Thẩm Nhạn mím môi, lòng đã kiên quyết đáp: "Được."Dù sao nơi này cũng không còn ở lại được, đi chu du thiên hạ ngắm cảnh ngắm cây cũng không tồi.
"Ngươi yên tâm tịnh dưỡng đi, mọi chuyện ta sẽ lo liệu." Thu lại dáng vẻ thất thố vừa rồi, nàng lên tiếng. Tất cả mọi chuyện điều nầm trong vòng kiểm soát của nàng cả.
Nàng muốn Thẩm Nhạn rời đi cũng là vì đồng cảm cho y, thay vì giữ khư khư thân phận nam sủng, tù nhân còn không bằng cho y một cái "chết" rồi để người tự do. Cả đời nàng e là chỉ có thể sống nơi hoàng cung lạnh lẽo này, nàng chỉ mong Thẩm Nhạn có thể thực hiện móng muốn của nàng bay ra khỏi cái lồng này nhìn ngắm thế gian tươi đẹp vốn có của nó.
Trời mưa rồi cũng tạnh, sương mù đã tán, mây cũng đã tan đã đến lúc nên được tự do.
Đợi lúc Thẩm Nhạn xuất phát đã là hai hôm sau, dù sức khỏe không tốt lắm có thể nói là khá tệ nhưng y vẫn lựa chọn đi sớm, y sợ sẽ xảy ra chuyện.
"Ngươi có dự định gì chưa?" Đinh Huệ Lan hỏi, dù sao nàng cũng muốn người được tự do hành tung của y tốt nhất nàng không nên biết nhưng vẫn phải hỏi xem y có dự định gì không dù sao Thẩm Nhạn cũng là công tử ốm yếu chưa trải sự đời nhiều.
"Trời đất bao la, bốn bể là nhà, tại hạ cũng không biết về đâu, chắc là đi ngao du đến già rồi tìm một nơi an hưởng phần đời còn lại." Thẩm Nhạn trên vai là tay nải đã được chuẩn bị, ngửa mặt nhìn trời y hít sâu một hơi trả lời nàng.
Đinh Huệ Lan kinh ngạc một chút cũng không làm gì thêm chỉ nói tiếng từ biệt. Thẩm Nhạn đáp lời nàng rồi tiểu soái rời đi không quay đầu lại, bước thẳng về phía trước, đoạn đường mà y đã chọn còn rất dài, nếu có duyên sẽ có ngày gặp lại.
Nàng nhìn thiếu niên bước đi mà lòng hơi buồn, nàng xem Thẩm Nhạn là bạn bè nên mới giúp y đến vậy, bây giờ lại thêm một người đi lòng nàng hơi cô đơn.
Thanh sơn hoành bắc quách,
Bạch thuỷ nhiễu đông thành.
Thử địa nhất vi biệt,
Cô bồng vạn lý chinh.
Phù vân du tử ý,
Lạc nhật cố nhân tình.
Huy thủ tự tư khứ,
Tiêu tiêu ban mã minh.(*)
Định Huệ Lan quay đầu về hướng ngược lại bước đi. Mong rằng sau này con gặp lại.
_ _ _ _ _
Năm năm sau.
Trong khoảng thời gian năm năm này có không ít chuyện xảy ra.
Chẳng hạn như Yến Quốc lập binh chiến tranh với Diệp Quốc dành được thắng lợi, chính thức không lệ thuộc vào Diệp Quốc nữa.
Chẳng hạn như Hoàng đế bệ hạ đã tỉnh lại, vết thương cũng đã lành, hơn nữa còn có tinh vui với Hoàng hậu hạ sinh ra một hoàng tử béo tròn đáng yêu.
Lại chẳng hạn như Vương gia không ở kinh thành nữa mà mấy năm nay dắt ngựa đi ngao du khắp tứ phương, nghe nói là tìm người nào đó.
Lại chẳng như ba năm này trên giang hồ xuất hiện một vị cầm sư tiếng tăm lừng lẫy, một tiếng đàn bại tứ phương, nghe nói là người từ Mạc Quốc đến du ngoạn nước ta, tình cờ gãy một khúc nhạc liền làm nên tên tuổi.
Có điều người này rất thần bí, lúc ẩn lúc hiện không xác định được vị trí cụ thể. Trên người một thân trắng tuyết thêu hình chim bằng chỉ bạc, trên mặt che mạng không nhìn rõ dung nhan nhưng từ cặp mắt liền biết là một mỹ nam tử a.
Giang hồ luôn có nhiều tin tạp như thường. Mọi chuyện thay đổi liên tục không ngừng, lúc này trong một tửu lâu nhỏ lão ngán kể chuyện đời không ngừng nói chuyện mấy năm nay cho mọi người hóng chuyện.
Phía xa xa bàn cách bọn họ, một nam nhân trẻ tuổi trên người khoác áo bào trắng thêu hình chim bằng chỉ bạc, trên mặt che mạng trên lưng đeo đàn, ngồi hóng chuyện từ xa, trước mắt còn có một đĩa gà nướng bóc khói nghi ngút.
...____________________________...
(*) Tống Hữu Nhân - Lý Bạch
Thanh sơn hoành bắc quách,
Bạch thuỷ nhiễu đông thành.
Thử địa nhất vi biệt,
Cô bồng vạn lý chinh.
Phù vân du tử ý,
Lạc nhật cố nhân tình.
Huy thủ tự tư khứ,
Tiêu tiêu ban mã minh.
Dịch nghĩa:
Núi xanh nằm chắn ngang vòng thành ngoài ở phía bắc,
Nước trắng lượn quanh khu thành trong ở phía đông.
Nơi đây một khi đã chia tay nhau,
Thì như cỏ bồng lẻ loi trôi xa muôn dặm.
Ý nghĩ của khách đi buồn như áng mây nổi,
Tình bạn cũ sầu như bóng chiều tà.
Vẫy tay tiễn, thôi từ nay bạn lên đường,
Tiếng ngựa xa bầy kêu rền rĩ nghe càng thêm xót xa.