Vị Vương Gia Này Tránh Xa Ta Chút!

Chương 37: Săn Bắt (3)





 Sáng hôm sau, trước cổng thành tụ tập không ít người đa số là các quan văn võ, con quan viên, quý tộc không khí náo nhiệt vô cùng. Là ngày đầu tiên của hội săn bắt tất cả mọi người bừng bừng hưng phấn, nam nhân thân khoác áo bó sát người, tất cao cổ, trên vai là trường cung trên hông treo trường kiếm, các nữ tử có người cưỡi ngựa mặc áo giống nam nhân có người ngồi trong kiệu ló đầu ra nhìn.

Tất cả đều chờ một người đến dẫn đoàn đội xuất phát cùng nhau tiến vào khu vực bãi săn thú.

Hoàng đế một thân áo vàng thêu hình rồng thiết kế theo kiểu bó sát chuyên dành cho những ngày săn bắt như hôm nay, Hoàng đế cưỡi hắc mã trên tay cầm trường cung nặng trĩu mặt tươi cười đi đến. Các quý phi, hậu vệ, hoàng tử cưỡi ngựa theo bối phận theo phía sau. Nữ tử ở Diệp Quốc không yếu mềm, có người dịu dàng có người mạnh mẽ như nam nhân họ đều không chịu yếu thế, ngay cả Hoàng hậu hôm nay cũng một thân hồng y cưỡi ngựa đi ngay theo sau Hoàng đế, trên mặt mỹ nhân vẫn băng sương như cũ.

Thẩm Nhạn ngồi trong kiệu Ung vương phủ cảm khán, thật náo nhiệt. Ta cũng muốn ra cưỡi ngựa thể hiện khí khái nam nhân a, xoa xoa cái eo thầm chửi rủa tên biến thái chết tiệt kia, biết rõ hôm nay là ngày săn bắt mà hôm qua còn làm chuyện như vậy hại sáng nay y thức trễ, cũng mai Hoàng đế chưa đến nếu không là dĩ hạ phạm thượng a! Bắt Hoàng đế chờ thật không ổn.

Nhìn Diệp Chấn cưỡi ngựa đi đến chỗ Hoàng đế chào hỏi cũng không biết hai người nói đến gì mà mặt Hoàng đế có chút biến cứng sau đó lại quay về như chưa có gì.

"Xuất phát!." Hoàng đế đưa tay phải cao lên ra hiệu, đoàn người rất nhanh nối đuôi theo sau cùng đi đến bãi săn.

Bãi săn được chọn bao trùm cả ngọn núi, cách kinh thành khoảng ba trăm dặm* về hướng đông.

*Ba trăm dặm khoảng 483 km

Thẩm Nhạn ngồi trong kiệu nối đuôi theo tận gần cuối đoàn người, y luyến tiếc nhìn mấy kẻ chân dài tới nách kia cưỡi ngựa long nhong đi trước mắt, thật đáng ghét!

Nếu không phải đang đau eo đau mông thì y, thì y cũng đã cưỡi ngựa!

"Công tử, người nhìn cái gì thế ạ?." Tiểu Thúy, Tiểu Mai ngồi chung một xe ngựa với y do chọn xe lớn nên ba người ngồi chung đều dư dả.

"Ta nhìn mấy kẻ chân dài." Hừ, chân dài như vậy chắc chắn là chân giả! Hoặc là các ngươi mang giày độn có đúng không?!

"?." Nhìn làm gì?

"Công tử muốn cưỡi ngựa giống bọn họ đúng không." Tiểu Mai ngồi một bên nhàn nhã nói, nhìn một cái là biết rồi.

" Oa? Công tử, ở đây không có ngựa con đâu ạ…" Tiểu Thúy đơn thuần nói, không có ngựa con thì làm sao công tử cưỡi đây?

"......." Không cần nói rõ như vậy đâu!

"......." Nàng nên dạy nha đầu này lại cách ăn nói….

Không muốn tiếp tục vấn đề này nữa Thẩm Nhạn chuyển chủ đề :" Trần Hạnh không đi theo à?" Lâu quá không gặp tên này biết y đi cùng tên biến thái đến chỗ này lẽ ra hắn phải đòi theo chứ nhỉ?

"A, hắn à hôm trước có đến tìm Vương gia chỉ là còn chưa gặp được người thì bị bắt về viện chép sách rồi ạ." Tiểu Thúy che miệng cười trên nổi đau của người khác.

Thẩm Nhạn:?

Tên này cũng chịu ngồi yên chép sách? Không giống tính cách hắn cho lắm.

Một bên khác, Trần Hạnh đang vừa ngồi chép sách vừa ngáp dài ngáp ngắn chép chép chép, chép đến thuộc luôn rồi! Y rốt cuộc đã làm cái gì để bị phạt vậy hả?! Cầu cho biết lí do!