Viên Xuân

Chương 43



Bình yên chỉ là sự giả dối, là vảy ngược dần dần mọc dài móc lấy máu thịt con người.

— Nhật kí An Viên

Vào ngày thứ ba sau khi hai đứa nhỏ từ trấn về bà nội nhận ra hai người họ có gì không đúng lắm, trước đây An Viên luôn theo sau Thẩm Hành Xuân, một bước không rời, lúc về tuy cả hai vẫn ăn cùng ở cùng như trước, nhưng An Viên không còn dính lấy Thẩm Hành Xuân nữa.

Thẩm Hành Xuân theo ông lên núi, An Viên không đòi theo nữa, trừ ra vườn giúp việc ra thì toàn một mình lặng lẽ ở trong nhà, đọc sách, chơi phi tiêu, hoặc xem đĩa phim Thẩm Hành Xuân thuê cho em.

An Viên đã xem hết đĩa phim Thẩm Hành Xuân thuê cho em, xem xong em lại nghe băng, vừa làm bài tập hè vừa nghe, nghe hết một mặt thì đổi sang mặt kia.

Thẩm Hành Xuân vẫn nhận được quà sinh nhật An Viên tặng, là một cây bút mực, đặt trong một hộp quà đẹp đẽ màu lam, trên hộp còn thắt nơ bướm bằng ruy băng, trên thân bút khắc chữ Y&C.

An Viên không đưa trực tiếp cho Thẩm Hành Xuân, chỉ lặng lẽ nhét hộp quà của mình vào cặp sách Thẩm Hành Xuân, để cùng quà những người khác tặng.

Rất nhiều ngày sau Thẩm Hành Xuân mới nhìn thấy, cậu luôn để bút mực An Viên tặng trong hộp bút, nhưng chưa từng dùng, bút mực An Viên mua cho cậu quá tốt, cậu không nỡ dùng, cậu cũng không hỏi An Viên lấy tiền ở đâu, nghĩ chắc là tiền em dành dụm.

Mới đầu An Viên còn lén liếc mấy cái khi Thẩm Hành Xuân làm đề, em biết Thẩm Hành Xuân đã thấy bút mực em tặng rồi, bởi vì hộp quà đã mở để cùng với đĩa phim, nhưng em vẫn chưa thấy Thẩm Hành Xuân dùng bao giờ, về sau An Viên cũng không để tâm nữa.

Em nghĩ, có lẽ Thẩm Hành Xuân không thích chiếc bút em tặng, dù sao một thứ dùng để viết như bút mực, phải dùng thuận tay mới được xem là tốt.

Bà nội chỉ nghĩ hai đứa nhỏ giận dỗi nhau, một lần khác Thẩm Hành Xuân theo ông lên núi, bà ở trong vườn trêu An Viên:

“Hôm nay sao không chơi phi tiêu quyết định xem có lên núi cùng anh con nữa không nữa rồi?”

Trời đã trở lạnh, An Viên vẫn đang đội mũ rơm, em đẩy vành mũ lên, nói:

“Bà ơi con sợ rắn, không đi cùng ông với anh đâu.”

“Bây giờ lại sợ rồi à?”

“Vâng, bây giờ lại sợ rồi ạ.”

“Có phải xích mích gì với Đại Xuân không?”

Tim An Viên rơi lộp bộp, hốt hoảng phủ nhận:

“Không phải đâu bà, con với anh Xuân không xích mích gì cả.”

“Lúc trước bà còn bảo, chưa thấy hai đứa giận dỗi nhau bao giờ, bây giờ thì lạ thật đấy.” Bà nội cười nói. “Giận thì có đẩy xe ba gác ra đường mòn đón hai người đấy nữa không?”

“Ông với anh hái thuốc nặng lắm, vác từ trên núi xuống đã rất mệt rồi ạ, con phải đi đón hai người chứ.”

Bà nội không hỏi thêm, cười haha nói:

“Vậy là vẫn chưa giận, lúc bà với ông con gây gổ nhau, bà chẳng thèm quan tâm ông đâu…”

An Viên chắc chắn không thể không quan tâm ông và Thẩm Hành Xuân, lần nào em nhìn đầu vai bị túi hằn đỏ của Thẩm Hành Xuân cũng xót hết nửa ngày, quá trưa, mặt trời chuẩn bị đi xuống, em lại đẩy xe ba gác ra ngoài, để hai ấm trà bà nội nấu trên xe, bây giờ là trà nóng.

Em vẫn ngồi đợi ở đường mòn bên lề, tuy là ngồi trên xe, nhưng kiến lửa vẫn men theo xe bò lên người em, em luôn để ý kiến lửa, bị cắn buổi tối sẽ tự mình bôi thuốc trước rồi nằm xuống ngủ.

Lần nào Thẩm Hành Xuân đi cũng sẽ hái một ít việt quất mang về cho An Viên, bây giờ trên núi còn rất ít, sau đó càng hái càng ít, về đến nhà thì rửa sạch cho em, bê một bát cho An Viên, một bát cho bà, An Viên ăn tối xong bê bát ăn từng quả một.

Có lẽ là kiến lửa lần này quá ghê gớm, đêm An Viên bôi thuốc xong vẫn rất ngứa, Thẩm Hành Xuân nghe An Viên gãi chân sồn sột, kéo đèn xem, cuối cùng lại gọi ông dậy, ông bèn lấy thuốc mới cho An Viên.

Thẩm Hành Xuân cầm chân An Viên bôi thuốc cho em.

“Ngứa sao không bảo anh, hai lần trước đi có phải cũng bị cắn không?”

“Hai lần trước không sao, dùng thuốc kia là khỏi, chắc kiến lửa lần này ghê gớm quá, ngưa ngứa còn đau đau nữa.”

“Đau sao không gọi anh?”

“Cũng không đau lắm.”

Thẩm Hành Xuân không nói gì khác, bôi thuốc cho An Viên xong, nhìn chân trái dạo trước bị bỏng của em, ông nội đã kê thuốc trị bỏng mới cho An Viên, không để lại sẹo, vẫn trắng như trước.

Cậu buông ống quần ngủ của An Viên xuống, rồi nhéo nhéo mặt em.

“Ngủ đi.”

An Viên gật đầu, trèo lên đệm phía mình nằm ngay ngắn, đệm của hai người trải rất xa nhau, một người đầu này, một người đầu kia, nhưng sáng nào An Viên cũng tỉnh giấc cạnh Thẩm Hành Xuân.

Sự gượng gạo giữa hai người kéo dài mãi đến khai giảng, bà nội đã lắp điện thoại trên trấn, trong nhà cũng lắp một bộ, liên lạc tiện hơn trước rất nhiều.

Lên lớp mười hai, thời gian biểu của Thẩm Hành Xuân thay đổi rất nhiều, hai tuần mới nghỉ một lần, tiết tự học buổi tối cũng dài hơn một tiếng.

Mỗi sáng ngoại trừ đi học cùng Thẩm Hành Xuân ra, An Viên không đi tìm cậu nữa, buổi trưa cũng không sang nhà ăn cấp ba ăn nữa, tối cũng không đợi Thẩm Hành Xuân.

Mới đầu lúc ăn trưa Thẩm Hành Xuân còn đi gọi An Viên mấy lần, về sau thời gian nghỉ trưa của cậu cũng không nhiều nữa, chạy đến nhà ăn ăn vội mấy miếng rồi chạy về lớp, về sau cũng hết đi gọi An Viên.

Hiện tại An Viên ăn cơm trưa cùng Cảnh Bạch, buổi tối tan học cùng về nhà.

Cảnh Bạch đã biết chuyện của An Viên, An Viên không nói được với ai, chỉ có thể nói với Cảnh Bạch.

“Tiểu Viên Tử, ăn cơm tử tế đi, anh Bạch cũng chỉ có thể ngồi nhà ăn ăn cùng mi hai năm thôi, anh không học cấp ba đâu.”

“Anh Bạch, sao anh không đi học cấp ba thế.” An Viên hơi bất ngờ.

Cảnh Bạch ăn rất ít, lần nào lấy thức ăn xong cũng gắp không ít sang bát An Viên, cậu gắp cho An Viên một cái đùi gà nhỏ mới đáp:

“Thành tích của anh mi cũng biết đấy, trong lớp anh lớn tuổi nhất, thành tích còn kém nhất, hồi nhỏ điểm anh cũng không tốt, không có tố chất học lên, tốt nghiệp cấp hai xong anh dự định đi Bắc Kinh học trường nghệ thuật.”

“Thế bố mẹ anh đồng ý không?”

“Đồng ý.”

“Vậy anh Phong biết không?”

“Anh ấy sắp xếp cho anh đó, anh ấy đã nhắm trường ở Bắc Kinh cho anh rồi, mẹ anh trước kia là giáo viên âm nhạc, từ nhỏ anh đã học với bà, loại nhạc cụ nào cũng biết chơi một ít, thật ra bản thân anh cũng khá thích.”

“Bản thân thích là được.” An Viên nói. “Anh Bạch, bố mẹ anh biết chuyện giữa anh và anh Phong không?”

“Biết, hồi nghỉ hè anh dẫn anh Phong về nhà ăn cơm, anh bảo bố mẹ là bạn học, nhưng thật ra họ biết, nhưng không nói gì cả, bây giờ họ yêu cầu rất thấp ở anh, sống tiếp là được, anh chắc chắn sẽ sống thật tốt, sức khỏe không tốt thì bồi bổ dần thôi, cứ bồi bổ là khỏe lên à.”

Cảnh Bạch nói rồi cười.

“Anh Phong nói nguyên văn như sau, anh ấy nói ở cạnh anh ấy anh ấy mới yên tâm, anh cũng không muốn anh ấy chạy đi chạy lại, đi tàu từ Bắc Kinh về mất hai ngày một đêm lận.”

An Viên cũng thầm tính thời gian, về sau anh Xuân lên Bắc Kinh học, cơ hội gặp mặt của họ có lẽ sẽ cực kì ít ỏi.

Hơn 10h tối Thẩm Hành Xuân mới về đến nhà, trước đây An Viên không đợi cậu, làm bài tập xong sớm liền vào phòng ngủ, mỗi ngày nghe thấy tiếng cửa sắt trong sân, trở mình nằm trên thành giường lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài, đợi Thẩm Hành Xuân vào nhà em lại vội vã nhắm mắt nằm ngay ngắn.

Hôm nay em không ngủ, đợi mãi đến khi Thẩm Hành Xuân về.

Mùa hè ngắn, mùa thu cũng ngắn, trời trở lạnh rất nhanh, sang tháng mười đã có sương, nhiệt độ ban đêm đã dưới 0, dự báo thời tiết nói sắp có tuyết, bọn họ đều đã thay sang quần áo dày, trong nhà cũng nhóm lò sưởi.

“Tiểu Viên nhi vẫn chưa ngủ à, bài tập tối nay nhiều hả?” Thẩm Hành Xuân đẩy cửa vào rồi tháo găng.

An Viên thuận tay bắt lấy găng cậu vắt lên lưng ghế, em phát hiện Thẩm Hành Xuân gầy đi rồi, mặc áo trước đây, phần eo đã hơi rộng.

Em nói:

“Khá nhiều ạ.”

“Chương trình học của lớp tám dễ theo không?”

“Đơn giản, dễ theo.” An Viên lại ngồi xuống, cầm bút lên làm bài tiếp.

Thẩm Hành Xuân để cặp lên ghế, ngồi trên chiếc ghế cạnh An Viên, nhìn đề thi trên bàn của em một cái, thấy em không phải đang làm đề thi của lớp tám mà của lớp chín, cậu xoa đầu An Viên.

“Ghê đấy, bây giờ đã bắt đầu làm đề lớp chín rồi, em anh có khác.”

An Viên đặt bút xuống, nói:

“Anh, em chuẩn bị nhảy lớp, lên lớp chín.”

Bây giờ em đang chuẩn bị cho kì thi vượt lớp, nội dung thi đều là chương trình học lớp chín, chuyện vượt lớp là trưởng khối chín và giáo viên chủ nhiệm hiện tại của em bảo em, em vẫn chưa nói với người khác, vì em phải tham gia một kì thi vượt lớp trước mới được.

Thẩm Hành Xuân hơn em bốn lớp, khoảng cách bốn năm quá xa, rút ngắn được năm nào hay năm ấy.

Thẩm Hành Xuân đương nhiên nhìn ra suy nghĩ trong lòng An Viên, nhưng cậu nhìn chồng sách và đề thi dày cộp bên tay An Viên, xoa đầu em một cái.

“Tiểu Viên nhi, đừng cố quá, nhảy lớp vất vả lắm, vả lại bạn bè xung quanh em cũng sẽ thay đổi theo, em còn phải tốn thời gian hòa nhập với đám bạn mới.”

An Viên tưởng Thẩm Hành Xuân sẽ vui cho em, nghe xong lời cậu tim khựng lại, em không nói với Thẩm Hành Xuân, cho dù em không nhảy lớp, trừ Cảnh Bạch ra cũng không có bạn bè gì, hơn nữa em đã tự học hết chương trình lớp chín rồi.

Đã bao nhiêu ngày, lần nào em cũng chỉ nói với Thẩm Hành Xuân không quá ba câu, trong lòng nổi một vướng mắc lớn, em không muốn tranh luận gì với Thẩm Hành Xuân bây giờ, nhưng trong lòng rối như dây gai, còn mọc vảy ngược, mỗi giây mỗi phút đục khoét gan phổi, nay còn xông lên tận đỉnh đầu.

An Viên quay đầu nhìn Thẩm Hành Xuân, nói:

“Anh, anh sắp đi Bắc Kinh học rồi, em cũng muốn đi sớm, có phải anh…biết em thích anh rồi, không muốn em đi Bắc Kinh tìm anh nữa không.”

Trong lòng Thẩm Hành Xuân không hề nghĩ thế, nhưng cũng chỉ hé hé miệng, không nói gì ngoài một câu “đừng nghĩ nhiều”, rút đề thi trong ba lô ra bắt đầu làm.

An Viên thấy Thẩm Hành Xuân vẫn dùng chiếc bút trước đây của cậu, đầu bút đã vẹo, trên thân bút còn lồi lõm lỗ chỗ, lại hỏi:

“Anh, bút anh đã cũ thế rồi, sao không dùng bút em tặng? Không thích à?”

“Đâu có không thích, vẫn giữ luôn luôn mà.”

“Anh, nếu anh không muốn em nhảy, em sẽ không nhảy nữa.”

Thẩm Hành Xuân cúi đầu, bút trong tay không ngừng.

“Không phải, em muốn nhảy cứ nhảy đi.”

An Viên dịch ghế sang cạnh Thẩm Hành Xuân, gặng hỏi:

“Anh, em đang hỏi ý anh, anh muốn em nhảy không? Nếu anh không muốn em nhảy, em sẽ không nhảy nữa, nếu anh không muốn em đi Bắc Kinh, em sẽ không đi nữa…”

Giọng An Viên luôn rất nhỏ, ngữ khí rất nhẹ, nhưng câu nào cũng ép sát, ngón tay Thẩm Hành Xuân tì mạnh, ngòi bút rạch một đường dài trên giấy, đề thi đã bị bút rạch nát.

Cậu ngẩng lên, xoay ngược bút, dùng đầu bút chọc từng cái lên giấy, bàn gỗ bị chọc phát ra tiếng “cạch cạch” đều đều.

Thẩm Hành Xuân nhìn An Viên nói:

“Tiểu Viên nhi, em muốn nghe câu trả lời gì từ anh? Muốn nghe anh nói cho em nhảy, nếu em muốn nghe, anh sẽ nói.”

An Viên ngồi trên ghế ngây ra rất lâu, em nhìn ra anh Xuân giận rồi, anh Xuân rất hiếm khi giận, bây giờ trên mặt anh không có biểu cảm gì, trong mắt cũng không có cảm xúc, nhưng An Viên vẫn bị dáng vẻ này của Thẩm Hành Xuân dọa sợ, hồi lâu sau mới nhận ra mình vừa nói gì.

An Viên dịch ghế sang bên cạnh, cách Thẩm Hành Xuân rất xa, cũng không dám nhìn cậu nữa, hai tay đặt lên đầu gối, móng tay vô thức bấm vào lòng bàn tay.

“Anh, em không có, em chỉ là…chỉ là…” Chỉ là gì An Viên cũng không biết, cuối cùng chỉ lặng lẽ đứng lên, thu dọn bàn rồi quay người rời đi, trước khi mở cửa vào phòng, đối diện với tay nắm cửa, khẽ nói thêm: “Anh, anh đừng thức khuya quá, dạo gần đây hình như anh gầy đi rồi.”