Trước đây đã nói rồi, anh Xuân đi đâu tôi theo đó, bây giờ vẫn vậy.
— Nhật kí An Viên
Từ lúc biết An Viên đã nghỉ hè, Thẩm Thu cứ cách mấy hôm lại gọi cho cậu, hỏi cậu bao giờ mới về được. An Viên nói với bé đợi anh Xuân được nghỉ là về, cô bé ở đầu bên kia vừa vỗ tay vừa hỏi anh Xuân bao giờ được nghỉ. Còn hơn nửa tháng nữa Thẩm Hành Xuân mới được nghỉ, có điều nghỉ rồi cũng không thể về ngay, còn có chuyện khác cần làm, không nhanh như vậy.
Giữa chừng An Quốc Khánh lại đến Bắc Kinh một chuyến, chú không đến làm việc mà chỉ là nhớ con trai, sang thăm. Hai ngày đầu chú còn ở một mình trong khách sạn, ở được hai ngày thấy chán quá, còn phải chạy đi chạy lại. Ngày thứ ba ban ngày chú ở căn hộ An Viên và Thẩm Hành Xuân thuê, quen đông vui rồi tối cũng không chịu đi nữa, trả phòng khách sạn luôn.
Căn hộ hai người thuê tuy chỉ có một phòng ngủ, nhưng còn có một phòng để đồ khoảng 10m2, vì họ thuê ngắn hạn, nên trong phòng để đồ toàn là đồ linh tinh của chủ nhà, trong góc còn đặt một cái giường sắt gấp. Mới đầu Thẩm Hành Xuân nói để anh ngủ giường sắt, An Quốc Khánh liếc An Viên và Thẩm Hành Xuân mấy cái, xua tay nói:
“Đừng, cứ làm như bố đến chỉ để chia rẽ hai đứa thôi vậy, bố ngủ giường nhỏ một mình, trừ việc hơi nhỏ ra cũng không vấn đề gì…”
Thẩm Hành Xuân và An Viên lại dọn dẹp sạch sẽ phòng để đồ, chuyển đồ bên trong ra phòng khách, dọn sạch xong phòng để đồ cũng khá rộng rãi, An Quốc Khánh nằm xuống thử giường còn thấy khá êm.
Dù sao bây giờ cũng có người lớn ở cùng, đôi tình nhân không thể như trước, ôm ôm hôn hôn mọi lúc mọi nơi nữa. Hai người chỉ có thể sến súa lúc ở phòng mình, lúc sến súa cũng không dám gây tiếng động lớn. Mỗi lần An Viên cố gắng nén giọng đều cực kì tội nghiệp, bị Thẩm Hành Xuân làm đau thật cũng không dám lên tiếng, mắt ướt nhòe, không thì cắn vai Thẩm Hành Xuân. Thẩm Hành Xuân mặc cậu cắn, An Viên hết đau, cắn đủ rồi mới nhả ra.
Ban ngày Thẩm Hành Xuân ở trường, An Quốc Khánh sẽ đi dạo khắp nơi cùng An Viên, chưa đến hai ngày đã nắm rõ xung quanh, lúc đi tìm Cảnh Bạch chơi với An Viên đã thành khách quý của ban nhạc bọn họ luôn rồi. An Quốc Khánh còn lấy được cho họ một buổi biểu diễn, trên bàn đàm phán chú là một cao thủ, cuối cùng lúc ra giá còn nâng không ít cát-xê cho đám Cảnh Bạch, đến mức ban nhạc của Cảnh Bạch còn muốn giữ An Quốc Khánh lại làm quản lí cho họ, An Quốc Khánh cười xua tay, bảo họ tự chơi, chú còn có việc phải làm. Lần này An Quốc Khánh đến cũng không chỉ để thăm con trai, ban ngày chú luôn lưu ý phòng ốc gần đó, xem vị trí gần đó, phương tiện giao thông và môi trường sống. Từ hai năm trước, Giang Lam đã muốn chuyển công ti về trong nước, chi nhánh phía Quảng Châu tuy chịu một ít ảnh hưởng trong dịch SARS, nhưng không đến mức lớn. An Quốc Khánh xem hết tòa nhà văn phòng và khu nhà ở, tự mình chọn lọc khu nhà ở một lượt rồi mới kéo An Viên đi xem, Thẩm Hành Xuân có lớp không đi cùng họ.
“Bố, bố định mua nhà ạ?” An Viên theo An Quốc Khánh xem mấy chỗ liền, đều cách chỗ họ không xa, cách trường Thẩm Hành Xuân rất gần.
“Xem cả sáng rồi, con có ưng căn nào chưa?” An Quốc Khánh hỏi An Viên. “Nếu con chưa ưng, đợi chủ nhật Đại Xuân được nghỉ, ba chúng ta lại đến xem.”
An Viên hơi ngây ra, hỏi bố cậu.
“Bố, bố không phải mua cho mình à, bố muốn mua nhà cho bọn con sao?”
An Quốc Khánh khoanh tay, dựa vào cửa.
“Con đọc sách bất kể đêm ngày, một năm trước đã học xong, đã nộp hồ sơ cao học xong xuôi rồi, bố phải chuẩn bị cho con chứ, con chắc chắn không muốn ở kí túc xá một mình, thuê nhà mãi với Đại Xuân cũng tốn không ít tiền, dù sao nhà mình bây giờ cũng có điều kiện, mua luôn một căn đi, đến lúc ấy cũng tiện.”
An Viên chưa nói với người khác chuyện mình đã nộp hồ sơ cao học, đến Thẩm Hành Xuân cậu cũng chưa nói.
“Được rồi.” An Quốc Khánh khoác vai An Viên đi ra ngoài. “Bố con mình về trước đã, dù sao đến lúc ấy vẫn phải đi xem cùng Đại Xuân, hai đứa ở, hai đứa bàn bạc với nhau, bố cũng không ở được thêm mấy ngày nữa đâu, hai đứa bàn bạc xong, chốt xong là bố phải về làm việc rồi, mẹ con làm một mình cũng bận rộn.”
An Quốc Khánh đã định mua nhà cho họ rồi, đã đến lúc An Viên phải nói với Thẩm Hành Xuân. Lúc trước cậu cũng không phải cố ý không nói với Thẩm Hành Xuân, khi chắc chắn việc nộp hồ sơ cao học chính là vào mấy ngày cậu hoang mang nghi ngờ đó, cậu không muốn Thẩm Hành Xuân áp lực.
Đến chiều An Viên sang trường Thẩm Hành Xuân, nhắn tin cho anh, nói mình đợi anh trong hiệu sách cạnh cổng trường. Ngày bây giờ mỗi lúc một nóng, cũng mỗi lúc một dài, mặt trời năm giờ chiều vẫn cao tít, không khí hanh khô, còn hơi oi. Hiệu sách rất nhỏ, bên trong đầy ắp giá sách, ngoài cửa để hai cái máy photo, người đến photo còn đông hơn người đến mua sách, xếp hàng dài, hành lang đi được nhiều nhất hai người cùng lúc. An Viên nói với chủ hiệu một tiếng, ngồi trên cái ghế nhỏ ở trong cùng dựa vào giá sách đọc sách, tay cứ cầm điện thoại, đợi Thẩm Hành Xuân trả lời.
Hôm nay Thẩm Hành Xuân bận hơn mọi hôm, khi thấy tin nhắn An Viên gửi đã là một tiếng rưỡi sau, lúc anh vội vàng chạy đến hiệu sách, An Viên vẫn đang ngồi trong góc ấy, tay còn cầm một quyển sách. An Viên vốn đang cúi đầu, dựa vào tiếng bước chân đã nghe ra anh đến, vốn sự chú ý của cậu cũng không đặt vào sách, cứ lắng nghe tiếng điện thoại, điện thoại không kêu cậu cũng ngẩng lên. Cậu nhìn Thẩm Hành Xuân, cười với anh.
“Anh Xuân, anh tan lớp chưa?”
“Tan rồi, tan lớp mới nhìn thấy tin nhắn của em.”
Thẩm Hành Xuân nói xong, lại tiến lên một bước, đưa tay ra với An Viên. An Viên cầm tay Thẩm Hành Xuân đứng lên, phủi mông rồi theo sau Thẩm Hành Xuân ra ngoài. An Viên nóng đến mức lòng bàn tay toàn mồ hôi, Thẩm Hành Xuân sờ lòng bàn tay cậu, hỏi:
“Nóng như này, cũng không biết đường tìm chỗ có điều hòa mà đợi.”
“Hôm nay là thứ sáu, gần đây toàn là sinh viên, tiệm có điều hòa xung quanh đã kín chỗ từ lâu rồi.” An Viên bôi hết mồ hôi trong lòng bàn tay vào lòng bàn tay Thẩm Hành Xuân.
Khi đi ra khỏi hiệu sách, An Viên mua quyển sách trên tay, rồi mua hai chai nước ngọt ướp lạnh, bỏ sách vào cặp Thẩm Hành Xuân, vặn nắp uống non nửa chai.
“Có ngốc không.” Thẩm Hành Xuân cầm chai nước còn lại áp lên mặt An Viên. “Nóng cũng không biết đường mua gì uống.”
An Viên lại uống mấy ngụm, thật sự không uống nổi nữa, đưa chỗ nước ngọt còn lại cho Thẩm Hành Xuân, nói:
“Em mải nghĩ chuyện đợi anh, quên béng mất.”
Thẩm Hành Xuân đón lấy chai nước trong tay An Viên, đưa chai của mình cho An Viên, để cậu cầm cho mát. Thẩm Hành Xuân đứng ở cửa, ngửa đầu uống hết số nước ngọt còn lại, tiện tay vứt chai vào thùng rác bên cạnh. An Viên một tay cầm chai nước lạnh, thấy mát mẻ hơn không ít, trong lòng cũng đỡ bức bối. Thẩm Hành Xuân kéo tay kia của An Viên ra ngoài, hai người con trai nắm tay đi trên phố vẫn rất thu hút sự chú ý, nếu là mùa đông, áo dài hơn dày hơn, che đi là không thấy gì nữa, nhưng mùa hè mặc áo ngắn tay, muốn che cũng không che được. An Viên nhanh chóng phát hiện có người đang nhìn họ, cậu muốn buông tay, nhưng Thẩm Hành Xuân rất chặt, kéo An Viên đi, không cho cậu buông.
Ra khỏi con phố gần trường, đã ít sinh viên, nhưng ánh nhìn trên đường vẫn không giảm.
“Anh, anh không sợ bị người ta nói à?” An Viên áp chai nước ngọt lên mu bàn tay Thẩm Hành Xuân, hỏi.
Thẩm Hành Xuân thản nhiên đáp:
“Những người đi đường đó cùng lắm cũng chỉ nhìn em hai cái rồi lẩm bẩm hai câu, có nói em cũng không nghe thấy, không nghe thấy thì không cần quan tâm, có nghe thấy, em có quan tâm thì cũng vô dụng, bọn họ vẫn sẽ nói, bất kể là trước mặt hay sau lưng, đây là chuyện em không kiểm soát được, nếu đã như vậy, họ thích nói thì cứ để họ nói thôi.”
An Viên quay sang nhìn Thẩm Hành Xuân một cái, mím môi cười cười, lắc lắc cổ tay Thẩm Hành Xuân.
“Anh, em thấy anh nói cực kì có lí.”
“Hôm nay sao lại muốn đến đón anh thế?” Thẩm Hành Xuân hỏi.
“Hôm nay em đến, là muốn nói với anh một chuyện.” Giọng An Viên hơi phấn khích.
“Chuyện gì thế?”
“Hôm nay em đi xem nhà với bố ấy mà.” An Viên nghĩ nghĩ, lựa câu mở đầu. “Ngày mai hai đứa mình còn phải đi xem thêm với bố nữa.”
“Sao bố lại muốn mua nhà bây giờ thế, bố muốn đến Bắc Kinh ở à?” Thẩm Hành Xuân hỏi.
“Không phải.” An Viên không đi tiếp, đứng ở bên đường, kéo Thẩm Hành Xuân đứng sang cạnh. “Là mua cho hai đứa mình ở.”
Thẩm Hành Xuân nhìn An Viên bằng ánh mắt nghi hoặc, kéo tay An Viên bỏ vào túi quần mình.
“Hai đứa mình không phải chỉ ở một tháng thôi à, nghỉ hè là về nhà rồi.”
Ấn đường An Viên đã hơi muốn nhảy lên rồi, bàn tay đút trong túi quần Thẩm Hành Xuân háo hức cào lên đùi Thẩm Hành Xuân một cái, nói:
“Anh, em hoàn thành khóa chính quy sớm một năm, đã nộp xong hồ sơ cao học rồi.”
Thẩm Hành Xuân gật đầu.
“Vậy em còn phải ở nước ngoài ba năm nữa nhỉ.”
Anh nói xong, tay không đút túi kia nhéo mặt An Viên một cái, lại nói:
“Ba năm nhanh lắm, chớp mắt cái là qua thôi.”
Chút phấn khích vốn có trong lòng An Viên ấy tan biến sạch trong chốc lát, vẻ mặt cũng ngay lập tức co rúm vào, giọng nói bất chợt hơi nghèn nghẹn.
“Ba năm cũng không sao à? Vậy nếu sau đó em còn muốn học tiếp thì sao?”
Thẩm Hành Xuân bình tĩnh trả lời:
“Muốn học tiếp thì học tiếp, bao lâu cũng được.”
“Anh không muốn ở bên em à?” An Viên nói nhỏ lại, bàn tay cầm chai nước bắt đầu siết chặt hơn.
“Muốn chứ.”
“Muốn sao anh không nói?” Lần này giọng An Viên đã hơi chói rồi.
Thẩm Hành Xuân vẫn rất bình tĩnh nhìn cậu.
“Nhưng anh đâu thể ngay cả việc này cũng cấm đoán em chứ…”
Chủ đề An Viên mở ra lúc đầu, cộng thêm lời muốn nói phía sau, bây giờ tâm trạng gì cũng mất sạch.
Cậu biết mình hơi vô lí, là tự cậu không nói với Thẩm Hành Xuân, cũng là tự cậu đợi ở cổng trường nửa ngày, kéo anh sang lề đường hỏi.
An Viên còn nhớ khi mình lên cấp ba, ngày nào cũng theo dõi trường đại học của Thẩm Hành Xuân, tuy thành tích của cậu trước giờ đều rất tốt, nhưng muốn thi đỗ cũng không dễ, cậu càng sợ mình sẽ sơ sảy, không dám buông lơi dù chỉ một ngày.
Lúc ấy cậu đều theo sau Thẩm Hành Xuân nói, anh Xuân, anh đi đâu em sẽ theo đó.
Mấy năm nay, An Viên không hề thích cảm giác ngày và đêm mãi mãi không thể giao thoa, cảm giác ấy sẽ khiến cậu thấy mình ở rất xa Thẩm Hành Xuân, là khoảng cách cậu không cách nào khống chế. Bây giờ cậu cũng không phải nhất quyết gây gổ gì với Thẩm Hành Xuân, cũng biết bây giờ mình đang gây sự vô lí. Nhưng cậu vẫn muốn nghe Thẩm Hành Xuân nói một câu, anh không muốn xa cậu.
An Viên buông thõng vai, một tay nắm chai nước, ngón tay bấu vào thân chai, tay kia vẫn đút trong túi Thẩm Hành Xuân, bất động. Hai người lặng im đứng một lúc ở lề đường, sau khi gây sự với bản thân xong, lưng An Viên đã hơi còng. Một lúc sau, An Viên quay đầu, không nhìn Thẩm Hành Xuân, hỏi rất khẽ:
“Anh cũng không hỏi em, em đã nộp hồ sơ vào trường nào à?”
Nước vẫn lạnh, An Viên không thấy nóng, nhưng không biết là vì sốt ruột hay vì cáu, đầu mũi đã túa mồ hôi. Thẩm Hành Xuân nhìn dáng vẻ tủi thân tội nghiệp của cậu, cũng không em một câu anh một câu nữa, nói dai nói dài nói đến lạc đề luôn mất. Thẩm Hành Xuân rút chai nước trong tay An Viên ra, bàn tay đút trong túi lại nắn An Viên, kéo mạnh, ôm An Viên vào lòng mình, trước hết là cười, sau đó mới lên tiếng:
“Tự mình ở đấy giận dỗi nửa ngày, không nói với anh đến một câu tử tế, em đã sắp thành đàn em của anh tới nơi rồi, không khéo hôm nhập học còn về trường cùng anh kìa, anh có thể không biết em nộp vào trường nào chắc?”