Triển Chiêu đứng sau lưng hắn, ánh mắt theo dõi từng trang thông tin tải lên trên màn hình, tim đập cũng dần dần nhanh hơn. Đến khi trên màn ảnh xuất hiện ảnh chụp quen thuộc của người kia, lại thêm cái tên đó, Triển Chiêu nhàn nhạt nở nụ cười.
—
Giờ này phút này, lòng của Triển Chiêu rất loạn. Có rất nhiều chuyện, trong lúc người ta trải qua thì không hề có quá nhiều xúc động. Tuy nhiên sau này sẽ hối hận, hối hận vì sao mình không thể chết đi, thế nhưng trong thời điểm sự việc đang diễn ra đó, lại cứ đơn giản tham dự vào như vậy, còn cho rằng không sao.
“Đinh đại ca, anh với Nguyệt Hoa hôm nay đến Hãm Không một chuyến được không? Em với Triển Chiêu có việc gấp phải thương lượng với hai người.”
Đối với vấn đề thân phận của Triển Chiêu, anh em Đinh gia không phải là chưa từng nghĩ biện pháp, nhưng quan trọng là tình huống của Triển Chiêu mà bọn họ nắm và Bạch Ngọc Đường được biết không giống nhau. Về phía bọn họ, Triển Chiêu là người cổ đại, cho nên lúc đó chuyện quan trọng nhất là làm sao giúp cậu sống được ở thế giới hiện đại này. Còn đối với Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu là một người mất trí nhớ, cho nên hắn cho rằng Triển Chiêu cần một thân phận hợp pháp để lưu lại D thị, đây mới à chuyện trọng yếu nhất.
Hiện vấn đề đã bị đẩy đến nước không thể không giải quyết, không biết đến ngày nào thì người của cục công an sẽ tìm đến trước cửa đây.
Anh em Đinh gia đến rất nhanh, biết được chuyện đã xảy ra, Đinh Nguyệt Hoa chau mày, nhìn anh trai của mình một cái, lại nhìn Bạch Ngọc Đường một cái.
“Hiện tại thân phận của Triển Chiêu là vấn đề lớn nhất, trước đây tôi cũng từng nghiên cứu qua các tài liệu có liên quan, nếu như muốn cho cậu ấy một thân phận hợp pháp thì phải có nguyên nhân hợp lý cho quá khứ của cậu ấy, cũng là chuyện khó nhất.” Định Nguyệt Hoa nói.
“Nguyệt Hoa ——” Triển Chiêu lắc đầu, cậu biết người của Đinh gia đối với cậu là tốt thật lòng, cậu rất cảm kích, cho nên cậu không chịu được khi Đinh Nguyệt Hoa tự trách mình như vậy.
“Nguyệt Hoa, cho dù trước đây cô đưa tôi vào thu dung sở, tôi cũng sẽ không trách cô, huống chi mọi người còn đối xử với tôi tốt như vậy. Không có mọi người, làm sao tôi có thể sống sót, lại còn nói xin lỗi cái gì, cô muốn Triển Chiêu xấu hổ chết sao?”
“Được rồi,” Đinh Triệu Lan cười nói, “Sự tình còn chưa tới nông nỗi thập tử nhất sinh, hai đứa cứ giằng co để làm gì chứ. Nguyệt Hoa, em nói hết tư liệu đã tra được nói cho hai đứa này đi.”
Đinh Nguyệt Hoa ngượng ngùng cười cười, nhìn qua Bạch Ngọc Đường một cái rồi nói với Triển Chiêu: “Bây giờ nếu như muốn chứng minh cậu không còn ký ức về cuộc sống trước đây, cũng chỉ có thể đến định lý khoa Thần kinh, chứng minh cậu thật sự mất trí nhớ. Có bản giám định này thì có thể đến cục công an xin cấp lại hộ khẩu và nhân dạng cho cậu.”
“Giám định như thế nào?” Biểu tình lo lắng của Bạch Ngọc Đường không giảm bớt một phân, nhìn qua Triển Chiêu chẳng hề có chút nào có vẻ như thần kinh có vấn đề, dạng giám định tư pháp này thật sự có thể cho ra một kết quả làm bọn họ hài lòng sao?
Đinh Nguyệt Hoa cười nói: “Tôi có một đàn anh làm ở Bệnh viện Thần kinh, tôi đã hỏi qua anh ta về vấn đề tương quan, theo như anh ta nói, thường sẽ sử dụng phương pháp thôi miên để cậu nhớ lại những chuyện đã xảy ra. Nếu như lời nói cậu có điểm ăn khớp, có lẽ căn bản chứng minh được cậu ấy bị mất trí nhớ. Đối với một người rơi vào tình trạng như vậy, bất cứ xã hội văn minh nào cũng phải cấp cho người đó một thân phận hợp pháp, không phải sao?”
Đinh Nguyệt Hoa nhìn Triển Chiêu một chút, cũng cảm nhận được một tia lo lắng. Đã sớm biết đến biện pháp này, nhưng vẫn không đưa Triển Chiêu đi làm là do cô không biết liệu trong lúc Triển Chiêu bị thôi miên có nói ra chuyện tình ở Đại Tống hay không, nếu nói đến, liệu có thể bị xem như bệnh nhân tâm thần không.
“Nguyệt Hoa,” Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, bình thản nói, “Giám định này thường do ai làm?”
Đinh Nguyệt Hoa nhíu nhíu mày, đây chính là vấn đề cô lo lắng nhất.
“Thường do pháp y chuyên nghiệp thực hiện, nếu như chuyện của cậu đã kinh động đến cả cục cảnh sát thành phố, chỉ sợ việc đánh giác cũng sẽ giao cho pháp y chuyên môn phụ giám định tinh thần của cục thành phố tiến hành.”
Triển Chiêu gật đầu, chuyển sang nói với Bạch Ngọc Đường: “Ngọc Đường, có thể giúp tôi tra thử xem ai là người phụ trách công tác này của cục thành phố không?”
Bạch Ngọc Đường không chờ Triển Chiêu hỏi thêm, mở máy vi tính ra, đăng nhập vào trang mạng của cục công an thành phố D.
Triển Chiêu đứng sau lưng hắn, ánh mắt theo dõi từng trang thông tin tải lên trên màn hình, tim đập cũng dần dần nhanh hơn. Đến khi trên màn ảnh xuất hiện ảnh chụp quen thuộc của người kia, lại thêm cái tên đó, Triển Chiêu nhàn nhạt nở nụ cười.
“Công Tôn Sách, trưởng Khoa Giám định ——” Bạch Ngọc Đường đọc lớn thông tin hiển thị trên máy.
Công Tôn tiên sinh, quả nhiên là ông. Triển Chiêu chầm chậm thở hắt ra một hơi, quay sang nói với ba người kia: “Mọi người đừng gấp, dù sao đi nữa bọn họ cũng chưa tìm tới mà, nếu quả thật đến ngày đó, tôi cứ đến cục thành phố làm cái giám định này là được rồi.”
Bất luận đưa y đến thế giới này là ai hoặc là thần thánh nào, lúc này Triển Chiêu bỗng dưng cảm thấy cái kẻ đó đối xử với mình cũng không tệ lắm. Chậm rãi bước đến bên cửa sổ, Triển Chiêu nhìn lên bầu trời lấp lánh ánh sao bên ngoài, đột nhiên nở nụ cười. Ngươi bắt ta tới, ta còn không có quyền chọn lựa, bất quá nếu đã tới, ta ngược lại muốn xem thử ngươi muốn làm ra chuyện gì.