Viêm Thần

Chương 61: 61





Oán khí đen xì lạnh lẽo tựa hàn băng ngàn năm bao phủ quanh thân mãng xà, ánh mắt đỏ ngầu nheo nheo lóe lên một tia thần thái và kinh nghiệm của một kẻ có thực lực không tồi lắm."Ngươi phải chết! Ngọn lửa kia phải thuộc về ta."Âm thanh khàn khàn tiếp tục vang lên, giọng điệu mang đầy sát ý, âm giọng như của một người đàn ông trung niên.Minh Tuấn mở miệng hỏi:"Ngươi tính lấy mạng ta bằng được sao? Đừng quên sức mạnh giữa ta với ngươi sàn sàn nhau đấy.

Ta chết ngươi cũng què."Hắn chẳng hề ngạc nhiên hay kinh ngạc chút gì cả mặc dù hiểu.....mãng xà bị linh hồn kẻ khác điều khiển thân xác.

Vạn năm trước Minh Tuấn cũng từng gặp qua trường hợp này vài lần rồi nên không thấy lạ nữa.

"Ồ! Hình như ngươi đã biết trước ta chiếm đoạt thể xác con rắn này?", ngược lại, chính linh hồn kia lại có chút hiếu kỳ vì người thanh niên tóc đỏ không tỏ ra sợ hãi trước sự xuất hiện của mình.

Minh Tuấn thản nhiên lắc đầu:"Không! Ta biết lúc ngươi lên tiếng."Mãng xà là giống cái, Nhân Loại có thể chẳng phân biệt được.....nhưng hắn là Nguyên Thú làm sao không biết? Giọng nói của giống đực, thân thể lại giống cái, không phải đoạt xác thì là gì?"Hahahaha......can đảm lắm! Người như ngươi tương lai chắc chắn lập nên vô số thành tựu.

Đáng tiếc! Hôm nay.....ngươi phải bỏ mạng tại nơi này.", linh hồn kia khoái chí nói, sắp giết một kẻ có tiềm năng khủng bố làm hắn thấy thích thú.Đại Nguyên Sư Cực tinh đả thương cả Man Linh Đại tinh.....thiên phú cao đến nỗi khiến linh hồn phải ghen tị."Ngươi tưởng ăn ta dễ thế sao?", Minh Tuấn nói."Rồi ngươi xem!"Linh hồn vừa dứt lời, tà khí điên cuồng tỏa ra từ thân mãng xà, từng tiếng gào thét thê lương thảm khốc vang vọng khắp không gian u tối, mặt đất rung lắc nhè nhẹ, mọi thứ dường như bị bao trùm bởi sự chết chóc.

Chưa dừng ở đó, tu vi mãng xà liền gia tăng hai cảnh giới, từ Man Linh Đại tinh nhảy thẳng lên Man Vương Sơ tinh.....đồng nghĩa với việc nó có thể vượt cấp đánh cùng Man Vương Đại tinh.

Minh Tuấn trợn tròn mắt:"Làm sao có thể?""Khà khà! Theo ngươi......hiện tại.....ta đủ khả năng bóp chết ngươi chưa? Hả? Con Nguyên Thú thối tha!", linh hồn đắc ý, nói.....nhưng......có vẻ suy yếu đi rất nhiều như thể tùy thời sẽ tiêu biến vậy.Minh Tuấn đáp:"Ngươi chấp nhận hy sinh số năng lượng ít ỏi của mình chỉ để làm việc này thôi sao?"Đúng vậy! Linh hồn đã truyền năng lượng tích tụ bấy lâu vào cơ thể mãng xà giúp nó tăng tu vi.Linh hồn kia thoải mái lên tiếng:"Ta có chỗ tiếp lại số năng lượng đã mất.


Yên tâm đi! Ngươi sẽ xuống suối vàng nhanh thôi mà không cần phải chịu nỗi đau thể xác.

Bởi căn bản ngươi chẳng có cơ hội đó.""Tiếp chiêu!"Linh hồn hét một tiếng, thân rắn biến mất tại chỗ, sát na đã ở trên đỉnh đầu người thanh niên tóc đỏ, chiếc đuôi dài lắc lư quật đòn rất mạnh từ trên xuống.Vụt!Man khí ầm ầm bạo tuôn cùng tà khí đen kịch ép Minh Tuấn đến run rẩy toàn thân, hai chân cắm sâu vào đại địa, định trụ luôn một chỗ, gần như chẳng thể di chuyển được tý nào hết.Sắc mặt Minh Tuấn nghiêm túc:"Ngươi hơi bị khinh thường ta rồi đấy! Ta sẽ cho ngươi hối hận."Hạt châu xanh dương kẹp giữa hai ngón tay, hắn chuẩn bị kích hoạt, với nhất kích toàn lực của một Đấu Vương Cực tinh....tin chắc mãng xà không chết cũng thành tàn phế.Trong khoảng khắc đó.........hai lực lượng mạnh mẽ sắp sửa va chạm nhau thì......Gào.......gào.......gào......Mãng xà đột ngột ngửa đầu thét dài, điên cuồng dãy dụa.

"Khốn nạn! Ngoan ngoãn đi!", linh hồn bị phân tâm với thứ gì đấy.Điều đó dẫn đến đòn tấn công bị trật mục tiêu.

Minh Tuấn cũng giật mình, vội thu lại hạt châu xanh dương.Ầm!Đuôi mãng xà nện vào mặt đất, Man khí tỏa ra xung quanh quét ngang tất cả, hất văng người thanh niên tóc đỏ đi xa hàng chục mét.

Quần áo rách bươm, cơ thể đụng nát vài tảng đá lớn, Man khí tiến vào người Minh Tuấn bắt đầu tàn phá hủy hoại da thịt.Minh Tuấn điều động Nguyên khí áp chế Man khí, phải mất tới bốn thành Nguyên khí mới triệt tiêu được hết Man khí.

Quá khủng khiếp! Dù sao thì cũng là năng lượng của Man Vương Sơ tinh mà.Nếu bị nện trúng, ắt hẳn hắn đã nổ banh xác rồi.Chật vật đứng dậy, ánh mắt Minh Tuấn kinh dị khi chứng kiến con rắn cam đang tự quằn quại trên mặt đất, xới tung mọi thứ.

Thanh âm tiếng nói và tiếng gầm đan xen vào nhau."Khốn kiếp! Khốn kiếp! Ta có đủ sức mạnh nhất định phải tiêu diệt ngươi.", linh hồn kia vừa phẫn nộ vừa yếu ớt rít.


Gào.....xà.......gào......xà......Sõng nhãn đỏ au của mãng xà nhìn thẳng về phía chàng thanh niên, dùng ngôn ngữ Nguyên Thú để truyền đạt.

Nguyên Thú đến Nguyên Vương sẽ hóa hình đồng thời nói được tiếng người.

Dưới Nguyên Vương, Nguyên Thú có kiểu giao tiếp khác, rất riêng.

Và......Minh Tuấn hiểu mãng xà muốn nói gì, bởi căn bản hắn cũng là Nguyên Thú.Nó bảo Minh Tuấn hãy chạy đi, nó đang bị khống chế bởi tàn hồn của một Nguyên Hoàng......Nguyên Hoàng Sơ tinh.

Nó không hề muốn lấy mạng hắn.Minh Tuấn nghe vậy liền giật thót, cảm thán:"Ra là tàn hồn Nguyên Hoàng......bảo sao có thể làm con rắn gia tăng một tiểu cảnh giới và một đại cảnh giới mà vẫn còn khỏe thế."Dù chỉ còn tàn hồn mỏng manh......nhưng.....Nguyên Hoàng Sơ tinh và Man Linh Đại tinh cách nhau quá xa."Mãng xà chưa hoàn toàn bị tàn hồn Nguyên Hoàng chiếm đoạt......linh hồn mãng xà thật mạnh mẽ!", hắn tặc lưỡi.Minh Tuấn không tiếp tục ở lại nữa vì biết ở lại cũng chẳng làm nên cái trò trống gì.

Nguyên khí vận chuyển, hắn tính bỏ chạy.

Tàn hồn Nguyên Hoàng gằn từng chữ:"Đừng hòng đi đâu hết! Ta nhất định phải cướp được ngọn lửa kia."Nếu luyện hóa Viêm Thú Thánh Diễm......tàn hồn chắc chắn có thể đoạt xá thành công thân thể con rắn màu cam, chưa kể tu vi đại tăng cộng thêm sở hữu lực lượng Man khí hùng mạnh.

Tàn hồn sẽ hồi sinh.....Đó là điều tàn hồn đang nghĩ tới, đang mơ tới.


Vì vậy, không đời nào tàn hồn để Minh Tuấn chạy thoát.

Cơ hội hồi sinh ngay trước mắt, mất rồi thì chẳng biết đến khi nào mới gặp lại.Mãng xà trườn người, nhanh chóng tiếp cận Minh Tuấn, há mồm mà táp.Ầm!Đại địa xuất hiện một cái lỗ khá sâu.

Con rắn công kích không trúng mục tiêu."Chết tiệt! Ngươi thật phiền phức!", tàn hồn căm hận nói.Minh Tuấn thì mượn lực hất văng, theo đà phóng mất, phút chốc đã biến mất dạng."Thoát được sao?"Mãng xà tu vi Man Vương Sơ tinh, mặc dù chỉ tạm thời nhưng vẫn phi hành tốt.

Nó lập tức lao vút lên trời, chưa tới một hơi thở liền đuổi sát sau lưng người thanh niên tóc đỏ.Con rắn bắn từng tia độc tố chết chóc, nhưng đều trật hết.

Hiển nhiên, linh hồn mãng xà đang đấu tranh với tàn hồn Nguyên Hoàng Sơ tinh cố gắng giành quyền kiểm soát thân xác.Tuy nhiên, có vẻ như tàn hồn vẫn đang chiếm thế thượng phong, dù đã mất khá nhiều lực lượng tích tụ bấy lâu.Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!Mãng xà quẫy đuôi đập xuống lia lịa, đáng tiếc vẫn chẳng tài nào giết chết con mồi.Minh Tuấn bị khí lãng quét tới, thân người đụng nổ vài tảng đá lớn, khó khăn đứng dậy.Gào.......gào.......gào......Con rắn kêu hét rất gấp gáp, ý bảo hãy dùng toàn lực tấn công nó.Hắn không chần chừ, Viêm Thú Thánh Diễm nóng bỏng thiêu đốt, trăm phần trăm Nguyên khí dồn vào tay phải, chân bật mạnh, nhất quyền thô bạo đấm thẳng.Đùng!Một quyền giữa đầu, mãng xà bay ngược hàng chục mét, máu tươi từ miệng từ chỗ bị thương vẽ thành đường cong tuyệt đẹp trên không trung.

Nguyên khí chấn đến não khiến nó bị thương tương đối nặng.Bình thường Đại Nguyên Sư Cực tinh không cách nào làm Man Vương Sơ tinh thụ thương.

Điều đó quá khó! Nhưng, vừa rồi, ngay khi quyền tới, linh hồn mãng xà đã bỏ sự phòng thủ chỗ được nhắm vào, nhờ đó mới khiến nó phun huyết.Mãng xà ngóc dậy, lắc lắc cái đầu choáng váng, đảo qua đảo lại giống như tùy lúc có thể đổ gục xuống vậy, đồng thời tu vi chầm chầm thụt lùi.

Một quyền của Minh Tuấn đã đánh bay khá nhiều năng lượng tàn hồn.Tàn hồn Nguyên Hoàng chỉ mượn xác, chẳng phải thân thể chính mình, rất khó điều khiển theo ý muốn, cộng thêm bị linh hồn mãng xà quấy rối, giảm tu vi là điều không thể tránh khỏi.Vài phút, con rắn thụt về Man Linh Cực tinh, lực chiến ngang với Man Vương Trung tinh, vẫn mạnh hơn Minh Tuấn.Người thanh niên cũng kiệt sức, Nguyên khí cạn sạch, mệt mỏi ập đến, chân tay run run, chưa kể đến các vết thương trên thân nữa.Minh Tuấn nuốt Đại Nguyên Đan ngay, khôi phục trạng thái sung mãn, năng lượng dồi dào như trước.Mãng xà chưa nằm xuống thì hắn còn gặp nguy hiểm.

Minh Tuấn chuẩn bị cho đòn toàn lực kế tiếp, chợt dừng lại.Rầm!Phía bên kia, con rắn tự nện cơ thể vào mặt đất, húc đầu vào những chỗ cứng nhất, hốc mắt, lỗ mũi, miệng chảy rỉ tiên huyết, làn da bắt đầu xuất hiện vết rạn li ti và đang dần kéo dài.Hiển nhiên, tàn hồn và linh hồn điên cuồng giao chiến với nhau dẫn tới việc tổn thương ra ngoài.


Nếu tiếp tục kéo dài thêm, dù ai thắng ai thua thì kết quả sẽ chẳng tốt đẹp gì, trăm phần trăm tàn phế.

Tàn hồn Nguyên Hoàng rất hiểu điều này, nhưng nếu không dùng sức áp chế đối phương, khả năng cao chính mình sẽ bị tiêu diệt.Linh hồn rắn lại suy nghĩ khác, nó thà chết, thà thành phế vật chứ không đời nào muốn bị kẻ khác đoạt xá.

"Chết tiệt! Ngươi đợi đấy!", tàn hồn rít một tiếng, oán khí đen kịt thu vào, liền biến mất tăm.

Theo đấy, thực lực mãng xà trở về ban đầu, Man Linh Đại tinh.Tàn hồn kia chưa rời khỏi thân xác mãng xà, chẳng qua chỉ tạm thời rút lui ẩn nấp chờ thời cơ hành động tiếp mà thôi.Mãng xà đổ gục xuống, nó thụ thương cực kì nghiêm trọng, tổn hại thể xác lẫn linh hồn, ước tính cần phải mất một khoảng thời gian tương đối lâu để phục hồi.Minh Tuấn đề phòng tiến đến, một quả cầu lửa đã được ngưng tụ sẵn nơi lòng bàn tay, nếu phát sinh điều gì nguy hiểm hắn sẽ xuất thủ ngay lập tức.Song nhãn mãng xà nheo nheo sắp khép lại vì mệt mỏi và đau đớn, nó thật sự chẳng còn sức lực động cựa dù đó là một bó cơ nhỏ nhất.

Nó quan sát kĩ càng người thanh niên tóc đỏ như thể muốn ghi nhớ rõ khuôn mặt hắn.

Chục giây, nó nhắm mắt.Minh Tuấn cảm nhận nó còn thở, tim vẫn đập nhưng cực kì yếu nhược.

Mãng xà chưa chết!Hắn vác cái thân rắn to lớn lên vai lết đi về một hướng.

.