Nhờ sự chăm sóc nhiệt tình nào đó mà ngay buổi chiều hôm ấy Dạ An chỉ có thể ở im một chỗ làm cậu bé trầm tính. Má phúng phính hây hây đỏ do trời lạnh, miệng nhỏ chúm chím ăn bánh ngọt lâu lâu lại kêu vài tiếng do vùng eo đau nhức.
“Chồng hư hư… làm đau An rồi.” Dạ An làm nũng trong vòng tay của hắn, giọng ngọt trách mắng không ngừng.
Đối diện với những lời than trách của bạn nhỏ, Tô Minh Viễn vẫn rất mặt dày, chẳng mảy may quan tâm đến những lời nói đấy bởi hắn biết rõ bạn nhỏ sẽ không bao giờ giận hắn đâu. Ánh mắt hắn cứ nhìn chằm chằm môi nhỏ chúm chím, một tay xoa oe tay kia vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn.
“Tiểu An nằm ngoan, tôi ra ngoài xử lý chút việc nha.” Giọng nói nhẹ nhàng như sợ sẽ khiến bạn nhỏ khóc, hắn thấy đối phương in lặng không nói gì còn tưởng lại hờn dỗi nhưng sau thấy đầu nhỏ ngúc ngúc gật gật lại thấy yên lòng.
“Chụt… Tôi về nhanh tôi, ngồi ngoan nha.”
“Dạ, bai bai chồng.”
“Bai.”
Tô Minh Viễn nhẹ đặt bạn nhỏ xuống ghế, đắp chăn ấm lên đùi rồi mới quay người rời đi. Hắn vừa ra khỏi phòng làm việc nụ cười trên mặt cũng biến mất ngay lập tức, ánh mắt dịu dàng ban nãy đã trở nên sắc lạnh, trên người toả ra chút khí lạnh biểu hiện tâm trạng hắn đang rất tệ.
Sải bước trên hành lang đến phòng làm việc của thư ký, vừa bước vào đã nhìn thấy Kỷ Trạch đang nhẹ nhàng giáo huấn cô thư ký tên Thái Huệ. Ban nãy do lúc hắn đang bo bo với bạn nhỏ đã bị ả ta làm phiền nên hiện giờ mục đích của hắn đến chính là xả giận, dạy dỗ cấp dưới.
Cô ả Thái Huệ vào công ty làm đã hơn một tháng, số lần tự ý can thiệp vào đời tư của hắn khá nhiều, nhưng vì cô ả làm việc rất hiệu quả nên hắn tạm thời chưa muốn trách phạt. Nhưng dần dần ả càng được đà lấn tới nên hôm nay hắn quyết giáo huấn cô ả lần nữa.
“Anh Tô.” Kỷ Trạch thấy hắn bước vào liền gọi một tiếng. Cô ả Thái Huệ nghe thấy vậy cũng theo lẽ mà đứng dậy chào hỏi “Giám đốc.”
Tô Minh Viễn không muốn nói nhiều với loại người này, hắn dửng dưng đi đến ngồi xuống ghế của Kỷ Trạch lạnh giọng lên tiếng “Đừng được đà lấn tới, nên rõ thân phận của mình đi.”
Ả nghe những lời này thật không cam lòng, mục đích ả vào đây cũng chính là vì hắn cả thôi. Thái Huệ không suy nghĩ nhiều, cô ả nghĩ gì liền nói ra mà không biết lời nói này suýt đã khiến hắn phát điên “Sếp, tôi làm vậy là vì ngài mà.”
“Những nữ nhân tìm đến ngài đều mang theo ý xấu, kể cả thằng nhóc kia nữa… đâu biết chừng nó do bên đối thủ gài vào thì sao.” Những lời nói sau càng dần càng nhỏ nhưng từng chữ đều lọt vào tai của hắn và Kỷ Trạch.
Đứng đằng sau hắn, Kỷ Trạch thầm cầu mong cô ả sẽ không phải chịu kết cục như những đám người đi trước kia. Còn Tô Minh Viễn thì tâm trạng âm u, hắn cố kiềm chế cảm xúc tức giận trong lòng, định bụng sẽ xử phạt nhẹ nhàng vì những gì cô ả đã giúp cho công ty nhưng lời lẽ tiếp theo hắn thật không nhịn nổi nữa.
“Tôi thấy thằng nhóc kia không xứng với ngài đâu ạ, một thằng con trai ngu ngu khờ khờ hoàn toàn không xứng với người hoàn hảo như ngài đây… Thay vào đó nếu được đề cử thì tôi có thể đề cử bản thân mình. Ngài Tô, tôi đã thầm yêu ngài từ lâu rồi ạ.”
Câu nói này của cô ả thật khiến hai người họ không lường trước được, thấy Tô Minh Viễn im lặng không nói gì cô ả còn tưởng đã khiến hắn động lòng nên đã có chút vui mừng. Còn Kỷ Trạch thì lại âm thầm gửi tin buồn đến gia đình ả ta cộng thêm tìm chỗ lo tang sự trước.
“Ha~ Tốt, giỏi lắm.” Giọng nói của hắn lạnh băng “Cũng chỉ là con khốn ham tiền thôi, Kỷ Trạch dẫn ả đến phố đèn đỏ đi.”
“Tô Minh Viễn tôi chỉ thuộc về bé ngốc Dạ An.” Nói xong liền tiêu soái rời đi để lại cho cô ả Thái Huệ một bụng sợ hãi.
Giọng nói chua chát của ả liền vang lên, những lời nói cầu xin đều không lọt nổi vào tai của hắn, Kỷ Trạch nhận lệnh rất nhanh liền nắm tóc lôi người rời đi. Vì không động tâm với phụ nữ nên Kỷ Trạch chẳng thèm thương hoa tiếc ngọc gì cả, đặc biệt là với loại người này thì càng không cần thương với cả tiếc.
Tô Minh Viễn đi thẳng về phòng làm việc của mình để ôm bạn nhỏ cho tâm tình tốt hơn. Nếu không phải vì những kết quả cô ả đã giúp cho công ty thì hắn đã hạ lệnh ghê rợn hơn rồi, chứ chỉ bị dẫn vào phố đèn đỏ là hình phạt nhẹ nhất từ trước đến giờ mà hắn hạ xuống.
“Chồng ơi.” Thấy người đã về Dạ An giọng ngọt gọi lấy, tay đưa ra đòi ôm, môi nhỏ cũng chu ra đòi thơm thơm.
“Chụt… để em đợi lâu rồi.” Chiều theo ý muốn của bạn nhỏ, hắn thơm nhẹ lên đôi môi chúm chím hồng hào đó, còn không quên thơm thơm hai bên má bánh bao nữa.
Được ôm hôn theo ý muốn Dạ An vui lắm, cứ rúc đầu vào ngực hắn rồi cười khúc khích mãi thôi. Còn Tô Minh Viễn thì nhân cơ hội lại dở trò đồi bại với bé ngốc dễ thương.