Viêm Thần

Chương 16: 16





Lạc Gia Thành cười lạnh:"Một con Nguyên Thú nho nhỏ tưởng hóa hình là không coi ai ra gì à."Với một Đấu Linh Sơ tinh như gã tất nhiên không để Nguyên Sư Cực tinh tương đương Đấu Sư Cực tinh vào trong mắt.

Gã thấy một chiêu, chỉ một chiêu thôi con Nguyên Thú kia chết chắc.Minh Tuấn nhếch miệng:"Thử xem!"Đột phá giúp hắn thi triển được Linh Thuật Sơ tinh, có độ tự tin nhất định, cộng thêm khi biến thành bản thể sức mạnh, phòng thủ, tấn công tăng lên và Viêm Thú Thánh Diễm bẩm sinh, từ những điều này, Minh Tuấn dám chiến một trận với Đấu Linh Sơ tinh.Lạc Gia Thành ngạc nhiên rằng hình như Minh Tuấn không hề sợ thì phải, lại còn muốn đấu, nói rõ hắn có con bài tẩy nào đó rất mạnh."Được lắm! Vậy tiếp chiêu đi!", Lạc Gia Thành hô to.Trường kiếm trong tay lóe sáng, Đấu khí dâng trào, gã chém một kiếm về phía đối phương.

Kiếm khí hung hăng ép tới, khí thế hùng hồn như muốn chém đôi tất cả những thứ cản đường, sắc bén vô cùng.Mặt Minh Tuấn không hề đổi sắc, tay trái tụ Nguyên khí, Viêm Thú Thánh Diễm gào thét mà ra, một chiêu Viêm Thú Quyền sánh ngang Thiên Thuật Cực tinh đánh thẳng vào kiếm khí kia.Ầm!Kiếm khí tan nát, kình phòng thổi quét, từ cái cây cao gần đó lung lay như sắp đổ, tuy nhiên Lạc Gia Thành và Minh Tuấn không ai lùi bước nào.

Chiêu vừa rồi chỉ là thăm dò đối phương thôi.Lạc Gia Thành giật mình trong lòng:"Nguyên Sư Cực tinh có thể thi triển Thiên Thuật Cực tinh.

Thiên phú quá khủng khiếp."Tuy nhiên bề ngoài, gã cười gằn:"Khá đấy! Nhưng ngươi nghĩ rằng bấy nhiêu đó mà đòi giết ta đoạt bảo vật thì chẳng khác gì người si nói mộng."Lạc Gia Thành nói xong liền áp sát đối thủ, tốc độ cực kì nhanh, trường kiếm quét ngang nhằm vào cổ Minh Tuấn.Hắn chẳng có vũ khí trong tay, lấy tay không đỡ kiếm thì chắc chắn sẽ chịu thiệt thòi, ít nhất bị thương.

Minh Tuấn phản xạ rất nhanh, chân đạp mạnh vào nền đất nhảy ngược ra sau.Vụt!Lưỡi kiếm chém hụt mục tiêu, Lạc Gia Thành hơi bất ngờ một tí nhưng động tác rất trơn chu, chiêu này không thành liên tung chiêu khác, đủ thấy kinh nghiệm chiến đấu của gã nhiều cỡ nào.

Kiếm trong tay vung lên, kiếm quanh bắn thẳng lên mây, tỏa sáng trắng ghê người, gã trảm một lúc trăm đường.

"Linh Thuật Sơ tinh - Thông Thiên Trảm!"Trăm đường kiếm khí phô thiên cái địa, sắc bén chằng chịt, xẻ dọc mặt đất thành từng cái rãnh rất dài.

Thế đi cực kì hung tợn, hung hăng nghiền ép tới đối phương, không cho cơ hội né hay tránh.

Đôi mắt Minh Tuấn nghiêm túc, ngưng trọng.

Có quá nhiều kiếm khí ập tới, hắn không thể nào phá hết được.


Hắn chẳng chậm chễ, hai tay liên tục kết lấy những ấn kí kì lạ:"Linh Thuật Sơ tinh - Tàn Hỏa!"Cả người hắn hóa thành ngọn lửa đỏ và đen bay vào khe hở giữa trăm đường kiếm khí, thoát ra ngoài, thành công né đi đòn công kích của đối thủ.

Ầm! Ầm!Kiếm khí đánh mạnh vào chỗ Minh Tuấn vừa đứng vang tiếng nổ điếc tai, cày xới mặt đất thành một bãi hỗn độn.

Lạc Gia Thành lần này thật sự giật mình:"Cái gì? Con Nguyên Thú này có thể thi triển Linh Thuật khi mới là Nguyên Sư Cực tinh.

Chuyện gì vậy trời?"Sử dụng Thuật vượt cấp phải chịu được áp lực nhận vào cơ thể và năng lượng dồi dào đủ dùng.

Chẳng nhẽ con Nguyên Thú này mạnh vậy?Minh Tuấn xuất hiện ở nơi khác, khuôn mặt có chút mất sắc.

Hiển nhiên rồi, vận dụng Thuật quá cao khiến hắn mất nhiều sức lực và chịu áp lực lớn.

Lạc Gia Thành giật mình là vậy, tuy nhiên gã không hề cho đối phương cơ hội thở dốc, chớp mắt liền xuất hiện sau lưng hắn.

Gã cười gằn:"Lần này hết né nhé! Chết đi!"Trường kiếm lấy tốc độ nhanh nhất trảm chéo một phát.

Gã biết nếu Minh Tuấn muốn thi triển Tàn Hỏa tránh nữa thì phải kết ấn, như vậy thì không đủ thời gian, kết xong ấn chắc chắn sẽ chết.

Minh Tuấn cũng hiểu điều đó.

Hắn cảm ứng nguy hiểm rất nhạy bén liền quay phắt người lại.

Từ khuỷu tay đến bàn tay chớp nhoáng mọc ra vảy giáp đỏ đen rất kích thích thị giác.


Nếu không tinh mắt sẽ tưởng rằng Minh Tuấn đeo một đôi găng tay đấy.

Hắn vung một chiêu Viêm Thú Quyền được bọc trong Viêm Thú Thánh Diễm đánh thẳng vào lưỡi kiếm kia.Ầm!Cả hai cùng lùi lại.

Lạc Gia Thành lùi hai bước, Minh Tuấn lùi ba bước, trên vảy có một vết xước rất rõ, cánh tay tê rần, run run.Gã nhướng mày:"Ngọn lửa kia là sao vậy? Không phải Dị Hỏa nhưng lại mạnh hơn Dị Hỏa trong tay mình."Lạc Gia Thành đương nhiên chưa đủ trình độ để biết về các loại Chân Hỏa, Thánh Hỏa.

Gã thắc mắc cũng là điều rất dễ hiểu.Gã không dừng lại, tấn công dồn dập, một chiêu Thông Thiên Trảm đâm thẳng mà ra, lần này kiếm khí gia trì lên thân kiếm tăng thêm độ sắc bén, sức công phá khiến lưỡi kiếm run run như thể đang vô cùng phấn khích.

Thế kiếm đi rất khó nhìn thấy được, nhanh và mạnh thôi rồi.

Xoẹt!Minh Tuấn không hề sợ hãi tí nào, phản ứng không hề chậm, tung chưởng:"Linh Thuật Sơ tinh - Viêm Thú Chưởng!"Một chưởng đẩy ra, Viêm Thú Thánh Diễm gào thét, hừng hực cháy lên, nghênh đón mũi kiếm của đối phương.

Ầm! Phập!Hai công kích va chạm vào nhau, mặt đất rạn nứt thành rất nhiều đường dài, sâu như mạn nhện lan tràn ra.

Đấu khí và Nguyên khí ầm ầm công kích lẫn nhau, đối kháng nhau, không ai chịu nhường ai cả.Tuy vảy giáp của Minh Tuấn rất cứng chắc nhưng lực lượng lại không bằng đối phương, mũi kiếm xuyên thủng bàn tay hắn đến mười phần mới dừng lại, máu đỏ bắn tung tóe trong không trung.

Kiếm khí đánh tan một phần Viêm Thú Thánh Diễm.Bất quá, ngọn lửa của Viêm Thú Tộc là Thánh Hỏa, chẳng phải đơn giản đâu.

Ngọn lửa trên tay hắn liền nung chảy kiếm của Lạc Gia Thành.Tay kia hắn gồng lên, Viêm Thú Quyền hung hăng mà ra, nhắm thẳng vào bụng đối phương.


Lạc Gia Thành nhếch miệng:"Muốn đánh trúng ta? Nằm mơ!"Gã không để ý thanh kiếm bị nung chảy một nửa, vội vàng thu lại, tính nhảy ngược ra sau.

Nhưng Minh Tuấn làm sao để chuyện đó xảy ra, tay chảy máu thu Viêm Thú Thánh Diễm lại nhanh như chớp bắt lấy lưỡi kiếm khiến gã chậm lại một nhịp vì không rút được vũ khí lại.

Cùng lúc đó, nắm đấm đã đến bụng của gã.Ầm!Lạc Gia Thành bay ngược ra ngoài, liên tục hộc máu, quần áo rách bươm, chỗ bụng bị đấm lõm vào một chút, bỏng nặng nhìn rất ghê.

Gã lăn vài vòng trên mặt đất mới dừng được.Hơi thở Minh Tuấn hơi chút lạc nhịp, thi triển Linh Thuật nhiều như vậy cơ thể bắt đầu không chịu nổi nữa, năng lượng dù gấp năm bình thường nhưng không phải vô hạn.

Máu một bên tay chảy ròng ròng rơi xuống đất.

Lạc Gia Thành khó khăn đứng dậy, miệng rít từng chữ:"Khốn nạn! Ta phải băm thây ngươi ra con Nguyên Thú chết tiệt."Gã chưa bao giờ chịu nhục như ngày hôm nay, đường đường thực lực Đấu Linh Sơ tinh lại để một con Nguyên Thú Nguyên Sư Cực tương đương Đấu Sư Cực tinh đánh thành bộ dạng không khác gì ăn mày.Mặt Lạc Gia Thành vặn vẹo đầy giận dữ, trường kiếm gãy giơ cao, Đấu khí điên cuồng vận chuyển tới cực hạn, quát lên:"Linh Thuật Trung tinh - Tam Hợp Trảm!"Kiếm hạ xuống, ba đường kiếm khí cứ thế mà ra, bay với quỹ tích vô cùng khó đoán.

Đánh bên này chắc chắn hở bên kia.

Chỉ ba đường kiếm khí thôi nhưng khiến đối phương phải đau đầu.Minh Tuấn lại kết ấn, Tàn Hỏa triển khai, cơ thể biến thành lửa lướt ra nơi khác, vừa lúc một đường kiếm khí chém qua nhưng hụt mục tiêu.

Lạc Gia Thành cười gằn:"Né được sao?"Thân thể Minh Tuấn vừa xuất hiện, gã điều khiển ba đường kiếm khí vụt đến ngay.

Lúc này, ba đường hợp thành một đường kiếm khí duy nhất, tuy nhiên sức công phá không phải nhân ba mà là nhân bốn, cực kì kinh khủng."Nguy rồi!", Minh Tuấn thầm kĩnh hãi trong lòng.

Hắn không do dự hóa thành bản thể, cơ bắp trướng căng, vảy đỏ đen nhanh chóng bao phủ toàn thân, đầu rồng với ba cái sừng uy nghiêm hiện ra, hơi thở hồng hoang tỏa khắp xung quanh.

Minh Tuấn liền chắn hai tay phòng thủ đằng trước.Ầm!Kiếm khí ập thẳng vào người, hắn như diều đứt dây bay vọt ra sau, cơ thể nặng nề đụng vỡ tảng đá to lớn, vảy giáp rụng rời, một vài mảnh rơi xuống đất, máu tươi ồ ạ chảy ra.

Hiển nhiên chiêu vừa rồi của đối thủ quá mạnh, hắn không chống nổi.Hắn đứng dậy ngay từ trong đống đá vụn.


"Chậc! Thế mà không chết!", Lạc Gia Thành tặc lưỡi, khuôn mặt tai tái.

Tam Hợp Trảm lấy đi kha khá năng lượng của gã, cũng là chiêu mạnh nhất gã có thể thi triển ra."Thật khó chơi!", Minh Tuấn nói thầm.

Hắn không ngờ được rằng đối phương có thể sử dụng Linh Thuật Trung tinh."Vậy phải đổi cách khác thôi!", trong đầu hắn suy nghĩ cách chiến thắng.Minh Tuấn muốn gây sát thương lên người đối phương sẽ rất khó, Lạc Gia Thành muốn chạy hắn không có khả năng đuổi kịp, càng đừng nói tới chuyện giết người đoạt bảo vật.

Hiện tại chính hắn không cận thận có khi mất mạng như chơi.

Nếu Minh Tuấn chạy, Lạc Gia Thành sẽ truy sát tới cùng.Vậy phải liều! Lợi dụng sự cứng cáp và Viêm Thú Thánh Diễm lấy mạng đối mạng với Lạc Gia Thành.

Nghĩ thế, hắn liền xông lên trước, chiếm thế chủ động.

Lạc Gia Thành đương nhiên không sợ, cầm kiếm gãy tiếp luôn.

Nếu đối phương là Đại Nguyên Sư thì gã còn chút e dè nhưng đây chỉ có Nguyên Sư nhỏ bé, chạy chẳng khác nào sợ đối phương, lòng tự trọng của gã không cho phép.

Gã phải giết chết con Nguyên Thú này.Hai cánh tay bùng cháy Viêm Thú Thánh Diễm, tay phải Minh Tuấn vung quyền, quyền vừa xuất ra kình phong nổi lên ầm ầm, rất đáng sợ.

Lạc Gia Thành thụt ngay người xuống, né đi một quyền, đồng thời đối phương để lộ sơ hở, kiếm gãy chém ngay vào sườn hắn.

Xẹt!Đấu khí gia trì vào kiếm phá phòng ngự lân giáp, máu tươi bắn tung tóe.Đôi mắt huyết sắc của Minh Tuấn khẽ nhíu lại, gồng sức, Nguyên khí vận chuyển đến tay còn lại, một cú đấm móc cứ thế mà ra.Ầm!Cú đấm trúng cằm địch nhân khiến gã nhấc cả người lên, xương hàm lệch hẳn, xương cằm vỡ tan, Viêm Thú Thánh Diễm làm bỏng nửa khuôn mặt gã.

"Aaaaaa.....", Lạc Gia Thành ôm mặt gào thét, mắt nhỏ giọt qua kẽ tay xuống đất.Minh Tuấn ôm sườn, miệng rồng nghiến răng ken két tỏ rõ sự đau đớn.Lạc Gia Thành cực kì phẫn nộ, đôi mắt đỏ ngầu nhìn thấy cả tơ máu:"Con Nguyên Thú chết tiệt kia! Hôm nay ta phải băm ngươi ra."Khuôn mặt gã đã bị biến dạng hầu như chẳng nhận ra, giờ lại vặn vẹo vì giận trông thật xấu xí chẳng khác gì quỷ dữ."Ngươi sẽ không làm được đâu Nhân Loại! Gào....gào....", Minh Tuấn không sợ, khí thế càng phát ra hùng hồn hơn, xông tới."Khốn nạn!", Lạc Gia Thành cũng giận quá mất khôn, lao vào đánh giáp lá cà.

.