Viễn Phương

Chương 3: Ba, sao cậu không đưa tôi nữ nhi hồng?



Nhân viên của “Hãm Không” đều biết, Triển quản lí của bọn họ không thích mọi người khách sáo với mình, nhưng mọi người thực sự đều thích cậu. Cậu không thường cười, cũng rất ít nói chuyện, thế nhưng cũng rất ôn hòa, như cây đón gió xuân, càng khiến cho những người xung quanh không đành lòng đem đến bất kỳ phiền não nào, quấy rối sự bình an của cậu. Đáng tiếc, trên người cậu luôn luôn chìm trong một loại sầu bi nhàn nhạt, lại như thể vĩnh viễn không cách nào tan biến, bởi vì, khởi điểm của nỗi sầu bi tựa như rất xa, xa đến mức không ai có thể chạm đến, càng không thể vãn hồi.



Hôm nay là cuối tuần, “Hãm Không” như thường lệ đầy ngập khách, tuy nhiên, là ông chủ thì luôn có chỗ, như lúc này anh em Đinh gia đang an vị ở hai bên trái phải quầy bar của Triển Chiêu, nhận lấy ánh mắt hâm mộ của mọi người.

“Triển Chiêu, cậu nói thử xem có bao nhiêu khách ở đây là đến vì cậu?” Đinh Triệu Lan cười hỏi.

Triển Chiêu đỏ mặt, giơ ly rượu lên, che dấu cảm giác không được tự nhiên. Ai, lâu như vậy rồi, vẫn là không thể quen được người ở đậy, vì sao khi nhìn người khác tuyệt nhiên không biết thu liễm.

“Anh,” Đinh Nguyệt Hoa cười nói: “Nhờ có Triển Chiêu chuyện làm ăn của anh mới tốt như vậy, sao lại không thấy anh tăng lương cho cậu ấy chứ?”

“Tăng tiền lương gì chứ?” Đinh Triệu Huệ bên cạnh cũng góp lời bênh vực kẻ yếu: “Hình như cho tới giờ vẫn chưa từng thấy ảnh phát lương cho Triển đại ca ấy chứ, đúng là quỷ hút máu mà.”

“Này, em đi nói anh hai của mình vậy đó hả?” Đinh Triệu Lan cười, vỗ vỗ đầu em trai.

“Em ấy nói không sai, anh hai đúng là rất quá đáng đó.”

“Đừng trách Đinh huynh, anh ấy có đưa, nhưng do Triễn mỗ không cầm.” Triển Chiêu cười nói: “Các vị chấp nhận thu lưu Triễn mỗ, đã là vô cùng cảm kích.”

“Ai, cậu có thể nào đừng như vậy nữa được không.” Đinh Triệu Lan thở dài: “Nghe cứ như thể thế giới khác vậy, tôi cứ có cảm giác mình là một thằng sếp khốn nạn chuyên ép uổng nhân viên không bằng.”

“Ha ha, chứ còn gì nữa.” Đinh Triệu Huệ cười nói.

“Tiểu tử thối, phắn về nhà mau, tuổi còn nhỏ mà suốt ngày lảng vảng ở quán bar, cũng không chịu học hành cho đàng hoàng, hèn chi không biết kính trên nhường dưới gì cả.” Đinh Triệu Lan cười mắng.

“Cũng anh nói chứ ai, nhà chúng ta em rảnh nhất, nên bảo em theo trông chừng Triển đại ca, giờ lại đi mắng em,” Đinh Triệu Huệ không phục nói: “Hơn nữa em cũng mười tám tuổi còn gì, cũng được phép uống rượu rồi, vì sao không được tới?”

“Tiểu tử thối…”

“Quỷ keo kiệt…”

Triển Chiêu mỉm cười nhìn cảnh hai người tranh cãi ầm ĩ, trong ngực dâng lên một trận ấm áp, ở nơi xa lạ này, có thể gặp được huynh muội ba người, ta thực sự may mắn. Ngọc Đường, thời gian gần nghìn năm, không có Triển Chiêu ở bên cạnh ngươi, ngươi có tìm được người khiến ngươi ấm lòng không?

“Hãm Không” là một quán bar vô cùng đơn giản, địa điểm là một quảng trường ít người héo lánh, bên trong lại không có nội thất hoa lệ, không có âm nhạc kích thích, cũng không có trình diễn tân kỳ thu hút, nhưng kỳ quái là, việc làm ăn của nó tốt đến kỳ diệu, tốt đến mức cả chủ quán cũng không chịu nổi.

Ở thế kỷ hai mươi mốt này, sợ rằng cũng không tìm được người thứ hai làm ăn lạ lùng như Đinh Triệu Lan. Hình như từ khi anh mở “Hãm Không” đến nay cũng chưa từng nghĩ đến lợi nhuận. Nhưng đúng là ngày hôm nay, khiến anh đau cả đầu không phải vì thu nhập quá ít, mà là khách quá đông, ai, cho nên đám chủ bọn họ, muốn ngồi trong đây lẳng lặng yên ổn ngồi một lát cũng là một hy vọng xa vời.

Điều làm các nhân viên của “Hãm Không” kinh ngạc nhất không phải là mấy người chủ sở hữu quán, mà lại là quản lý của bọn họ – Triển Chiêu. Mọi người đều biết, khách hàng đến đây, ít nhất 80% là để gặp mặt vị “Triển quản lý” này một cái. Lúc ban đầu, đã ở trong thế giới điên cuồng này, còn được mấy người có thể tĩnh lặng thưởng thức không gian trầm lắng và cổ điển của “Hãm Không”. Thế nhưng, cho dù người đến là có là người trầm luân trong cuộc sống trần tục đến mức nào, chỉ cần nhìn thấy Triển Chiêu một lần, ai cũng cảm thấy bình lặng trong lòng. Rất kỳ quái phải không, ngay cả khách đến nơi này cũng nói rằng không hiểu vì sao. Bọn họ chỉ biết, “Hãm Không” là một nơi yên tĩnh, nơi đó sẽ mang đến cho bọn họ sự thoải mái cùng cảm giác an tâm.

Triển Chiêu rất ít khi xuất hiện ngoài quán, chỉ có đến cuối tuần, mỗi khi anh em nhà họ Đinh tụ họp lại, cậu mới đến quầy bar ngồi một chút. Cậu không quen được việc ánh mắt của mọi người đều dồn về mình, tuy rằng đã thích ứng với tập quán sống ở đây, nhưng vẫn không cách nào chịu được cách gặp gỡ giao tế của người nơi này. Cậu không nhận tiền lương của Đinh Triệu Lan, một mặt là do cậu thực sự không cần tiền, mặt khác, cậu căn bản cũng không xem chuyện ở đây là công việc mình phải làm. Đối với cậu mà nói, nơi này không có ý nghĩa tầm thường, dù không phải nhà, nhưng cậu lại có thể cảm thấy như là nhà.

Nhân viên của “Hãm Không” đều biết, Triển quản lí của bọn họ không thích mọi người khách sáo với mình, nhưng mọi người thực sự đều thích cậu. Cậu không thường cười, cũng rất ít nói chuyện, thế nhưng cũng rất ôn hòa, như cây đón gió xuân, càng khiến cho những người xung quanh không đành lòng đem đến bất kỳ phiền não nào, quấy rối sự bình an của cậu. Đáng tiếc, trên người cậu luôn luôn chìm trong một loại sầu bi nhàn nhạt, lại như thể vĩnh viễn không cách nào tan biến, bởi vì, khởi điểm của nỗi sầu bi tựa như rất xa, xa đến mức không ai có thể chạm đến, càng không thể vãn hồi.

“Tiên sinh, rốt cuộc ngài muốn gì?”

Bartender Tiểu Văn nhìn cái người trước mặt làm loạn cũng gần hai chục phút, mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, trong lòng thở dài đến lần thứ một trăm, ai, từ đâu xuất hiện cái tên tiểu tử không hiểu chuyện này, thật bực mình. Nói với hắn hơn một trăm lần rồi, ở đây không có nữ nhi hồng, quản lý của chúng tôi cũng sẽ không tiếp chuyện khách, thật không biết mình truyền đạt không đúng cách hay lỗ tai người này có vấn đề nữa. Cũng may thời gian còn sớm, trong quán vẫn chưa có khách, nếu không nhất định sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn.

“Nữ nhi hồng, bằng không mời quản lý của các người ra đây gặp tôi.” Cái tên kia cũng rất kiên nhẫn không bỏ qua yêu cầu ban đầu, dáng vẻ tươi cười như thiếu nợ dính chặt trên gương mặt điển trai.

“Tiên sinh, ở đây chúng tôi không có nữ nhi hồng.” Gắng gượng duy trì nụ cười cứng ngắc, Tiểu Văn mở miệng lần thứ một trăm lẻ một.

“Quán bar không có rượu, cậu nói tôi tin chắc?” Người nọ vẫn giữ nguyên vẻ tươi cười như trước: “Không có rượu thì gọi người ra đây.”

“Tiên sinh xin thứ lỗi, Triển quản lí chưa bao giờ ra mặt tiếp khách.” Gương mặt Tiểu Văn ngoài cười nhưng trong không cười. Ngực nói, hừ, chỉ dựa vào mỗi cái vẻ ngoài đẹp trai này mà anh đã muốn gặp quản lí của chúng tôi á, thật là không biết tự lượng sức.

“Hửm?” Đôi mắt xinh đẹp híp lại, người nọ lạnh lùng nói: “Không thể gặp, hay là không dám gặp?”

“Tiên sinh,” Nghe hắn nói năng lỗ mãng, Tiểu Văn giận lắm: “Sao anh lại nói vậy hả.”

Ngọc đường ——

Triển Chiêu đứng ở cửa vào tiền sảnh, ngơ ngác sững sờ. Ngọc Đường, là ngươi thật sao?

Bạch Ngọc Đường vừa đưa mắt qua, cùng lúc nhìn thấy Triển Chiêu, cũng không khỏi sửng sốt, người này, đã gặp qua ở đâu?

“Cậu là ai?” Bạch Ngọc Đường nhíu chặt đường chân mày, nhìn thẳng vào đôi mắt của Triển Chiêu hỏi.

“Triển Chiêu.” Tận lực khống chế thanh âm run rẩy của chính mình, Triển Chiêu không biết chuyện phát sinh trước mắt là mộng hay thực. Bạch Ngọc Đường rành rành đang đứng trước mặt mình, nói chuyện với mình, hắn thực sự là Bạch Ngọc Đường.

“Triển Chiêu?” Nghi hoặc trong lòng Bạch Ngọc Đường ngày càng sâu, vì sao cái tên này quen thuộc như vậy.

“Cậu là quản lý?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Đúng vậy.” Triển Chiêu không dám nói thêm lời nào, chỉ sợ sẽ tiết lộ tâm tình của mình, càng sợ hết thảy chỉ là một giấc mơ, sẽ bị thanh âm của mình đánh thức.

“Như vậy thì tại sao không để nhân viên của cậu bán nữ nhi hồng cho tôi?” Trong lòng Bạch Ngọc Đường tự dưng buồn bực, người trước mặt thực sự rất dễ nhìn, nhưng không hiểu sao ngực lại cảm thấy thật khó chịu. Kỳ lạ thay, trong lòng có chút chua xót, thậm chí còn có chút đau đớn, khiến Bạch Ngọc Đường hơi nhíu mày.

“Nữ nhi hồng ——” Thanh âm của Triển Chiêu run bắn, tâm tình hỗn loạn gần như không khống chế nổi. Cậu cảm thấy trái tim đau xót từng cơn, như thể sẽ rơi lệ. Không sai, hắn chính là Ngọc Đường, hắn còn nhớ rõ nữ nhi hồng, thế nhưng hắn đã không còn nhớ Triển Chiêu.

“Cậu ——” Bạch Ngọc Đường thấy cậu kích động như vậy, cảm thấy có hơi khó hiểu, lo lắng tăng thêm mấy phần. Triển Chiêu này, thật là một người kỳ lạ.