Viên Mãn

Chương 5



14.

Quản gia nhận lệnh đi ra ngoài, không lâu sau, phu nhân của Hộ bộ Thượng thư đi theo sau ông ta vào.

Cha ta khi quản gia ra ngoài đã về phòng, ta ở lại dưới gốc cây cùng mẹ ta.

Phu nhân của Hộ bộ Thượng thư vừa vào thấy mẹ ta, liền cười đến nỗi không thấy cả mắt mà tiến lại gần.

“Chỉ hơn một tháng không gặp, sắc mặt của phu nhân lại càng thêm tốt.”

“Còn cô nương này nữa, ôi chao ôi chao khuôn mặt nhỏ nhắn này, thật xinh đẹp làm sao, nhìn vào là thấy vui trong lòng.”

Bà ta không chỉ khen mẹ, thấy ta ở đó, liền kéo cả tay ta luôn miệng khen ngợi.

“Có chuyện gì thì nói.”

Mẹ gạt tay bà ta đang đặt trên người ta xuống, lạnh lùng nói.

Sắc mặt của phu nhân Hộ bộ Thượng thư lập tức tái đi nhưng bà ta vẫn nhịn không phát tác, không lâu sau lại đổi sang khuôn mặt tươi cười.

“Trước đây ta có nhiều điều đắc tội với phu nhân, là lỗi của ta, mong người đại nhân đại lượng không chấp tiểu nhân.”

“Hôm nay ta đến chủ yếu là theo lệnh của phu quân nhà ta, bọn họ ở Hộ bộ muốn vay phu nhân một ít tiền.”

“Nhưng người cứ yên tâm, tiền vay sẽ được trả cả vốn lẫn lãi khi thu xong thuế năm sau, không phải vay không.”

Phu nhân Hộ bộ Thượng thư cười nói, thái độ vô cùng hạ mình.

Có câu nói rằng chớ đánh người đang cười, mẹ ta không còn thái độ không tốt như lúc đầu nữa.

“Vay tiền? Vay tiền gì? Mặc dù biên quan thường có chiến loạn, quốc khố không được sung túc lắm nhưng cũng không đến mức phải vay tiền của một thương gia như ta chứ?”

Mẹ ta nghi hoặc hỏi.

“Lời người nói quả thật đúng.”

Nói xong, phu nhân Hộ bộ Thượng thư nhìn quanh bốn phía, thấy không có người ngoài, lại mở miệng: “Là bệ hạ muốn mở rộng và tu sửa lại hành cung ở phía nam, đợi sang xuân đi tuần thì có thể đến đó nghỉ ngơi.”

Mẹ ta nhíu mày.

“Không có tiền, không cho vay.”

“Sao người có thể không có tiền được? Chưa nói đến bên nhà mẹ người, chỉ riêng những cửa hàng người mở ở kinh thành cũng có thể kiếm được không ít tiền?”

Phu nhân Hộ bộ Thượng thư có chút nóng nảy, giữa hai hàng lông mày ẩn ẩn có thể thấy sự tức giận.

Mẹ nhìn bà ta, cười nói.

“Tiền ta kiếm được đều mua thành quần áo trang sức rồi, lần trước ở trong cung người cũng thấy rồi đấy, ta tiêu tiền rất phung phí, ta vốn không có thói quen để dành tiền.”

Mẹ nói dối mà không chớp mắt: “Đúng rồi, vay tiền không đi tìm Bạch Tâm Nhu, lại đến tìm ta làm gì?”

Mẹ vừa nói xong, ta mới nhớ ra bà ấy vẫn chưa biết chuyện bát quái kia.

Một thời gian trước, mẹ đi tuần trang trại gần ngoại ô kinh thành, Bạch Tâm Nhu và phu nhân Hộ bộ Thượng thư ở kinh thành đã cãi nhau.

Nghe nói là phu nhân Hộ bộ Thượng thư vì muốn hòa nhập vào một nhóm khác mà đã nói xấu Bạch Tâm Nhu, vừa vặn bị bà ta nghe thấy.

Bạch Tâm Nhu cũng từ sau đó mà đóng cửa không ra ngoài.

Nhìn sắc mặt càng lúc càng đen của phu nhân Hộ bộ Thượng thư, ta vội vàng nói nhỏ bên tai mẹ chuyện này.

Mẹ nhướng mày, khi nhìn lại phu nhân Hộ bộ Thượng thư thì giữa hai hàng lông mày đã thêm vài phần chán ghét.

Phu nhân Hộ bộ Thượng thư lập tức không cười nổi nữa.

“La Vân Cẩm, ngươi nhìn cái gì thế? Dù sao ta cũng là phu nhân của quan tam phẩm, sao ngươi có thể khinh thường ta như vậy?”

Bà ta tức giận nói.

“Khinh thường? Ta không mắng ngươi đã là tốt lắm rồi, ta ghét nhất là loại người hai mặt ba lời, nếu không phải người ngươi phản bội là Bạch Tâm Nhu thì ta còn muốn chế nhạo ngươi vài câu.”

“Đóng cửa, tiễn khách, ta không có tiền cho vay, ngươi đi tìm người khác đi, nếu ngươi không tin thì cứ để Hộ bộ Thượng thư tâu lên bệ hạ, để bệ hạ đích thân đến tìm ta.”

Nói xong, mẹ kéo ta về phòng.

Phu nhân Hộ bộ Thượng thư muốn đi theo nhưng quản gia đã gọi người kéo bà ta lại, đuổi ra ngoài.

“Vừa mới đăng cơ đã bắt đầu nghĩ đến hưởng lạc, trước đây sao ta không nhận ra hắn lại là loại người như vậy? Nếu không phải sáu người con trai của tiên hoàng không có ai ra gì, hắn lại từ nhỏ đã định hôn với con thì cuối cùng cha con cũng không đến mức đưa hắn lên ngôi.”

Mẹ vào phòng, tức giận nói.

Ta không khỏi nhớ đến khoảng thời gian tiên hoàng sắp băng hà.

Vì bối cảnh của cha và ngoại tổ phụ ta nên việc Tần Bách đăng cơ có thể nói là vô cùng thuận lợi.

Có thể nói năm vị hoàng tử khác thấy không có hy vọng nên không có ý định chống đối, không tốn một binh một tốt mà để Tần Bách lên làm hoàng đế.

Mỗi người bọn họ đều được phong đất, phong vương.

Có thể coi là cuộc tranh giành ngôi vị thái tử hòa thuận nhất trong vài triều đại gần đây.

15.

Ba ngày sau.

Đến giờ dùng bữa trưa, đại ca vẫn chưa về.

Cha ta cho gã sai vặt đi tìm ở các trà lâu mà đại ca thường đến nhưng đều không thấy người.

Mãi đến khi chúng ta dùng xong bữa trưa một lúc lâu, đại ca với vẻ mặt phức tạp mới trở về.

Đuổi hết nha hoàn trong phòng ra ngoài, đại ca đóng cửa lại, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn cha nói.

“Cung Thân vương, Nhân Thân vương, Trang Thân vương, Duệ Thân vương, Hiền Thân vương… đều bạo tử rồi.”

“Cái gì?”

Cha ta kinh ngạc kêu lên.

Trong lòng ta cũng vô cùng chấn động.

Năm vị thân vương này chính là năm người anh em cùng cha khác mẹ của Tần Bách.

Hôm qua ta còn cảm thán họ là những hoàng tử hiếm hoi của hoàng gia có thể chết già, sao hôm nay lại đột nhiên cùng nhau bạo tử?

Điều này không khỏi khiến người ta suy nghĩ nhiều.

“Ngoài ra, Trấn Bắc vương, Bình Nam vương… những người anh em của tiên hoàng này cũng đều băng hà, ngay cả con cái của họ cũng không có ai may mắn thoát chết.”

Đại ca nói đến cuối cùng, giọng nói đã xen lẫn vài phần xót xa, nói xong, huynh ấy ngẩng đầu nhìn cha ta: “Có bằng hữu báo cho con biết, gần một tháng nay họ đều đang dùng Diên niên đan, loại Diên niên đan này là do tiên hoàng cho người chế tạo, có tác dụng kéo dài tuổi thọ, tiên hoàng sống lâu hơn mấy vị hoàng đế trước gần mười mấy năm, không biết ai truyền ra tin đồn rằng dùng càng lâu thì sống càng lâu, bọn họ liền tự mình bắt đầu dùng, cũng bắt con cái dùng theo.”

“Hiện tại chỉ mới một tháng, đều đã không còn.”

“Năm đó khi bệ hạ băng hà, trong hộp ở đầu giường có để Diên niên đan và đơn thuốc, đều được ông ấy truyền lại cho Tần Bách.”

Nghe đại ca nói xong, ánh mắt cha ta trầm xuống không ít.

“Cha, chuyện này không thể không liên quan đến Tần Bách, nếu hắn thực sự tàn độc như vậy, chúng ta cũng phải sớm có tính toán, binh lính của cha đều ở biên quan, không thể giải quyết được vấn đề cấp bách, mặc dù cha cầm hổ phù, lại có uy vọng quân công nhiều năm như vậy, cộng thêm thế lực nhà ngoại tổ, Tần Bách không dám công khai làm gì chúng ta nhưng đao kiếm trong bóng tối thì khó phòng.”

Cha ta gật đầu.

Ông nắm chặt tay, quay người định đi vào thư phòng nhưng giữa chừng lại nghĩ đến điều gì đó, nhìn đại ca ta: “Tần Dật thế nào?”

“Hiện tại hắn không sao, vừa nhận được tin ở biên quan, hắn đã về nhà đưa Trấn Bắc vương đoạn đường cuối, chỉ không biết hắn có dùng loại đan dược đó không, con đã cho thuộc hạ truyền tin cho hắn, mọi chuyện phải đợi thư hồi lại mới biết được.”

Cha ta hơi thở phào nhẹ nhõm, ra khỏi cửa.

Đại ca đang chuẩn bị đi theo ra ngoài, ánh mắt đột nhiên liếc thấy ta: “Sợ không?”

Ta lắc đầu.

“Quả nhiên là con gái Vân gia ta.”

Câu này nghe sao giống giọng điệu của cha quá vậy?

“Một lát nữa muội hãy đến cửa hàng tìm mẹ, kể chuyện này cho bà ấy biết, ngày thường cẩn thận một chút là được, không cần quá căng thẳng.”

“Những vị vương gia này vừa mới xảy ra chuyện, nếu Tần Bách không muốn lập tức bị đổi triều thay ngôi thì trong thời gian gần đây sẽ không động đến chúng ta, hắn không chịu nổi hậu quả đâu.”

“Ở kinh thành, muốn chơi thế nào thì chơi, thấy ai không vừa mắt muốn đánh thì đánh, giống như bình thường, nếu có chuyện gì không giải quyết được thì tìm đại ca tới bảo vệ.”

Ta gật đầu.

Đại ca nhìn vẻ mặt của ta, đột nhiên cười nhẹ một tiếng, đi tới xoa đầu ta.

Bàn tay to lớn đặt trên đỉnh đầu, ta cảm thấy căng thẳng, không dám động đậy.

May mà chỉ một cái, đại ca đã thu tay lại, ra khỏi cửa.

Ta sờ ngực mình, ngoài việc đập nhanh hơn thì hình như còn hơi ấm áp?