Nhà đầu tư tới đột ngột làm cả đoàn phim như muốn nháo nhào cả lên. Lương Thành đang rất cố gắng giữ trật tự cho đoàn làm phim.
"Mọi người cứ bình tĩnh và quay tiếp đi." Lương Thành vẫy vẫy tay. "Ai đi làm việc người nấy, nhanh! Nếu không đại boss tới thì tôi sẽ không chịu nổi trách nhiệm đâu! Giờ tôi ra ngoài chờ đại boss, mọi người mau đi đi!"
Nhờ câu này của anh ta mà mọi người rất nhanh đã về đúng vị trí. Họ vất vả lắm mới có được một công việc ổn định, họ còn chưa muốn cạp đất ăn đâu.. Ngay cả đạo diễn còn sợ mất bát cơm, tôm tép như họ thì không sợ chắc?
Trần Hạo rất nhanh đã tới phim trường. Địa điểm lần này là một trường cấp 3, đoàn làm phim đã mượn bối cảnh ở đây.
Anh vừa bước ra ngoài là thấy Lương Thành ngay ngoài cửa. Lương Thành định ra đón tiếp, nhưng trong lòng đang âm thầm tính toán làm thế nào để đối phó với vị này đây.
Nhưng Lương Thành còn chưa kịp mở miệng, Trần Hạo đã bước lướt qua người anh ta như một ngọn gió, đi thẳng vào phim trường.
Lương Thành: "..."
Tổng tài đại nhân, khinh người quá đáng rồi đấy nhé.
Trợ lí Trình cực kì thông cảm mà tới bên cạnh đạo diễn Lương vỗ vỗ vai anh ta rồi ai người cùng đi vào.
Bên trong trường quay, mọi người kì thực đang hết sức tập trung quay phim, thấy Trần Hạo vào cũng chỉ gật gật đầu chào hỏi, giữ im lặng hết sức có thể.
Chuông reo lên, giờ học kết thúc, học sinh chạy ào ra như ong vỡ tổ giải lao sau những tiết học mệt mỏi.
Hứa Chí Khải mặc bộ đồ thể dục của nam sinh, mồ hôi đẫm trán ngồi trên chiếc ghế đá ở sân thể dục thở hồng hộc. Một nữ sinh chạy tới, không ai khác chính là Triệu Thanh Diệp.
Cô mặc một bộ đồng phục, váy kẻ caro đỏ đen, áo sơ mi trắng tay lỡ, có thắt một chiếc nơ cùng màu với chiếc váy đồng phục đang mặc, mái tóc dài đen nhánh đến ngang lưng theo từng bước chạy của cô mà chuyển động nhịp nhàng. Trong tay cô đang cầm một chiếc khăn tay và một chai nước, rõ ràng là cô đang muốn đưa cho chàng trai đó.
Đến gần chiếc ghế đá, tốc độ của cô từ từ giảm lại, cô không ngồi xuống ngay mà giơ cái khăn với chai nước ra trước mặt nam sinh.
"Cho cậu này!" Tay phải cô chống hông, điệu bộ ghét bỏ tránh Hứa Chí Khải khoảng vài bước: "Còn không cầm lấy?"
"Mùi mồ hôi nồng quá, tớ ghét." Cô nhăn mặt, khoanh hai tay lại trước ngực. "Cậu còn chưa cảm ơn tớ đấy nhé, làm người tốt mà không được báo đáp." Nói xong còn lầm bà lầm bầm: "Mình đúng là khổ quá mà!"
"Thôi đi!" Bộ dạng Hứa Chí Khải giống như nổi da gà, anh nhảy dựng lên: "Cậu mà là người tốt thì tớ chết liền."
"Đúng đấy!" Gương mặt nữ sinh hiện lên nụ cười gian xảo: "Thế nên.." Tay phải cô chống hông, tay trái ngửa ra. ".. mau trả tiền đây. Chai nước 5 ngàn, còn cái khăn kia, coi như tớ cho cậu."
Gương mặt Hứa Chí Khải cứng đơ, rồi anh thở dài: "Biết ngay là sẽ đòi tiền mà."
"Thế thì cậu đã chuẩn bị tiền chưa? Trả đây. Đấy là còn chưa tính phí chạy từ canteen lên đây đấy nhé."
"Không có tiền trả, chỉ có tớ thôi, lấy không?"
"Lấy." Nụ cười trên mặt cô càng sâu hơn. "Đem cậu đi bán, đảm bảo được ối tiền! Này nhé, cái đám nữ sinh hâm mộ cậu cũng không ít, đem cậu đi bán đấu giá thì cũng.."
Hứa Chí Khải đột nhiên đứng dậy, ép cô vào góc tường. Triệu Thanh Diệp giật mình, cô buột miệng hỏi: "Làm gì thế.. Giật cả mình!"
"Cậu bảo đem tôi đi bán, vậy có dám bán không?" Hứa Chí Khải kề mặt sát vào gương mặt cô. "Lại còn đấu giá cho cái đám nữ sinh đó à?"
"Tớ.."
Trần Hạo nhìn cảnh này, cười cười nhìn về phía hai người. Không hiểu sao trong lòng Triệu Thanh Diệp run lên một cái.
"Cắt!" Phó đạo diễn hô lên. "Triệu Thanh Diệp, cô làm sao vậy? Tất cả đều đang rất tốt mà, chỉ còn lời thoại cuối cùng nữa, sao lại không nói?"
"Xin lỗi đạo diễn." Cô nhắm mắt, gạt Hứa Chí Khải ra. "Lúc nãy tự dưng tôi quên mất lời thoại, có thể quay lại được không?"
Mọi người thật sự ngây ra. Bình thường cô ấy quay nhanh lắm, lúc nào cũng một lần là qua, sao hôm nay lại bị NG vậy? Đồng thời họ đều quay về phía vị khách kia, trong đầu thầm nghĩ chắc chắn là do anh ta.
"Được, hay cô ôn lại lời thoại một lần đi rồi tiếp tục." Phó đạo diễn cũng hiểu, ông không làm khó cô, phất tay với mọi người: "Mọi người, chúng ta tạm nghỉ 5 phút rồi quay tiếp!"
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Vũ Giai Tuệ đặt cuốn kịch bản trên tay xuống, vẫn đang trong bộ đồng phục học sinh tới chế nhạo Triệu Thanh Diệp.
"Sao hôm nay cô lại kém sắc thế? Còn quên cả lời thoại à?" Vũ Giai Tuệ nghịch nghịch mái tóc màu nhuộm màu nâu hạt dẻ ngắn tới ngang vai. "Nghe nói cô còn là học bá nhìn một lần là nhớ, hôm nay bị làm sao thế? Uống nhiều nước quá não phẳng đi rồi à?"
"Dù tôi có não phẳng thật, cũng đủ để trị cô đấy." Triệu Thanh Diệp bắt chéo hai tay, cầm cuốn kịch bản sau lưng, bước qua Vũ Giai Tuệ. Trước khi bước qua, còn thì thầm vào tai cô ta: "Cẩn thận nhà cô lại xảy ra chuyện đấy."
"Hừ!" Vũ Giai Tuệ quay phắt người lại, cười khẩy. "Tôi sẽ chống mắt lên chờ, xem cô có thể làm được cái trò gì hay ho."
Diệp định tới bên cạnh Hứa Chí Khải mà trao đổi một chút, không ngờ giữa đường lại bị Trần Hạo cản lại.