát điên, nhưng tìm mãi tìm mãi, cuối cùng Lục Hành Thư lại tự mình quay về nhà, chỉ có điều phần đầu bị thương, đã quên hết những ký ức trước lúc mất tích.

Hạ Thần không trách hắn mất trí nhớ, trên người có trọng thương, lại rơi từ sườn dốc cao như vậy xuống vốn đã dữ nhiều lành ít, còn mạng để quay về là may mắn lắm rồi, mất đi những ký ức ấy thì có sao, anh vẫn nhớ là được.

Chỉ cần Lục Hành Thư trở thành Alpha của anh, tất cả mọi thứ đều có thể bắt đầu lại một lần nữa.