Vị Trí Trong Tim

Chương 35



Phía bên này Tô Minh Viễn đang đứng với những người em của mình. Vì cả nhóm đều là những ông lớn nên việc được mời rượu cũng là điều hiểu nhiên. Cứ 2 đến 5 phút lại có thêm nhóm người đến mời rượu khiến bọn họ bị xoay như chong chóng.

“Ngài Tô xin chúc mừng ngài, tôi nghe nói ngài đã tìm được người phù hợp thật ngại quá khi bây giờ tôi mới có thể gửi lời chúc đến ngài.” Một lão già trong nhóm người bắt đầu câu chuyện trước, tiếp sau đó những người sau bắt được nhịp câu chuyện cũng buông lời chúc mừng.

Mà trong nhóm này đâu chỉ là có riêng những lão già trung niên đâu, bọn họ còn dẫn vợ dẫn con, hay kể cả bồ nhí đến tham dự nữa mà nên người như Tô Minh Viễn và nhóm em trai của hắn hầu như đều đã lọt vào mắt của mấy người kia rồi.

“Ngài Tô, em là Tinh Diệt trước đây đã từng có duyên hợp tác với công ty ngài để quay video quảng cáo sản phẩm. Lần này xin mạn phép mời rượu ngài.” Nữ người mẫu trẻ trong đám nhẹ cất tiếng, trên tay là hai ly rượu van đỏ ý muốn đưa một ly cho hắn.

Tô Minh Viễn thấy cô ả muốn kính rượu mình cũng không ngại mà dùng ly rượu trên tay mình cụng vào ly của cô ả "Tôi nhận, nhưng tôi có rượu rồi."

"A dạ." Cô ả bị bẽ mặt liền cảm thấy xấu hổ muốn rời đi nhưng trước tiên vẫn là uống hết ly rượu này đã.

Nhìn hình ảnh vừa rồi mấy người em của hắn không hẹn mà thở dài với nhau, trong đầu ai nấy đều cùng chung một suy nghĩ.

Phải nói rằng Tô Minh Viễn là một người rất biết bảo vệ thân thể, cứ hễ có người mời rượu dù như nào hắn vẫn chỉ dùng ly ban đầu của mình chứ không nhận ly của người đấy đưa. Luôn nằm trong top những mĩ nam của châu Á vừa có tiền vừa có sắc, nên những người muốn lên giường với hắn đều trải dài từ đầu châu Âu sang châu Á, nhưng thân thể hơn 30 năm của hắn chỉ duy nhất bạn nhỏ Dạ An được hưởng thụ.

“Anh Tô anh đã uống nhiều rồi để bọn em uống cho, anh còn phải để sức lo cho tiểu An nữa chứ.” Viên Hiên bỗng lên tiếng ngăn lại sau khi nhìn thấy hắn đã uống khá nhiều rượu từ những người kia.

Thấy có người lên tiếng những người khác cũng đồng loạt ngăn cản "Đúng đó anh Tô, nếu anh mà say quá thì đêm nay Dạ An hẳn là sẽ hơi cực đấy."

"Nếu để em ấy chăm sóc một người say rượu ắt hẳn em ấy sẽ khóc đấy anh Tô."

Tửu lượng Tô Minh Viễn phải nói là rất tốt, uống mấy ly đấy chính là chẳng có ăn thua gì nhưng nhìn thấy những người em quan tâm mình như vậy hắn đành nghe theo "Nhờ mấy đứa."

"Dạ, anh Tô cứ ngồi nghỉ đi."

Tô Minh Viễn khẽ gật đầu quay người ra ghế sô pha ngồi, hắn móc điện thoại ra tập trung hướng mắt nhìn hình ảnh bé cưng trên điện thoại.



“Nào, để chúng tôi bồi mấy người rượu nha.” Một người trong nhóm bỗng lên tiếng, trên tay là hai ly rượu “tận tình chăm sóc” mấy lão già nham hiểm cùng mấy cô ả, cậu ấm có ý đồ bất chính này.

Được sự “chăm sóc tận tình” của một dàn mĩ nam này những người họ cư nhiên sẽ rất “nhiệt tình hưởng thụ”, ai nấy đều vâng vâng dạ dạ nhận lấy những ly rượu từ họ.

…----------------…

“Tiểu mĩ nam nào đây.” Nam nhân từ xa đi đến, gã vừa đi vừa lắc lắc ly rượu trong tay mình.

Thấy người đến Lạc Thành liền tỏ ra chán ghét “Ngọn gió nào đưa Ôn thiếu gia đến đây vậy? Tôi cứ tưởng ngài giờ đang ở bên chăm sóc mấy vị lớn. Ôi, tôi sơ ý quá, nói lời không nên, ngài đừng để bụng nha.” Cô nàng nói xong còn không quên làm điệu bộ buồn rầu đã biết sai khiến hai người còn lại nhịn cười đến run người, còn gã ta thì đã tức đến đỏ mặt.

“Ha… Lạc tiểu thư đây là có ý gì? Chẳng lẽ cô đang tự nói mình, hay… nói vị thiếu niên đây?” Gã ta tự nhận thấy khoảng cách về trình độ giữa mình và cô nàng nên liền đổi mục tiêu sang bạn nhỏ.

Nhìn thấy đối phương vẫn tập trung ăn bánh kẹo xem điện thoại chẳng mảy may đến mình gã ta có chút tức giận, không nhịn được mà tặc lưỡi kêu vài tiếng khó chịu.

“Ôn thiếu gia không hổ là con cưng của nhà, bảo sao nói được những lời hệt như tự tát thẳng mặt mình vậy.” Châu Nghi nhẹ giọng phản bác lại lời nói của gã vừa rồi. Phải nói là Dạ An hệt như vảy ngược của bọn họ vậy động đâu thì động nhưng cứ động trúng Dạ An kẻ đó liền nhận kết quả xấu.

“Cha mẹ như nào thì con cái như thế thôi, đừng so đo với kẻ như vậy làm gì.” Tuyết Lan nói xong liền liếc mắt nhìn biểu cảm của hắn.

Gã Ô thiếu gia này bị nói vậy thì rất tức giận, cứ muốn mở miệng nói câu nào là lại bị bọn họ nhảy vào miệng khiến gã hiện giờ chính là rất cay.

“Chị, kẻ xấu ạ?” Dạ An giọng ngọt hỏi bọn họ, khi thấy cả ba đều gật đầu bạn nhỏ liền phồng má giọng xua đuổi “Người xấu đi đi, An mách… mách chồng giờ.”

“Thấy chưa? Để anh Tô biết chuyện thì Ôn gia đêm nay liền trở thành hạt bụi của Nghị Lạc Thành đi.”

Nghe đến Tô Minh Viễn gã ta liền biết sợ, mau chóng quay người rời đi chả dám ngoảnh lại nữa.