Thẩm Nhạn cùng hai nàng tì nữ ngồi ăn lệ chi ướp đá vừa lạnh vừa giòn ngon
" Nghe bảo đầu xuân Hoàng đế sẽ tổ chức săn bắt đúng không?" Phun hạt từ miệng ra, Thẩm Nhạn hỏi hai nàng chuyện Thẩm Khâu đêm qua nói, thật ra cái âm mưu gì ấy y không có hứng thú tuy nhiên đi săn bắt thì có.
Thử tưởng tượng mình ngồi trên lưng ngựa oai phong cầm tên bách phát bách trúng thôi cũng kiến tinh thần y phấn chấn cả lên.
Hì hì, thật nóng lòng a!
" A? Vâng, đúng rồi ạ đầu xuân sẽ tổ chức hội săn bắt lúc đó quan viên trong triều đều đi. Tất nhiên vương gia cũng đi, sao công tử lại hỏi chuyện này? A! Ta biết rồi, người cũng muốn đến đúng không!." Tiểu Thúy vui vẻ bóc một quả cho vào mồm rồi nhìn ta cười cười nói.
" Đúng là ta muốn đi.."
" Ta! ta cũng muốn! Công tử mang theo chúng ta với!." Tiểu Thúy ánh mắt long lanh nhìn y cầu xin. Nào giờ nàng chỉ nghe chứ chưa đến bãi săn đó lần nào cả nghe bảo các nam nhân hôm đó sẽ uy phong lắm! Nàng muốn xem xem có thể kiếm được ý trung nhân không sẵn tiện tìm cho Tiểu Mai một người, hì hì.
" Cái này phải xem vương gia có đồng ý không." Tiểu Mai biết trong đầu nha đầu này nghĩ cái gì, bất đắt dĩ nhìn nàng nói.
" Nhất định ngài ấy sẽ đồng ý mà! Công tử được đi thì chúng ta phải theo để hầu hạ y chứ!." Tiểu Thúy chu chu môi nói.
Tiểu Mai thở dài hết cách với nàng, Thẩm Nhạn thì lại đang suy nghĩ tìm cách cho tên biến thái kia đưa mình đi. Sợ là với thân phận hiện tại của y thì không được đi.
Nhưng không thử làm sao biết, y phải tìm cách nói thử với hắn xem.
_ _ _
Tối đến, Diệp Chấn vừa bận việc xong liền đến Tuyết Nhạn Cư xem Thẩm Nhạn.
Vừa vào liền thấy y ngồi trên ghế, hai tay chống lên má trên bàn tạo ra tư thế vừa ưu sầu, nghiêm túc vừa buồn cười. Gương mặt Thầm Nhạn vốn trắng nõn non mịn, không biết bị y chống bao lâu hai bên má đều đỏ lên. Ngay cả hắn đến cũng không hay biết.
Diệp Chấn bước tới lôi hai tay y ra, chưa đợi người hồi thần liền cuối người cắn một cái lên má mềm mềm đỏ đỏ như bánh bao mới hấp ra của y.
" A! Ngươi làm cái gì?!" Thẩm Nhạn đẩy người trước mặt ra tay xoa xoa một bên má bị cắn đến in dấu răng ra ánh mắt ai oán nhìn chằm chằm hung thủ.
Tự nhiên nhào vô cắn y! Là ch* à?
Hay ngươi thật sự là người của bộ lạc ăn thịt người?! ∑d(°∀°d)
Thẩm Nhạn nhìn lên xuống người của Diệp Chấn, bộ lạc ăn thịt người đều đẹp trai như vậy?!
Lắc lắc đầu bỏ suy nghĩ không liên quan của mình ra giận dữ không nhìn mặt Diệp Chấn nữa.
Diệp Chấn cắn được cái bánh bao rồi thấy y giận dỗi tâm tình hắn rất tốt đi lại bế người vào lòng dùng tay xoa xoa bên má in dấu răng cho y dỗ người trong lòng.
" Làm gì tập trung như vậy? Ngay cả ta đến cũng không hay?."
Thẩm Nhạn: ….Hừ!
Không để ý đến hắn!
Bơ ngươi! Cho ngươi còn cắn nữa!
Diệp Chấn thấy người còn giận dỗi bèn cuối người đưa cằm vào đỉnh đầu y cọ cọ rồi hôn hôn lên vành tai y.
Thầm Nhạn: ….!
Rùng mình một cái, Thẩm Nhạn vùng vẫy ra khỏi người Diệp Chấn nhưng đời nào hắn để y thoát, ở với y lâu vậy rồi hắn phát hiện tai và sau cổ là điểm nhạy cảm trên người y đụng nhẹ một cái cũng khiến y như mèo còn giật mình sao đó mềm nhũn như bông ngã vào lòng hắn.
Ôm chặt người lại không để y giãy giụa nữa hắn bế người tiến vào giường đóng mành che lại.
Tiểu Thúy Tiểu Mai hiểu y lui ra, đóng cửa chừa lại không gian cho hai người.
Hai canh giờ sau, Thẩm Nhạn mềm nhũn tựa vào lòng Diệp Chấn. Diệp Chấn đầy mặt thỏa mãn lấy một tay cầm lọn tóc y xoa xoa tay còn lại như có như không vuốt ve trên eo y thỉnh thoảng lại nhấn nhấn khiến người trong lòng giật mình một cái.
" A, ta muốn hỏi ngươi một chuyện." Thẩm Nhạn bị dằn vặt đến mệt người rất muốn ngủ nhưng nhớ đến đại sự chưa thành phải miễn cưỡng nữa tỉnh nữa mê nói với hắn.
Diệp Chấn biết y muốn hỏi gì như vẫn giả vờ bảo y nói.
" Nghe, nghe nói đầu xuân có lễ săn bắt. Ta, ta cũng muốn đến xem." Thẩm Nhạn lo lắng hỏi, chung quy hiện tại thân phận của y khá nhạy cảm xen quá nhiều vào chuyện nước khác dễ khiến người ta nghi ngờ mình có mục đích. Dù thật sự là y có mục đích, mục đích đi chơi…
" Ồ, ngươi đến đấy làm gì?" Diệp Chấn bình tĩnh nói.
" Thì, thì đến xem xem người Diệp quốc các ngươi lúc đi săn có anh dũng hơn Yến quốc bọn ta không." Thầm Nhạn cắn cắn môi nói.
" Ồ." Diệp Chấn vờ tỏ ra ngạc nhiên đáp
" Ngươi, ngươi muốn cho đi không thì bảo!." Làm cái thái độ đó là sao hả? Muốn choảng nhau không!
" Cũng được, nhưng có một chuyện."
Thẩm Nhạn nghe hắn nói được thì mừng rỡ nhưng nghe đến đoạn cuối lại nữa vờ hỏi chuyện gì.
" Ngươi….không biết cưỡi ngựa." Diệp Chấn bình tĩnh nói, tư liệu về người này hắn đã nắm hết tất nhiên trong đấy còn có việc y không biết cưỡi ngựa.