Viên Mãn

Chương 10



27.

Ba ngày sau, Tần Dật đến mấy châu huyện bị thiên tai nghiêm trọng nhất.

Hắn đến trước, liền để thủ hạ đi đến thành gần đó hơi khá giả một chút mở kho vận lương đến.

Giải quyết tạm thời được mấy ngày cấp bách.

Sau đó bạc của mẹ ta như tuyết rơi vận chuyển đến cho thủ hạ của hắn.

Bọn họ ở khắp nơi dùng danh nghĩa quan phủ mua lương, các thương gia tiệm lương thực không dám tăng giá, rất nhanh đã mua được một lượng lớn lương thực, vận chuyển đến.

Số bạc còn lại được dùng để phát cho bách tính duy trì cuộc sống thường ngày của họ.

Một tháng sau, thiên tai ở mấy châu huyện đó dần được khống chế.

Ta và mẹ cũng ở cửa kinh thành thí cháo hơn một tháng.

Những người tị nạn bên ngoài thành từ dòng người đông đúc không thấy điểm dừng trước mắt chúng ta, đến hôm nay chỉ còn mấy chục người.

Hầu hết bọn họ nếu có thể sống sót, đều không muốn xa xứ.

Vì vậy sau khi Tần Dật khống chế được thiên tai, phần lớn bọn họ đều lựa chọn trở về quê hương.

Mẹ ta đều cho những người nguyện ý trở về mỗi người mười lượng bạc, đủ để bọn họ chống đỡ đến khi về nhà.

Lúc đầu mẹ còn không yên tâm để ta đi theo nhưng ta thực sự không đành lòng nhìn bà mỗi ngày vất vả bôn ba, còn ta ở nhà ăn uống nằm chơi.

Sau khi ta cầu xin mấy lần, bà mới thuận theo ý ta.

Còn việc Tần Bách có ám sát hay không, chúng ta đã sớm vứt ra sau đầu.

Nếu hắn dám trong tình hình hiện tại này động thủ với ta và mẹ, vậy hắn đúng là hôn quân rồi.

Huống hồ trong bóng tối vẫn luôn có rất nhiều người giang hồ bảo vệ, rất nhanh ta và mẹ đều không để ý nữa, trong lòng chỉ nhớ đến còn bao nhiêu người tị nạn, nấu bao nhiêu nồi cháo mới đủ, lương thực dự trữ có đủ không.

Đợi đến khi người tị nạn trong kinh thành hoàn toàn rút đi, lại nửa tháng trôi qua.

Khi kinh thành khôi phục lại sự yên bình, ta cũng hiểu được cách mà mẹ ta đánh đổ Bạch Tâm Nhu.

Quả nhiên Bạch Tâm Nhu giống như mẹ dự đoán, dùng tất cả các tiệm trong tay mình đổi được rất nhiều tiền mặt, lại mua hết lương thực.

Bà ta vẫn luôn tích trữ lương thực, muốn đợi đến khi giá lương tăng cao nhất thì bán.

Nhưng đợi đến khi giá lương tăng gấp năm lần so với trước, mẹ lại ra tay.

Bà đem số lượng lớn lương thực trong tay mình tung ra thị trường, bán với giá bình ổn.

Lại lấy ra rất nhiều lương thực cứu tế người tị nạn bên ngoài thành.

Trong lúc nhất thời khiến rất nhiều người tích trữ lương thực đều ôm hận.

Bọn họ mua giá cao, bây giờ lại đều bán không được.

Rất nhiều người nhận rõ tình hình, đều ra tay sớm, còn chưa lỗ nhiều lắm.

Bạch Tâm Nhu kia đúng là một kẻ nhẫn tâm.

Thà ôm hận cũng không chịu lỗ, vẫn luôn chờ đợi giá lương tăng lên nữa.

Nhưng ông trời không cho bà ta cơ hội này.

Hiện tại thiên tai đã qua, giá lương so với trước kia còn thấp hơn, có thể nói Bạch Tâm Nhu đã mất trắng.

“La Vân Cẩm, ngươi tính kế ta!”

Hôm nay, mẹ đi tuần tra cửa hàng mới thu vào, vừa khéo gặp Bạch Tâm Nhu, bị bà ta chặn lại.

“Ồ? Ta tính kế ngươi thì làm sao?”

Mẹ ta khảng khái thừa nhận.

“Ngươi…”

Bạch Tâm Nhu chỉ tay vào mẹ, tức giận đến run rẩy.

“Không sợ nói cho ngươi biết, tiệm cầm đồ ngươi bán là của ta, bây giờ tất cả tiệm của ngươi đều nằm trong tay ta, thế nào? Vui không?”

“Không phải ngươi nói ông trời có mắt, người làm chuyện xấu đều sẽ có báo ứng sao? Báo ứng của ngươi không phải đã đến rồi sao?”

“Bây giờ ngươi tức giận trước mặt ta làm gì? Năm đó ta mới mở tiệm ở kinh thành, suýt chút nữa bị ngươi chèn ép đến chết nhưng may mắn là ta đã sống sót, bây giờ chính ngươi mắt kém, phán đoán sai lầm, tự hại mình, liên quan gì đến ta?”

“Tiền đưa cho hộ bộ không phải ta bắt ngươi quyên góp, tiệm của ngươi càng không phải ta bắt ngươi bán, lương thực kia càng không phải ta bắt ngươi tích trữ.”

“Ta chỉ là không đành lòng nhìn người tị nạn chịu khổ, giúp một tay, rất nhiều người tích trữ lương thực trong kinh thành bị ta liên lụy, bọn họ đều không chỉ trích ta, ngươi lấy mặt mũi nào đến trước mặt ta than khổ?”

“Thắng làm vua thua làm giặc, có bao nhiêu tiệm ở kinh thành bị ngươi làm cho phá sản, bản thân đã làm loại chuyện này thì đừng đến trước mặt ta tìm xui xẻo, kẻo khiến người ta cảm thấy ngươi vừa làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ.”

Mẹ khinh thường nói.

“Ngươi… ngươi chờ đó! Ta nhất định sẽ khiến tất cả người Vân gia các ngươi vạn kiếp bất phục, không được chết tử tế!”

Bạch Tâm Nhu gào lên.

“Vạn kiếp bất phục, không được chết tử tế?” Mẹ như nghe được chuyện gì buồn cười lắm, bà đi đến trước mặt Bạch Tâm Nhu, túm lấy cổ áo bà ta: “Ngươi dựa vào cái gì? Dựa vào cái tên phu quân làm quan ngũ phẩm cả đời, ngay cả chức Lễ bộ Thượng thư cũng không đảm đương nổi của ngươi sao? Hay là dựa vào gia sản nhà mẹ đẻ đã bị ngươi bại hết rồi? Hay là hai đứa con trai phế vật của ngươi?”

Mẹ ta vừa dứt lời, Bạch Tâm Nhu tức đến đỏ bừng cả mặt.

“Ồ, ta suýt quên mất, ngươi còn có một đứa con gái làm hoàng hậu nhưng đứa con gái đó đến giờ đã giúp được gì cho ngươi, còn phải bù vào một nửa gia sản, ngươi có muốn thử bảo con gái ngươi thổi gió bên gối của bệ hạ không, xem ngài ấy có động đến Vân gia chúng ta không?”

Mẹ ta nói xong liền đẩy Bạch Tâm Nhu ra, vô cùng chán ghét dùng khăn tay lau tay.

“Ngươi! Ngươi! Ngươi!”

Bạch Tâm Nhu chỉ vào mẹ ta, một câu hoàn chỉnh cũng nói không nên lời.

Cuối cùng lại tức đến mức phun ra một ngụm máu, ngất xỉu tại chỗ.

28.

Tần Dật đi cứu trợ thiên tai trở về, danh tiếng vang dội.

Hắn trước kia có uy vọng trong quân đội, bây giờ cũng có được không ít lòng dân.

Nhưng sau khi trở về kinh thành, hắn lại bị Tần Bách giam lỏng trong cung.

Ba ngày sau, sóng chưa yên sóng đã lại nổi.

Kinh thành và các thành phố xung quanh đột nhiên xuất hiện dịch bệnh.

Ban đầu là thị vệ canh giữ hoàng cung, lúc đầu hắn có triệu chứng sợ lạnh sau đó phát sốt, đau đầu và đau người, được thái y xem qua thì chẩn đoán là bệnh phong hàn.

Nhưng sau khi bốc thuốc, bệnh tình không những không thuyên giảm mà còn bắt đầu nôn mửa tiêu chảy không ngừng.

Vài ngày sau thì chết.

Còn vị thái y khám bệnh cho hắn và những người tiếp xúc với thị vệ đó cũng bắt đầu có những triệu chứng tương tự.

Viện chính thái y viện lập tức phán đoán ra đây không phải bệnh phong hàn mà là dịch bệnh.

Cha ta nghe được tin đồn, lập tức viết thư cho ca ca ta.

Nhưng không ngờ thư của cha ta vừa gửi đi thì ca ca ta đã trở về.

Cha kể cho ca ca nghe chuyện ở kinh thành, ca ca lập tức xác nhận dịch bệnh ở kinh thành và dịch bệnh mà huynh ấy gặp ở thành nhỏ phía nam hẳn là cùng một loại.

“Thời gian trùng hợp như vậy, đồng thời xuất hiện ở kinh thành và một vài thành phố xung quanh, con nghi ngờ có người đầu độc từ xa.”

Ca ca ta đoán.

“Nhưng Tiểu Tiểu đã thử nghiệm ra được phương thuốc chữa dịch bệnh này, ở thành nhỏ phía nam con cũng học được một số kinh nghiệm đối phó với loại dịch bệnh này, không cần lo lắng, rất nhanh có thể khống chế được.”

Ca ca liệt kê thành một danh sách tất cả những thứ cần thiết để phòng ngừa và điều trị rồi đưa cho mẹ.

“Những người mắc bệnh đều sắp xếp đến trang trại bên ngoài thành cách ly, cắt đứt nguồn lây nhiễm, dùng đơn thuốc này uống ba lần một ngày, nhanh nhất là nửa tháng, chậm nhất là một tháng có thể khỏi hẳn.”

“Những thứ phòng ngừa này mẹ có thể chuẩn bị trước, chúng có thể đảm bảo chín phần mười sẽ không bị lây nhiễm, ngoài việc cung cấp miễn phí cho những người chăm sóc bệnh nhân ở trang trại, mẹ có thể kết hợp chúng lại để bán, bán cho những quan lại quý tộc sợ chết và hoảng loạn trong kinh thành.”

Ca ca ta nói.

Bên này mẹ bắt đầu theo lời dặn của ca ca từng bước lên kế hoạch tích trữ vật tư, bên kia hoàng cung lại loạn thành một đoàn.

Trong hoàng cung liên tục có cung nhân được xác định mắc bệnh, khiến cho các đại thần cũng hoang mang lo sợ.

Một vài thành phố xung quanh kinh thành dâng tấu xin Tần Bách phái người đến, ổn định lòng dân.

Triều đình từ trên xuống dưới đều hoảng sợ.

Cuối cùng Tần Bách lại phái Tần Dật đi.

Lần này lại hợp ý cha ta.

Cha ta nghe tin, trực tiếp bảo ca ca dẫn Tiểu Tiểu đi giúp Tần Dật.

Chữa bệnh cứu người không thể chậm trễ.

Tần Dật nghe theo cách của ca ca bảo, hắn viết ra phương pháp phòng dịch, sau đó sao chép lại nhiều bản, gửi đến tay quan viên của một vài tòa thành xung quanh kinh thành.

Trong kinh thành cũng đưa cho viện chính thái y viện một bản.

Sau đó ba người bọn họ mỗi người mặc một bộ đồ bảo hộ, cưỡi ngựa đi suốt đêm đến một thành trì xa kinh thành nhất, bắt đầu từng bước một giám sát giúp đỡ.

Những người trong hoàng cung có thái y viện quản lý, còn những người dân trong kinh thành, mẹ ta tập hợp những người mắc bệnh lại rồi đưa đến trang trại bên ngoài thành.

Và đưa những bộ đồ bảo hộ đã chuẩn bị trước cho những đại phu đi chữa bệnh và những người chăm sóc bệnh nhân.

May mà phát hiện sớm, số người mắc bệnh còn không nhiều, chỉ trong vòng hai ngày là đã đưa hết những bệnh nhân trong kinh thành đi.

Nhưng mặc dù viện chính thái y viện đã nói, theo đơn thuốc này chữa trị, nhiều nhất là một tháng có thể khỏi bệnh.

Nhưng thời gian chưa đến, mọi người chưa thấy hiệu quả, vẫn hoang mang lo sợ.

Rất nhiều người liền kéo đến cửa hàng của mẹ để mua gói sản phẩm phòng dịch.

Mẹ bảo mọi người không cần hoảng sợ.

Tất cả những người nhà có bệnh nhân mắc dịch bệnh trong kinh thành đều bị cách ly ở trang trại bên ngoài thành, những người hàng xóm xung quanh mẹ cũng đều miễn phí tặng cho họ một gói sản phẩm phòng dịch.

Chỉ cần bọn họ phòng ngừa cẩn thận, sẽ không có vấn đề gì.

Nhưng rất nhiều người vẫn muốn mua, họ sợ những người kia không phòng hộ mà ra ngoài, mình lại bị lây nhiễm nên nhất định phải mua.

Mẹ khuyên không được, cũng không quản nữa.

Ngươi có tiền muốn tiêu, mẹ cũng không ngăn.

Giá thành của một gói sản phẩm phòng dịch là năm lượng bạc.

Mẹ bán đúng giá thành.

Vì mẹ không tăng giá vì dịch bệnh, những thương gia phú hộ trước đó tích trữ lương thực nhưng vì mẹ ta mà bị lỗ vốn, thái độ đối với bà cũng tốt hơn nhiều, không còn chỉ trỏ sau lưng nói mẹ ta không phải nữa.

Đối với những quan viên trong kinh thành, những người có giao hảo, mẹ ta đều tặng một phần.

Một trong năm gia tộc lớn mà phu nhân của vị đô đốc kia thuộc về, mẹ ta cũng theo số người trong phủ của họ mà tặng.

Những người còn lại không nói xấu nhà ta trong tiệc Bách hoa yến lần đó, mẹ ta đều bán với giá năm lượng bạc.

Còn lại những người từng giẫm đạp lên ta, một phần một nghìn lượng bạc.

Muốn hay không tùy ngươi.

Mẹ ta thực hiện chế độ mua sản phẩm phòng dịch theo tên thật, mỗi người chỉ được mua một phần, nếu ngươi mua cho người khác thì ngươi sẽ không có.

Muốn tiền hay muốn mạng thì tùy ngươi.

Những gia quyến của những quan viên từng nói xấu nhà ta, mấy ngày nay đều lục tục đến mua sản phẩm phòng dịch.

Họ nhìn mẹ ta nghiến răng nghiến lợi nhưng không thể không cười tươi đưa ra số tiền gấp mấy trăm lần giá thị trường để mua, nhìn rất hả hê.

Lại qua khoảng một ngày, Bạch Tâm Nhu mang theo bốn nghìn lượng bạc phiếu đến.

Mẹ ta không nhận.

“Ngươi không giống những người khác, mỗi người trong nhà ngươi một vạn lượng.”

“Dựa vào đâu?”

“Con gái ngươi không phải là hoàng hậu sao? Nhà ngươi đương nhiên tôn quý hơn những người khác, muốn thì lấy, không muốn thì thôi, đừng cản ta làm ăn.”

Bạch Tâm Nhu mắng mỏ rồi bỏ đi.

Ngày hôm sau bà ta mang theo bốn vạn lượng bạc phiếu đến, cả người mềm nhũn, lúc đưa tiền mắt bà ta đỏ hoe, như thể hận không thể xé xác mẹ ta.

“Bạch Tâm Nhu, cảm giác trắng tay như thế nào?”

Mẹ ta cười hỏi.

Bà ta để mua sản phẩm phòng dịch, cuối cùng cũng chịu bán số lương thực đó nhưng bây giờ giá lương thực không cao, tổng cộng bà ta chỉ bán được hơn hai vạn lượng.

Nghe nói số tiền còn lại bà ta đi vay Sở Oánh nhưng Sở Oánh không có.

Bà ta về nhà bán hết tất cả những thứ có giá trị trong nhà, kể cả truyền gia bảo ngọc, mới miễn cưỡng đủ.

Bạch Tâm Nhu nhìn nụ cười của mẹ ta, lại tức đến ngất đi.