Yêu anh từ rất sớm, khi nhận được hồi đáp không hề muộn, chúng ta đều còn trẻ, chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian để hết mình yêu nhau.
— Nhật kí An Viên
Khi bộ phim thứ hai kết thúc, cổng lớn ngoài sân kêu lên mấy tiếng, Thẩm Hành Xuân biết là ông về.
Trước khi ông vào nhà sẽ luôn đứng ngoài cửa giậm chân, giậm hết tuyết ở đế giày rồi mới vào nhà.
An Viên vốn đã nằm trên đùi Thẩm Hành Xuân ngủ gật rồi, sau đó nghe tiếng ông giậm chân bèn sực tỉnh, mình mẩy còn run lên.
Thẩm Hành Xuân vỗ vai cậu, dỗ dành mấy tiếng:
“Đừng sợ, là ông.”
An Viên không sợ, chỉ là tỉnh giấc đột ngột sẽ như này.
Cậu nói:
“Không sợ, em biết là ông mà.”
An Viên chống tay ngồi dậy một tí, TV trong phòng vẫn đang bật, đã chiếu đến phần chữ ở cuối phim, trong phòng đang nhấp nháy chút ánh sáng xanh yếu ớt.
Cậu đợi đến khi ông nội về phòng, không nghe tiếng nữa mới nằm lại vào lòng Thẩm Hành Xuân, ngáp một cái, mơ mơ màng màng hỏi:
“Anh Xuân, hết phim rồi à?”
“Hết phim rồi.” Thẩm Hành Xuân đáp.
“Nứa sau phim nói về cái gì thế?” An Viên lại hỏi.
Nửa sau phim Thẩm Hành Xuân cũng không xem, nhắn tin với Tề Vân Phong xong thì ngắm An Viên suốt.
Sau đó Văn Nhạc cứ gửi tin nhắn cho anh, hỏi anh bao giờ về trường.
Thẩm Hành Xuân trả lời anh ngày mười một về.
Bây giờ nghe An Viên hỏi phim, anh bèn bịa đại kết.
An Viên nghe cái kết có hậu liền yên tâm, lại ngáp một cái, nước mắt chảy thành hai hàng, nghiêng đầu cọ nước mắt trên mặt lên vai Thẩm Hành Xuân.
Bây giờ Thẩm Hành Xuân đi ngủ lại trở về như trước, không mặc áo ngủ, từ đầu anh đã không thích mặc áo đi ngủ, không thoải mái, mặc áo đi ngủ anh sẽ mệt, ở kí túc xá anh cũng cởi trần, mọi người trong kí túc xá về cơ bản đều thích cởi trần ngủ.
An Viên cọ sạch nước mắt lên vai anh, vùi mặt vào lồng ngực anh cười hí hí hai tiếng, cười xong thè đầu lưỡi ra, liếm ngực Thẩm Hành Xuân một cái.
Tai Thẩm Hành Xuân còn mải nghe tiếng động bên ngoài, ông lại ra khỏi phòng rồi, chắc là đang đánh răng rửa mặt.
Anh không ngờ An Viên tự dưng liếm mình, căng cứng cả lưng, mũi hít một hơi thật mạnh.
An Viên nhìn phản ứng của anh, thè đầu lưỡi liếm thêm một cái.
Hai tay Thẩm Hành Xuân bấm lấy eo An Viên, bế thốc cậu lên, không cho cậu cử động nữa, thấp giọng nói:
“Ở nhà không được, còn có ông bà.”
An Viên ngửa cằm, khóe mắt còn vương lệ do ngái ngủ, cậu chớp chớp mắt với Thẩm Hành Xuân, mở đôi mắt to tròn vô tội, nói:
“Anh Xuân, em biết là đang ở nhà mà, em có định làm gì đâu.”
Tay Thẩm Hành Xuân đỡ lấy mông cậu, lại bấm một cái, giọng càng nhỏ hơn, ghé vào tai An Viên, hỏi:
“Vậy em liếm anh làm gì?”
“Em có làm gì đâu.” An Viên vẫn ra vẻ vô tội, cậu sợ ông nghe thấy, giọng cũng rất khẽ, lại chớp mắt nói: “Em chỉ liếm tí thôi, anh là người yêu em mà, em liếm anh tí thì làm sao?”
Còn làm sao? Nghe cái câu này xem.
Thẩm Hành Xuân nghe cậu nói mà bật cười, đáp:
“Được, em muốn liếm thì liếm đi, có điều bây giờ hai đứa mình phải đi ngủ rồi.”
Anh nói xong, nửa ôm nửa bế eo An Viên, bế cậu từ cuối giường lên đầu giường, tay còn cầm điều khiển tính tắt TV.
An Viên không đợi anh tắt TV, chống khuỷu tay lên đệm, nói:
“Anh Xuân, anh đừng tắt vội, em muốn đi vệ sinh đã, em sợ có sói, anh đi cùng em đi.”
Thẩm Hành Xuân bây giờ đã không còn nói với An Viên những lời như không có sói nữa, anh biết An Viên cũng biết vốn làm gì có sói, cậu chỉ muốn kéo anh đi cùng.
Thẩm Hành Xuân kéo dây đèn mới tắt TV, sau khi đèn sáng, anh tìm áo cho hai người, để An Viên mặc vào.
Khi ra ngoài, Thẩm Hành Xuân vẫn đội ép lên đầu An Viên một cái mũ.
An Viên cả đường cứ khoác tay Thẩm Hành Xuân, người đu hết lên người anh, chỉ thiếu điều bảo anh bế nữa thôi.
Nhưng lúc về Thẩm Hành Xuân bế An Viên thật, An Viên đi đường chạy nhanh quá, cậu còn đi giày bông của Thẩm Hành Xuân, giày Thẩm Hành Xuân quá to với cậu, đi mãi đi mãi, vừa nhấc chân đã rớt mất một bên.
Cậu còn không biết mình hất văng kiểu gì, hơn nữa còn văng ra rất xa, văng thẳng vào trong đống tuyết.
Cậu muốn đi tìm, Thẩm Hành Xuân bế thốc cậu lên chạy về, nói muộn quá rồi, mai hẵng tìm.
Thẩm Hành Xuân bế dọc An Viên, đỡ lấy đùi cậu, hai tay An Viên ôm lấy cổ Thẩm Hành Xuân.
Lúc vào nhà An Viên không thấy được đằng sau, khi Thẩm Hành Xuân lấy mũi chân vén rèm nỉ che cửa ra, cậu còn ngẩng đầu hôn một cái lên cằm Thẩm Hành Xuân.
Thẩm Hành Xuân cúi đầu kề bên tai An Viên cười nhẹ một tiếng, nói:
“Đừng nghịch.”
An Viên lại hôn anh một cái, thấp giọng nói:
“Em đâu có nghịch, em chỉ muốn hôn anh thôi.”
An Viên mới nói xong đã thấy đùi bị Thẩm Hành Xuân bấm một cái, đang định nổi giận thì nghe thấy tiếng ống điện thoại rơi xuống đất sau lưng.
Cậu quay phắt đầu lại, tay còn đang ôm cổ Thẩm Hành Xuân.
Ống điện thoại rơi xuống đất phát ra tiếng động không nhỏ, nhưng đèn phòng hai người vẫn đang bật, cửa cũng mở, nên vẫn nhìn được rất rõ.
Bà nội đứng sau lưng họ, trên vai còn khoác áo, như thể nhìn nhầm, mắt nhìn hai người họ đầy khó tin.
Tim An Viên lộp bộp một tiếng, vội nhảy xuống khỏi người Thẩm Hành Xuân.
Thẩm Hành Xuân đỡ An Viên, để bàn chân không đi giày của An Viên giẫm lên chân mình, cánh tay vươn ra sau lưng ôm lấy cậu, sợ cậu đứng một chân không vững sẽ bị ngã.
Thẩm Hành Xuân bình tĩnh hơn An Viên rất nhiều, bởi vì từ khi anh viết câu cuối cùng lên nhật kí của An Viên đã đoán được sẽ có ngày này, họ không thể giấu người trong gia đình mãi.
Tuy An Viên đang ở cùng bố mẹ, nhưng họ vẫn là một gia đình, một người bà, một người ông.
Bà chỉ chui một tay vào chiếc áo đang khoác trên vai, tay kia còn cầm vạt trước áo, bất động mãi.
Thẩm Hành Xuân lên tiếng trước, gọi một tiếng:
“Bà.”
An Viên căng thẳng đến mức tay cũng hơi run, theo sát Thẩm Hành Xuân, cũng khẽ gọi một tiếng “bà”.
“Con với Tiểu Viên nhi…”
Thẩm Hành Xuân mới nói một nửa, nước mắt bà đã tí tách ứa ra, Thẩm Hành Xuân vội rút nửa câu sau về, ngậm miệng, không dám nói tiếp nữa, sợ bà cụ không chịu nổi.
Hai năm nay bởi vì tuổi cao nên bà đã có thêm không ít bệnh người già, lưng đau chân đau, còn huyết áp cao, ông vẫn luôn kê thuốc hạ huyết áp cho bà.
Thẩm Hành Xuân và An Viên vội đi tới, mỗi người đứng một bên đỡ bà, ai cũng không dám lên tiếng nữa, biết bây giờ không phải lúc nói ra.
“Bà ơi, sao bà lại ra đây, bà cần gì, con đi lấy giúp bà.” Thẩm Hành Xuân hỏi.
Bà đưa tay lau nước mắt, mất nửa ngày mới nói:
“Bà chỉ muốn sang gian phụ tìm chỉ thôi, tay áo ông con chẳng may bị cành cây quẹt rách rồi, bà khâu cho ông, chỉ đen trong phòng hết rồi, chỉ còn chỉ trắng thôi, áo ông là màu đen, không dùng chỉ trắng được.”
Thẩm Hành Xuân để An Viên đỡ bà, quay người ra ngoài lấy một cuộn chỉ đen trong gian phụ ra đưa cho bà, nói:
“Bà ơi, bà khâu xong thì mau về ngủ với ông đi nhé, muộn rồi.”
Bà đút cuộn chỉ vào túi, không về, một tay kéo Thẩm Hành Xuân, một tay kéo An Viên, nắm hai người họ cực kì chặt, kéo hai người vào phòng họ, còn đóng cửa lại.
“Hai anh em con, bây giờ là thế nào?” Bà đóng cửa xong, hỏi rất khẽ, nhưng thật ra bà đã thầm đoán ra rồi.
Thẩm Hành Xuân sợ bà tức quá, vỗ xuôi lưng bà.
“Bà ơi, huyết áp bà cao, đừng tức giận ạ.”
An Viên cũng sợ, vuốt ngón tay bà, không để bà nổi giận, miệng nói:
“Con và anh con là hai anh em thôi, không có gì hết.”
“Hai đứa bây đừng hòng gạt bà già này, mắt bà còn tốt chán.”
Bà không tin lời họ chút nào, cái hôn ban nãy An Viên dành cho Thẩm Hành Xuân, cùng ánh mắt ấy của Thẩm Hành Xuân, cho dù phản ứng bà có chậm chạp hơn nữa cũng nhìn ra rồi.
Bà kéo tay hai người, không cho Thẩm Hành Xuân vỗ lưng bà nữa, cũng không cho An Viên vuốt tay bà nữa, mỗi tay kéo một người.
“Đại Xuân, Tiểu Viên nhi, các con không được bắt chước Sơn Bảo đâu đấy, Sơn Bảo đã thắt cổ, mới hai mấy tuổi đầu, chôn trong núi thui thủi một mình, hai đứa con nhất định không được bắt chước nó.”
Khi nói chuyện giọng bà đã lạc đi rồi, nhìn đứa này, lại nhìn đứa kia.
Bà đang sợ thật, nắm tay họ càng chặt hơn.
“Phía ông các con có bà, ông nghe lời bà, ông không dám làm gì đâu, ông cũng sẽ không làm gì đâu, bố mẹ Tiểu Viên nhi vừa nhìn đã biết là người tiến bộ, sẽ không làm khó Tiểu Viên nhi, những người khác, bất kể là người trong thôn hay ai, bọn họ đều là người ngoài, nếu người ngoài nói gì, các con không được để tâm, chỉ cần các con đừng bắt chước Sơn Bảo, hai đứa con muốn thế nào cũng được.”
Vành mắt Thẩm Hành Xuân và An Viên đã đỏ quạch, An Viên nức nở nói:
“Bà ơi, bọn con sẽ không làm vậy đâu, bọn con sẽ không bắt chước Sơn Bảo đâu, con và anh con, rất ổn, chỉ cần, chỉ cần mọi người đừng giận đừng nóng là được.”
Bà nội nghe câu này mới hơi yên tâm, đưa tay xoa mặt Thẩm Hành Xuân.
“Bà đã nói mà, thằng cả nhà mình tốt biết bao, sao lớn ngần này rồi còn chưa yêu đương chứ.”
Bà nói xong, nhớ đến chuyện An Viên có người yêu lúc trước An Quốc Khánh kể, sợ mình nhầm, hỏi cậu:
“Lúc trước bố con kể con có người yêu rồi à?”
“Không có ạ.” An Viên nói. “Bà ơi, bà đừng trách anh con, là con dạy hư anh ấy đấy ạ.”
Thẩm Hành Xuân tiếp lời:
“Bà ơi, không ai dạy ai cả, chúng con đều như nhau.”
Thẩm Hành Xuân và An Viên lại nói với bà hết nửa ngày, bà cũng thấy ban nãy mình đã cả nghĩ rồi, khi ấy Sơn Bảo là vì bị cha mẹ hai bên dùng cái chết phản đối mà.
Trước đây bà cũng không hiểu, vì sao hai người con trai mà cứ nhất quyết phải ở bên nhau, con trai sao có thể ở cùng con trai được.
Sau đó bà nhìn hai đứa trẻ ấy, đứa thì chết, đứa thì điên, đứa điên cuối cùng cũng chết rồi.
Đêm Sơn Bảo mất, bà đã ở ngay cạnh mẹ Sơn Bảo bầu bạn với cô ấy.
Mẹ Sơn Bảo đấm vào ngực mình, giật tóc mình, gào khóc nói hối hận, Sơn Bảo là con trai họ, con trai có làm gì chẳng phải cũng vẫn là con trai họ sao.
Nhưng Sơn Bảo đã chết rồi, thắt cổ vào đêm tuyết mùa xuân ấy.
Sau đó tự bà cũng nghĩ thông suốt, người chỉ sống một lần, thích con trai hay con gái, đây không phải thứ bản thân có thể khống chế, lỡ thích rồi thì làm thế nào được cơ chứ?
Đợi đến khi người không còn mới hối hận, thì có ích chi?
Sáng hôm sau Thẩm Thu không sang gõ cửa phòng Thẩm Hành Xuân và An Viên, bà mặc cho bé quần áo mới các anh mua cho bé, rồi để bé chơi đồ chơi một mình trước, bảo hai anh còn đang ngủ.
Thẩm Thu nghe lời không sang gõ cửa, tập trung chơi đồ chơi một mình.
Thẩm Hành Xuân và An Viên cả đêm không ngủ ngon, đã tỉnh từ lâu, sau khi rời giường thấy bà vẫn như ngày thường, đang tươi cười nấu bữa sáng cho họ, bấy giờ họ mới hoàn toàn yên tâm.
Thẩm Hành Xuân rửa tay đi giúp, An Viên ở cạnh chơi cùng Thẩm Thu.
Bà nội bảo Thẩm Hành Xuân đi chẻ ít củi, Thẩm Hành Xuân chẻ củi nhóm bếp xong, bà nội liền đẩy anh ra ngoài, nói không cần anh giúp nữa.
Thẩm Hành Xuân không động đậy, giúp bà nhào bột bọc1, buổi sáng bà nói muốn nấu canh bọc trứng cà chua cho họ ăn.
Bà thấy anh không đi, cũng không đuổi anh, nói chuyện với anh câu được câu chăng.
Cuối cùng bà cũng nhìn ra Thẩm Hành Xuân không yên tâm về bà, cười tít mắt bảo anh:
“Bà không nghĩ nhiều thế đâu, con xem sáng nay hai đứa con kìa, hai đứa chỉ cần khỏe mạnh là được, không cần biết các con có giống người khác không, nhưng đừng lấy chuyện tình cảm ra làm trò đùa, hôm nay thế này, ngày mai thế kia, muốn ở bên nhau thì ở bên nhau tử tế vào.”
An Viên và Thẩm Thu đang chơi búp bê vải ở nơi không xa đằng sau họ, khi bà nội nói lời này cũng quay đầu nhìn An Viên một cái.
“Bà ơi, hai đứa con không phải đùa vui đâu.” Thẩm Hành Xuân ghép mì bọc xong, đưa đĩa cho bà. “Con nghiêm túc ạ, Tiểu Viên nhi cũng nghiêm túc.”
“Vậy thì được.” Bà bỏ mì vào nước canh đang sôi, cầm muôi khuấy, lại nói:
“Những người khác hai đứa không cần quan tâm, cũng không cần lo trong nhà, đừng thấy bà với ông con lớn tuổi rồi, thật ra hai ông bà già này tiến bộ lắm.”
Bà nội nghe thấy tiếng bước chân của ông nội đằng sau thì không nói nữa, quay đầu giục ông đi đánh răng rửa mặt, rồi bảo Thẩm Hành Xuân đi rửa đôi tay dính bột mì.
Trước khi đi, Thẩm Hành Xuân khoác vai bà, nói:
“Hai ông bà cụ nhà mình là hai ông bà cụ tốt nhất trên đời này.”
“Lại chả.” Bà cười đẩy anh đi rửa tay.
An Viên cũng đã nghe thấy lời bà nói, tay siết lấy búp bê vải của Thẩm Thu, khoang mũi cay xè.
Ông bà thật sự là ông bà tốt nhất trên đời này.
Thẩm Hành Xuân đi qua An Viên, xoa đầu cậu một cái vỗ về, xoa xong mới nhớ ra tay mình toàn bột mì, An Viên bị anh xoa đến mức đầu đầy bột mì trắng, anh lại đưa khuỷu tay phủi cho An Viên.
Thẩm Thu thấy Thẩm Hành Xuân phủi, cũng vươn bàn tay nhỏ phủi cho An Viên.
An Viên đã đón một năm mới cực kì mãn nguyện ở nhà, nhưng khoảng thời gian mãn nguyện luôn trôi qua rất nhanh, chớp mắt cái là cậu phải đi rồi.
Chuyến bay Giang Lam đặt cho An Viên là vào 2h30 chiều mùng mười, từ quê đến sân bay còn phải mất nửa ngày đường, sáng hôm ấy chưa đến 5h An Viên đã dậy rồi.
Bầu trời lúc 5h vẫn tối om, Thẩm Hành Xuân sắp xếp hành lí cho An Viên.
Khi An Viên về cầm đại đa số là đồ cho ông bà, đồ của bản thân cậu không nhiều, đồ trong va li đều là bà chuẩn bị cho cậu, đa phần là món An Viên thích ăn, bên trong còn có một túi hạt phỉ lớn, mấy chai mứt việt quất liền, nấm khô mộc nhĩ khô là cho bố mẹ An Viên, nhét đầy một va li lớn.
Khi bà còn muốn nhét thêm một túi hạt phỉ vào ba lô An Viên thì bị Thẩm Hành Xuân cười ngăn lại.
“Bà ơi, bà đừng nhét cho em nữa, trừ cái va li này ra còn một cái ba lô đen nữa thôi, em không cầm được nhiều đồ vậy đâu.”
An Viên lại lấy hạt phỉ ra, cũng nói:
“Bà ơi, không đựng vừa nữa đâu ạ, cái này không mang nữa nhé.”
Bà chỉ nghĩ nhét vào, ngừng lại mới nhìn ra thật sự đã quá đầy, cũng không cố nhét thêm, đưa túi hạt phỉ đó cho Thẩm Hành Xuân.
“Vậy túi này con đi học thì mang đi đi.”
Thẩm Hành Xuân đón lấy túi hạt phỉ nặng trình trịch, gật đầu nói “vâng”.
Bà ngồi xổm dưới đất sờ va li An Viên, thấy đã đủ đồ, lại lấy một bao lì xì trong túi ra, nhìn An Viên, lại nhìn Thẩm Hành Xuân, nói:
“Đây là hai mươi nghìn tệ mẹ Tiểu Viên nhi đưa trước khi dẫn Tiểu Viên nhi đi, lúc đó bà còn nghĩ, đợi bao giờ Tiểu Viên nhi kết hôn sẽ đưa vợ thằng bé, bao lì xì này, đưa ai trong hai đứa đây.”
Bà nói xong lại vỗ đùi một cái.
“Nếu biết sớm đã chuẩn bị hai bao lì xì rồi, mỗi người một cái là được.”
An Viên nhìn dáng vẻ đăm chiêu vỗ đùi của bà, liếc Thẩm Hành Xuân đang cười bò ra đất một cái, nhét lì xì trả bà.
“Bà ơi, hai đứa con không lấy đâu, sau này con cũng không lấy vợ, cái này bà cứ giữ đi ạ.”
Bà cố nhét lì xì cho An Viên, cuối cùng trước khi đi An Viên vẫn lén bỏ lì xì vào trong rương ở phòng bà, còn nói với Thẩm Hành Xuân một tiếng, để anh bảo bà.
Khi họ đi Thẩm Thu chưa dậy, bà nội nói đợi bé dậy rồi chắc An Viên không đi ngay được, thể nào cũng phải ầm ĩ một lúc, cuối cùng cũng không gọi bé.
…
Khi Thẩm Hành Xuân đưa An Viên đến sân bay vừa đúng 11h, còn cách chuyến bay của An Viên ba tiếng.
An Viên lấy vé, ngồi mãi với Thẩm Hành Xuân trong sảnh, họ chọn chỗ trong một góc khuất vắng người.
An Viên đội mũ, dựa lên vai Thẩm Hành Xuân, một tay đút vào túi áo anh, tay Thẩm Hành Xuân bao bọc lấy bàn tay nắm chặt của An Viên, ngón tay vuốt ve trên phần khớp xương nhô lên trên mu bàn tay cậu.
Đến lúc sắp chia xa thật, ai cũng không nỡ, bàn tay trong túi đan vào nhau, không ai lên tiếng.
An Viên nhớ đến mấy đêm giằng xé trước khi về và cả ngày ngồi trên máy bay bay về ấy, cậu ngơ ngẩn nhìn mây và bầu trời ngoài cửa sổ.
Cậu nghĩ trong lòng, Thẩm Hành Xuân giống như những đám mây cao cao, trắng trắng treo trên cánh máy bay kia vậy.
Bất kể ở dưới đất hay trên trời, cậu cũng chỉ có thể trông thấy, chạy không tới, cũng với không được.
Trước khi cậu quay về cũng đã chuẩn bị tâm lí rời đi.
Cậu nghĩ, khi cậu đi, có lẽ Thẩm Hành Xuân vẫn sẽ đứng ở cổng sân, đèn lồng đỏ trên đỉnh đầu lay lay, Thẩm Hành Xuân vẫy tay với cậu, nói một tiếng “tạm biệt”.
Xa xỉ nhất là, có lẽ trước khi đi cậu sẽ tham lam ôm Thẩm Hành Xuân một cái.
Hai tay Thẩm Hành Xuân sẽ đặt lên lưng cậu, như hồi nhỏ vậy, vỗ nhẹ lưng cậu, sau đó nói bên tai cậu một tiếng “tạm biệt”.
Sau đó, hai người có lẽ vẫn sẽ gửi một tin nhắn cho nhau vào sinh nhật đối phương và ngày lễ, nói chúc mừng sinh nhật, nói chúc mừng năm mới.
Có lẽ họ sẽ còn gặp lại, nhưng cũng chỉ dừng ở mức anh em, thậm chí có lẽ đến anh em bình thường cũng không làm được.
Cảnh tượng như bây giờ, hai bên hận không thể hòa đối phương vào cơ thể mình, An Viên mới chỉ thấy trong mơ.
An Viên cố gắng cảm nhận hơi ấm trên người Thẩm Hành Xuân, cố gắng ngửi mùi hương trên người anh, ngẩng đầu nhìn Thẩm Hành Xuân mấy lần liền.
Thẩm Hành Xuân không biết An Viên đã nghĩ những gì trong mấy giây ngắn ngủi ấy, khi nhìn anh đuôi mắt còn cong lên, khiến anh nhũn cả tim.
Bàn tay trong túi của Thẩm Hành Xuân lại vuốt mu bàn tay An Viên, hỏi:
“Đang nghĩ gì thế?”
Thẩm Hành Xuân không đội mũ, anh chê mũ trên áo phao rộng quá, đội lên cứ vướng tầm nhìn.
An Viên đưa tay kéo mũ áo của anh, đội lên cho Thẩm Hành Xuân, hai tay nắm hai bên mũ, che cổ Thẩm Hành Xuân, ngẩng đầu hôn lên môi Thẩm Hành Xuân một cái, rồi bỏ ra rất nhanh.
Tuy chỉ hôn một cái nhẹ như thế, song hô hấp của An Viên đã gấp gáp, lúc buông ra khẽ nói với Thẩm Hành Xuân:
“Anh Xuân, em yêu anh.”
Dù sao cũng là nơi công cộng, An Viên hôn một cái đã muốn ngồi thẳng lên, nhưng cậu vừa cử động đã bị hai tay Thẩm Hành Xuân ôm cứng lấy.
Mũ trên đầu Thẩm Hành Xuân che lấp mặt và vai An Viên, giam cậu trong lòng mình.
An Viên cảm nhận được, cánh mũi dán trên cổ cậu của Thẩm Hành Xuân hơi nở ra mấy cái, một lúc sau, lại nghe anh nói:
“Xin lỗi, muộn thế này mới yêu em.”
Loa phát thanh bên trên đang thông báo thông tin máy bay khởi hành, bên tai là tiếng bước chân vội vã và tiếng bánh xe va li ma sát mặt đất.
Nhân viên vệ sinh đi qua bên người họ, rồi tránh ra rất nhanh.
An Viên cảm giác có người đang nhìn họ, cậu muốn buông Thẩm Hành Xuân ra, nhưng Thẩm Hành Xuân ôm cậu rất chặt.
Bàn tay đút trong túi của An Viên sờ lên ngón tay Thẩm Hành Xuân, nói:
“Anh, người ta đang nhìn mình kìa.”
“Em sợ à?”
“Em không sợ, có mũ che mà, họ không thấy em đâu.” An Viên nói rất đắc ý. “Có khi họ tưởng em là con gái.”
Thẩm Hành Xuân cười bên tai An Viên, nói:
“Cho dù biết cũng chẳng sao, đó đều là người lạ.”
An Viên nghe xong, lắc lắc chân, yên ổn dựa trong lòng Thẩm Hành Xuân, lại hỏi:
“Anh Xuân, bao giờ anh về Bắc Kinh thế?”
“Mua vé tàu tối mai rồi.” Thẩm Hành Xuân nói xong lại nói: “Em về đó xong, ban ngày của em chính là ban đêm của anh rồi.”
“Đến hè là có thể về rồi.” An Viên đáp.
Thẩm Hành Xuân buông An Viên ra, đột nhiên chau mày lật lại nợ cũ:
“Trước kia em còn nói, anh đi đâu em theo đó mà, em nói những mấy lần liền.”