Viễn Yên Vạn Sủng

Chương 4



Các đại thần hoảng hốt nhìn kiếm trong tay Nhược Yên chỉa vào Lăng Dạ Uyên, giọng nói nàng thanh thót lạnh nhạt.

"Lăng Dạ Uyên, kiên nhẫn của ta chỉ có bấy nhiêu, ta đã cho người thời gian tự mình làm, nhưng người không làm."

Nàng nói rồi dừng lại một chút, nói tiếp:

"Có các vị đại thần, vương gia ở đây chứng kiến, ta Nhược Yên, từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt với hoàng thượng, nước Bắc Dực cũng sẽ không còn hoàng hậu là Nhược Yên ta."

"Ta hi vọng sẽ không còn nghe thấy tiếng gọi hoàng hậu nương nương đối với mình, nếu không... "

Nàng hơi đẩy kiếm lên phía trước, thiết kiếm lướt qua cổ Lăng Dạ Uyên, chảy ra một dòng máu nhỏ, những người còn lại hoảng hốt la lên nhưng không dám xông tới.

"Hoàng... Quốc sư... người làm gì vậy, người làm như vậy chính là mang tội danh phạm thượng, sẽ chị chém đầu.."

"Đúng vậy đúng vậy, người bỏ kiếm xuống đi..."

Những người khác cũng cất giọng khuyên nhủ, kêu nàng bỏ kiếm xuống, chỉ duy nhất một người, mắt phượng hơi híp lại, con người đen nhánh quan sát hành động của nàng.

"Hoàng thượng còn chưa chết, các vị hốt hoảng cái gì?"

Nhược Yên không buông kiếm xuống chỉ nhếch miệng cười, ý tứ châm chọc, trong số những người này không ít kẽ mang tâm tư lật đổ hắn.

"Nhược Yên, nàng bình tĩnh lại, nghe ta nói." "Hoàng thượng chảy máu rồi, tỷ mau bỏ kiếm xuống đi."

Hạ Hi run rẩy đứng bên cạnh Lăng Dạ Uyên, chính nàng ta cũng không ngờ Nhược Yên lại có cái gan này.

"Hoàng thượng, người cũng biết ta đang muốn gì mà."

"Được... Nhược Yên, ta sẽ phế hậu, ta với nàng không còn liên quan gì tới nhau nữa."



"Rượu mời không uống lại cứ muốn uống rượu phạt."

Nàng hừ lạnh buông kiếm từng bước ra khỏi triều, nàng đã sớm cho hắn thời gian, chính hắn lại không biết tốt xấu, cứ phải để nàng đích thân ra tay mới được sao?

"Quốc sư thật can đảm, người không sợ hoàng thượng sẽ chèn ép Nhược gia?"

Nhược Yên đánh giá người đi theo mình một lượt, Hiền Vương nước Tây Dực, Lục Viễn. Là một vị vương gia được sủng ái đến tận trời xanh, nàng nhớ hắn đến đây tham gia yến tiệc sinh thần Lăng Dạ Vũ một tuần trước, sao bây giờ vẫn còn ở đây, vừa rồi hắn còn ở trong triều...

"Chuyện của ta, vương gia không cần quan tâm."

"Ta không ngại chia sẽ cùng quốc sư mà."

"Ta ngại!"

Nhược Yên nói xong phất tay áo bỏ đi, hắn nhìn theo cười cười.

.....

Nhược Yên về phủ quốc sư thì thấy Thái hậu ngồi đợi bên trong, bà lên tiếng:

"Tiểu Yên, con đi đâu thế? Sao còn cầm kiếm nữa..."

"Con đến hoàng cung. Thái hậu, con và hoàng thượng đã không còn liên quan, người đừng khuyên nữa."

Thái hậu nghe vậy thì buồn bã, bà thật sự rất thích nàng, Lăng Dạ Uyên sao lại có thể làm như vậy chứ...

"Ai gia biết lần này là do lỗi của Dạ Uyên, ai gia không trách con, ai gia xem con như con ruột của mình."

"Cảm ơn người."



Nàng cùng thái hậu trò chuyện một lát thì thái hậu phải trở về cung, không biết khi bà biết tin nàng làm Lăng Dạ Uyên bị thương thì sẽ nghĩ ra sao...

Nàng đứng dậy lại đi ra khỏi phủ, lần này nàng đi tới Tủ Các lâu, lại như trùng hợp đụng mặt một người.

"Ấy quốc sư, trùng hợp quá, người tới đây làm gì thế." Lục Viễn ngỏ lời chào hỏi.

"Uống rượu."

"A.."

Hắn nhìn nàng đi vào gian phòng được chuẩn bị riêng biệt, suy nghỉ một chút rồi bước theo...

"Vương gia làm gì?" Hắn đi theo mình làm cái gì chứ hả?

"Uống rượu một mình sẽ buồn lắm, hay để cùng quốc sư uống vài chung."

"Cô nam quả nữ, người ở riêng với ta ở đây không sợ dị nghị hay sao? Ta còn từng là hoàng hậu."

"Chỉ là từng thôi mà, ta và ngươi chỉ ở đây uống rượu, có làm gì đâu mà sợ."

Hắn cười một nụ cười ngây thơ, gương mặt trắng như bạch ngọc lộ ra má lúm đồng tiền, nhìn khiến người khác muốn cưng muốn nựng.

"Tùy ý."

Nàng phiền chán mặc kệ hắn, dù sao hắn cũng có thể làm được gì nàng đây chứ?

Hạ nhân bưng rượu vào, Lục Viễn và Nhược Yên cùng uống, bình thường hai người chẳng bao giờ để bản thân say xỉn tới mức quên hết trời đất, nhưng hôm nay ma xui quỷ khiến nàng và Lục Viễn uống tới lăn lóc trêи bàn, chẳng ra chút thể thống nào cả.

Càng không ngờ tới vì ngày hôm nay, hai người chỉ gặp nhau được vài lần, lại phát sinh chuyện không ai lường được...