Năm tháng nhẹ trôi, thiếu niên trần trụi trong gió tuyết năm ấy, bây giờ được nâng niu trong lòng bàn tay…
— Nhật kí An Viên (Bức thư tình của cậu vĩnh viễn không có hồi kết…)
Hôm về nhà, Thẩm Hành Xuân và An Viên đã sắp xếp hành lí xong từ sớm, hai người còn đi cắt cả mái tóc đã hơi dài, mát mẻ sảng khoái, mỗi người kéo một cái va li.
Xếp hàng lấy vé, đợi tàu, soát vé, Thẩm Hành Xuân vẫn luôn nắm tay An Viên.
Trên tàu hỏa xanh luôn có chút mùi, là mùi người bôn ba đi đường mới có thể ngửi thấy.
Tàu xuất phát đúng 7h tối, bánh xe tàu ma sát với đường ray sắt, phát ra âm thành ầm ầm, từ chậm thành nhanh.
Toa tàu rung lắc mấy cái, rồi vững vàng tiến về phương Bắc.
Toa của Thẩm Hành Xuân và An Viên không kín, toa giường mềm ngăn cách từng gian, mỗi gian có bốn chiếc giường, Thẩm Hành Xuân nằm trên, An Viên nằm dưới.
Phía đối diện hai người mới đầu không có ai, An Viên thấy thoải mái hơn không ít, như vậy cậu sẽ không cần cố ý giữ khoảng cách với Thẩm Hành Xuân trước mặt người khác nữa rồi.
Sau khi lên tàu, Thẩm Hành Xuân đi loanh quanh trước, tìm chỗ nhà vệ sinh và nơi lấy nước, lấy một bình nước nóng trước.
Buổi tối bên ngoài đen ngòm, An Viên ngồi ở thành giường dưới, một tay để trên bàn, nhoài ra cửa kính nhìn ra ngoài.
Đèn đường ngoài cửa nho nhỏ, nhấp nhoáng chút ánh sáng rất xa xôi, như sáng lên nơi tận cùng của đêm đen.
Thẩm Hành Xuân quay về rồi đặt ngay ngắn cốc nước, ngồi cạnh An Viên, một tay chống trên giường đằng sau An Viên, nửa ôm lấy cậu từ một bên, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ một cái.
Buổi tối cửa kính phản quang, nếu không rạp ra lớp kính nhìn, cửa sổ tàu chỉ phản chiếu cảnh tượng trong toa.
Thẩm Hành Xuân nói:
“Nhìn không rõ ánh sáng lắm, nhưng có thể nhìn thấy hai đứa mình.”
An Viên ngả ra sau, hơi dựa lên ngực Thẩm Hành Xuân, nhìn cửa kính, nói:
“Ở góc độ của anh, đúng là nhìn thấy hai đứa mình.”
An Viên vừa dứt lời, nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, rất nhanh đã có người đến gõ cửa gian, An Viên đẩy Thẩm Hành Xuân, Thẩm Hành Xuân đứng dậy đi mở cửa.
Bên ngoài là nhân viên tàu mặc đồng phục, đến soát vé.
Thẩm Hành Xuân lấy vé tàu và chứng minh thư của anh và An Viên ra khỏi túi, nhân viên tàu đối chiếu xong thì thu vé của họ, họ cũng không cần lo đi đường ngủ lỡ trạm, nhân viên ở toa nằm sẽ trả vé trước khi họ xuống tàu.
Sau khi nhân viên tàu đi khỏi, An Viên chống hai tay ở thành giường, chân đung đưa, đạp vào va li ở gầm giường, cậu cúi đầu nhìn một cái.
Thẩm Hành Xuân đứng bên cạnh, dùng chân đẩy va li của hai người vào trong.
An Viên ngồi thẳng, rút điện thoại trong túi ra, nói:
“Anh, đừng đóng cửa, em gọi cho bà báo bà một tiếng đã, bảo bà mình lên tàu rồi.”
“Được, em gọi đi, anh đi đánh răng rửa mặt cái đã.” Thẩm Hành Xuân nói xong, tìm đồ của mình rồi ra ngoài.
Khi bà nhận được điện thoại của An Viên còn đang chơi với Thẩm Thu, hỏi họ khoảng bao giờ đến nhà.
An Viên nói khoảng trưa ngày kia sẽ về đến nhà, bà nội cười nói để ở nhà gói há cảo, An Viên lại nói:
“Bà ơi, tàu có thể sẽ đến muộn, bà không cần chuẩn bị trước đâu ạ, còn phải trông Tiểu Thu nữa, vả lại còn phải hơn hai mươi tiếng nữa cơ.”
Bà nội ừ một tiếng, còn định nói gì đó, điện thoại đã bị Thẩm Thu giằng lấy, một giọng nói ngọt ngào truyền đến, lại hỏi thêm lần nữa.
“Anh Viên nhi, anh với anh Xuân bao giờ mới về đến nhà ạ.”
“Ngày kia mới về đến cơ.” An Viên kiên nhẫn trả lời, lại hỏi Thẩm Thu. “Em ở nhà chơi gì rồi?”
“Em chả chơi gì hết, còn đợi anh Viên nhi và anh Xuân về dắt em lên núi chơi kìa, ông bà không cho em đi, cũng không dẫn em đi.”
An Viên cười đáp một tiếng được, nói thêm với Thẩm Thu mấy câu rồi mới cúp máy.
Khi Thẩm Hành Xuân quay lại An Viên vẫn đang nhoài ra cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Thẩm Hành Xuân nằm luôn lên giường dưới, đầu gối lên đùi An Viên, hỏi cậu:
“Tiểu Viên nhi có muốn đi đánh răng rửa mặt chút không, đánh răng rửa mặt xong thì nằm một lát?”
An Viên ngẩng đầu nhìn giường trên một cái, hỏi:
“Anh, hai đứa mình đều ngủ giường dưới à?”
“Dù sao bây giờ cũng không có ai, trạm tiếp theo phải hơn một tiếng nữa mới đến cơ.” Thẩm Hành Xuân giơ tay lên, sờ sờ cái bụng nhỏ mềm mềm của An Viên qua lớp áo, lúc anh muốn thò tay vào sờ dưới áo, An Viên giữ lấy cổ tay anh, không cho anh cử động.
Lòng bàn tay Thẩm Hành Xuân áp vào cái bụng nhỏ của An Viên qua lớp áo, không sờ mó lung tung nữa, lại nói:
“Buổi tối có người lên tàu sẽ gõ cửa, nửa đêm mà, không ai để ý đâu.”
An Viên không phản bác, cậu cũng không muốn ngủ một mình, bỏ tay Thẩm Hành Xuân ra, đứng lên ra ngoài đánh răng rửa mặt.
Cậu mới đặt chân trước ra ngoài, Thẩm Hành Xuân đã đứng dậy đi theo, An Viên đánh răng rửa mặt, Thẩm Hành Xuân đứng ngay sau lưng cậu, dựa vào bồn rửa tay, bao bọc cậu ở bên trong, chắn người qua đường đi đi lại lại.
Bồn rửa tay ở giữa hai toa tàu, tiếng đường ray lớn hơn ở trên giường rất nhiều, cũng rung ghê hơn, hai người cũng vô thức nói to hơn.
Đằng sau đã có người đang đợi, An Viên xử lí rất nhanh rồi nhường đường, đi về cùng Thẩm Hành Xuân, vừa đi vừa hỏi:
“Anh, Tiểu Thu nói, con bé muốn lên núi với mình, năm nay em có thể đi cùng anh không?”
“Có rắn.” Thẩm Hành Xuân nói. “Tiểu Thu thì chắc chắn không dẫn theo rồi, cùng lắm là chơi một lát ở núi sau thôi.”
“Không dẫn Tiểu Thu, vậy dẫn em đi…” An Viên nghiêng đầu nói. “Hay là mình vẫn ném phi tiêu quyết định, nhưng bây giờ em có thể ăn gian rồi, em sẽ đứng ngay trước bia phi tiêu, cầm phi tiêu cắm thẳng vào chính giữa…”
Thẩm Hành Xuân bị cậu chọc cười, hỏi:
“Nếu ăn gian không được thì sao?”
“Không được thì hai đứa mình mỗi người ngủ một phòng.” An Viên đáp.
“Đe dọa, cũng là ăn gian.”
“Vậy thì có được không?” Giọng An Viên rõ ràng là đang làm nũng. “Vả lại đâu phải lần nào cũng xui vậy, không thể lần nào cũng gặp rắn được.”
Thẩm Hành Xuân khoác tay qua gáy An Viên, nhè nhẹ nhéo rồi nói:
“Được, thật ra trước đây không cho em đi cũng vì sợ em mệt, da dẻ non nớt như thế, không đành lòng.”
“Em không mệt.” An Viên sục sôi nhiệt huyết. “Bây giờ em cũng không còn là trẻ con nữa rồi.”
Tàu hỏa chạy chạy dừng dừng, mỗi trạm đều có người xuống, mỗi trạm đều có người lên.
Sau nửa đêm có người vào giường đối diện hai người, Thẩm Hành Xuân mở cửa, An Viên cũng đã nghe thấy tiếng, mở mắt ra nhìn, buồn ngủ quá lại nhắm vào.
Người ngủ ở giường trên phía đối diện là một cô gái không lớn tuổi, Thẩm Hành Xuân mở cửa xong rồi giở chăn giường dưới lên nằm vào.
An Viên cựa cựa, đẩy nhẹ Thẩm Hành Xuân một cái, khẽ hỏi anh:
“Anh có tính lên trên ngủ không?”
“Không muốn trèo cầu thang.” Thẩm Hành Xuân nói xong rồi lại ngủ.
An Viên cũng không muốn động đậy, cũng ngủ luôn.
Sáng hôm sau khi An Viên ngủ dậy, cứ cảm giác được ánh mắt lén lút mang theo tò mò và nghiên cứu, thậm chí còn có chút phấn khích của cô gái giường trên phía đối diện.
An Viên cứ thấy nóng mặt, không dám nhìn người ta, Thẩm Hành Xuân lại thoải mái hơn nhiều, kéo An Viên ra ra vào vào, không kiêng kị chút nào, khi nói chuyện tuy không nói những lời quá thân mật, nhưng giọng điệu vẫn như bình thường, không hề thay đổi.
Sau khi cô gái đối diện xuống tàu lại có một người đàn ông trung niên, ngồi hai trạm rồi xuống tàu.
Đối diện hoàn toàn trống không rồi An Viên mới thấy thoải mái hơn, đứng ở giữa, vươn eo, nhìn phong cảnh bên ngoài.
Càng đi lên phía Bắc, đồng xanh ngoài cửa cũng càng thoáng đãng hơn, có thể nghe thấy tiếng gió, gió từ phương xa lay thổi sắc xanh trải dài đến tận chân trời bên ngoài, rồi khẽ khàng sượt qua từng ô cửa kính lớn nhỏ trên tàu.
Ban ngày An Viên cứ nhìn ra ngoài cửa, lòng bàn tay áp vào lớp kính, vì người đang ngồi bên cạnh, càng lên Bắc càng an tâm…
Khi tàu đến trạm là sáng sớm, ở quê có mưa, Thẩm Hành Xuân và An Viên xuống tàu xong không chậm trễ, gọi một chiếc taxi ở cổng ga tàu.
Quốc lộ còn dễ đi, đường vào thôn sau mưa vừa dính vừa ướt, mấy chỗ có ổ gà ổ voi xe khó đi, chẳng thà đi bộ còn hơn.
Tài xế dừng ở ngã tư, dù sao cũng không còn xa nữa, An Viên và Thẩm Hành Xuân xuống xe, kéo va li đi về.
Khi sắp đến cửa nhà, An Viên đã ngửi thấy hương hoa tường vi từ rất xa, hoa tường vi xung quanh hàng rào gỗ ở cổng sân nhà bà còn nhiều hơn mọi năm rất nhiều.
Những đóa hoa màu hồng yên lặng nở rộ chi chít tầng tầng lớp lớp, dây leo rất cao, trên bức tường gạch đỏ đều là sắc hồng.
Mà ở phía trên hai bên cánh cổng đang kín mít sắc hồng ấy, đang treo hai cái đèn lồng đỏ.
An Viên nhìn ra, đèn lồng đỏ vẫn là ông nội làm, khung đèn đan bằng que trúc, bên ngoài là giấy đỏ tươi.
An Viên chỉ vào cổng, cho Thẩm Hành Xuân xem.
“Anh Xuân, cổng nhà mình đang treo đèn lồng đỏ kìa, còn chưa đến Tết mà, sao giờ đã bắt đầu treo đèn lồng đỏ rồi.”
“Có lẽ là vì trong nhà có hỉ sự gì đó đấy.” Thẩm Hành Xuân cũng hơi nghi hoặc.
Trừ Tết ra, chỉ lúc nào trong nhà có hỉ sự mới treo đèn lồng đỏ lên cổng, nhưng hai người đều chưa nghe bà kể trong nhà có hỉ sự gì.
Bởi vì đó chỉ là do Thẩm Thu thấy vui, đòi ông treo lên thôi.
Đi đến cổng, An Viên đặt túi trong tay xuống, kéo ngón tay của Thẩm Hành Xuân, nói:
“Anh, anh cõng em đi, em muốn chơi một lát.”
Với chiều cao hiện tại của An Viên đã không cần như hồi nhỏ nữa, bây giờ cậu chỉ cần kiễng chân, với tay là có thể chạm tới, nhưng cậu vẫn muốn Thẩm Hành Xuân cõng cậu.
Thẩm Hành Xuân nói một tiếng “được”, ngồi xổm trên đất, An Viên đứng đằng sau anh, nằm lên lưng anh, hai tay vòng qua cổ anh.
Thẩm Hành Xuân cõng An Viên đi hai bước, đi đến cổng rồi dừng lại, rẽ sang một bên cửa.
An Viên một tay ôm cổ Thẩm Hành Xuân, tay còn lại giơ cao, ngón tay kéo nhẹ chùm tua rua màu vàng.
Tua rua đèn rung động, đèn lồng đỏ lay lay.
Ở góc độ của An Viên, bên trên đèn lồng đỏ chính là mặt trời cao cao, một lớp ánh nắng ấm áp phả xuống.
Mười năm trước, cũng vào giữa trưa, trên cành cây lạnh lẽo giữa đông, treo một vầng mặt trời vừa cao vừa xa.
Mười năm sau, vẫn là giữa trưa, trên đèn lồng đỏ rực giữa hè, treo một vầng mặt trời vừa cao vừa xa.
An Viên buông bàn tay đang kéo tua rua đèn ra, khi nhắm mắt, phía trước vẫn lan tỏa sắc đỏ ấm áp.
Hai tay cậu lại ôm chặt cổ Thẩm Hành Xuân, bò ra bên tai anh, khúc khích cười, dùng giọng nói chỉ hai người nghe thấy:
“Anh Xuân, anh cõng em qua cửa đi, trước khi qua cửa, em sẽ không mở mắt đâu…”
— Hết —
Câu chuyện của anh Xuân và Tiểu Viên nhi sẽ luôn tiếp tục ở một góc nào đó, bức thư tình của Tiểu Viên nhi, vĩnh viễn không có hồi kết…
Cảm ơn mọi chờ đợi đẹp tươi, không phụ tháng năm, không phụ gặp gỡ…