Các tỷ tỷ không phát hiện ra ta giấu Đồ Hư Hỏng, bởi vì Đồ Hư Hỏng rất ngoan, không phát ra âm thanh. Chờ ta ôm nó từ trong quần áo ra thì phát hiện nó đã ngủ rồi.
Ta đem nó đặt trên đùi, nghe những tiếng khò khè nho nhỏ tựa hồ như ngủ rất say.
Đây không phải Hung thú hung dữ mà Ninh Ngộ bảo đã cùng ta kí huyết khế sao?
Nếu ta giao nó cho Ninh Ngộ thì ta có được trở về Phúc Lộc sơn không?
Trong lòng ta suy tư, hôm sau nhân lúc các sư tỷ sư muội dẫn đi chơi ta lén lút tìm cơ hội gặp Ninh Ngộ.
Bình thường hắn hay luyện tập cùng sư tôn và các sư muội nhưng hôm nay hắn lại không ở đây.
Ta ngồi ngay ngắn trong đình vẽ hoa Mận. Họ bàn tán về cách sử dụng thuật pháp để làm nó đẹp hơn. Ta lắng nghe một chút nghĩ thầm ta cũng không làm được những thuật pháp này, liền đơn giản bỏ ngoài tai.
Sau khi Ninh Dục bị ca ca đánh, cậu đã không qua lại với ta thường xuyên như trước. Sau khi ta hoàn thành nét cuối cùng của bông Mận, ta gặp cậu ấy khi vừa ngẩng đầu lên, cậu cười toe toét với ta, lộ ra cặp răng Hổ nhỏ nhỏ.
"Tuần tiểu miêu, bức tranh hoa Mận của nhóc thật đẹp. Cậu bước tới, nhìn kỹ bức tranh của ta và nói: "Nhóc học nó từ ai vậy?"
Ta nói: "Là từ cha ta."
Dứt lời ta điểm một chút mực đỏ vào vị trí của cánh hoa Mận, nói với Ninh Dục: "Nương ta rất thích hoa nên cha hướng hoạ sĩ nổi tiếng nhất kinh thành thỉnh giáo một phen, phàm là hoa không thể mang về cha đều sẽ vẽ lại cho nương ngắm."
Ninh Dục nửa quỳ ghé vào trên bàn thạch nhìn ta vuốt thẳng nếp nhăn trên giấy, im lặng một lúc đột nhiên vươn đầu ngón ta điểm một cái lên giấy vẽ của ta, cánh Mận trong tranh bật ra thành hiện vật.
Cậu đưa cánh hoa cho ta, nói: "Nhóc ngửi thử đi."
Có mùi thơm thoang thoảng của hoa.
Ta cầm trên tay cành hoa Mận, trong mắt chợt có hơi nong nóng.
Hoặc là vì dạo này hay đi cùng các tỷ tỷ nên ta hay nhớ đến nương, ngày trước khi ta vẽ hoa lá cỏ cây cha nương đều sẽ khen ta vẽ đẹp.
Sau đó, họ đã biến mất.
Ngón tay Ninh Dục linh hoạt gạt lệ vương trên khoé mắt ta, nói: "Có phải ta nói điều gì không phải không? Sao nhóc lại khóc?"
Tỷ tỷ ngực bự thấy ta khóc liền bước đến đánh Ninh Dục một cái: "Đệ lại bắt nạt Tiểu Chi à."
Ninh Dục ôm đầu nói: "Đệ chỉ mới biến ra một cái hoa Mận."
Cậu sờ tay áo rồi lấy ra một viên đá nhỏ sáng bóng đặt trước mặt ta, nói: "Được... chuyện này là lỗi của ta."
64.
Sau khi đến Thanh Tước môn ta đã khóc rất nhiều.
Thật ngại ngùng quá đi.
Những thiếu niên cao hơn ta một cái đầu thấy ta đang lau nước mắt liền lần lượt vây quanh ta biến ra tiên thuật bọn họ vừa học được.
Có người biến ra một gốc Chu Thiên Thảo, có người biến ra một chuỗi ngọc, có người biến ra một cái quần lót có đuôi thỏ.
Ta: "..."
Người khác: "..."
Các tỷ tỷ: "..."
Mặt cậu ta đỏ bừng, hồi lâu mới nặn ra được: "Đệ nghĩ là sẽ hợp chứ?"
65.
Các tỷ tỷ đem thiếu niên biến ra quần lót đánh một trận.
66.
Cả ngày nay ta vẫn không gặp Ninh Ngộ, cầm cánh hoa Mận trở về Thiên điện, Đồ Hư Hỏng vẫn còn đang cuộn mình trong chăn mà ngáy.
Ta không biết nó thích ăn gì nên lén lấy mấy cái bánh cho nó ăn.
Nó mở to đôi mắt xanh, từ từ trườn đến tay ta rồi đưa lưỡi liếm liếm miếng bánh.
Có lẽ ta không nên gọi nó là Đồ Hư Hỏng, nó cũng không xấu như vậy.
Ta nói; "Ta gọi bé là Tiểu Hung nha."
Tiểu Hung liếm xong hai khối bánh trong tay ta, ô ô kêu hai tiếng.
Đêm đến, ta thổi tắt đèn, đôi mắt xanh của Tiểu Hung sáng lên trong bóng tối.
Nó chui lại vào chăn bông của ta, cơ thể lạnh băng khiến ta rùng mình nhưng ném nó ra ngoài lại không tốt lắm.
Ta ngẫm nghĩ một hồi, sau đó nhẹ nhàng ôm nó vào lòng, nghĩ thầm ôm ôm biết đâu có thể tăng thân nhiệt nha?
-=-=-=-=-=-=-
Souhaite la bonne année (≧ ◡ ≦) Chúc mọi người bình an như ý nhé.